Tạo Thần

Chương 709: Hoàn toàn giết chết



- Uỳnh…

Một tiếng gầm rú phá không mà tới, đây là lần đầu tiên gương mặt xấu xí của bông hoa kia hiện ra vẻ kinh hãi.

Tuy tám đạo đao gió Bá Vương phóng ra lúc trước không tệ, nhưng xa xa vẫn không đủ làm nó tổn thương. Nhưng lực lượng của rìu lớn này lại hùng mạnh tới mức không thể tin nổi.

Nếu bản thể của nó ở đây thì dĩ nhiên có thể dễ dàng chống lại. Nhưng lúc tiến vào quyết đấu tràng này, nó chỉ là một đám thần phách, lợi dụng ý niệm bất khuất của Thượng Kiệt, dẫn động lực lượng hắc ám tạo thành thân thể mà thôi.

Thật ra, lực lượng của thân thể này có thể dễ dàng nghiền ép cường giả cùng cấp, trong nháy mắt giết vị Tử Kim Cảnh như Doanh Thừa Phong cũng không là vấn đề gì. Nhưng đối mặt với nguồn lực lượng cường đại của rìu lớn, nó có lòng nhưng không đủ lực rồi.

Quang minh vạn trượng kia ngưng tụ thành nguồn uy nghiêm vô thượng, hung hăng bổ vào đầu bông hoa quái dị. Lực lượng bí văn trên chuôi rìu lớn này hoàn toàn bùng nổ, từng đạo dây nhỏ kỳ dị mà mắt thường không thể nhìn thấy cắt không gian quanh bông hoa thành những mảnh nhỏ. Bất kể bông hoa muốn tránh né về phương nào, cũng sẽ lập tức một cước bước vào nơi hư vô.

Bá Vương kết hợp toàn bộ lực lượng cùng rìu lớn, phóng ra luồng khí thế ngập trời.

- A, đáng chết.

Bông hoa kỳ dị kêu lên một tiếng. Lập tức màn sương đen trên người nó lượn lờ, lại xoay tròn lẫn nữa. Lúc trước, nó dùng chiêu này phá giải tám đạo đao gió, nhưng giờ phút này phải đối mặt với rìu lớn, chiêu thức này rõ ràng là không thể chống đỡ nổi rồi.


Luồng sáng mãnh liệt xua tan màn sương đen đi, rìu lớn hung hăng chém vào đầu bông hoa cổ quái.

- Ầm.

Gương mặt xấu xí của bông hoa kia vỡ vụn mở ra, một dòng máu màu xanh nhạt chảy ra ngoài. Dường như trong dòng máu đó ẩn chứa sức ăn mòn mãnh liệt tới cực điểm.

- Xèo xèo xèo…

Từ trên thân rìu lớn truyền ra tiếng vang rợn người. Dòng máu màu xanh kia sau khi rơi xuống mặt đất liền bốc lên những bong bóng nhỏ. Bởi vì quyết đấu tràng này có nguồn lực lượng thần linh, cho nên cho dù dòng máu xanh dũng mãnh kia có mạnh như thế nào, thì cũng không thể khiến nó tổn thương.

Nhưng bông hoa xấu xí thật sự cảm thấy rung động về thanh rìu lớn vừa chém lên đầu nó.

Luồng sáng trên chuôi rìu lớn này vẫn rực rỡ như cũ. Khi dòng máu màu xanh tới gần, ngoài việc phát ra tiếng vang khác thường, nó lập tức đã bị hào quang xóa bỏ sạch sẽ.

Hung khí như thế, quả thật là không thể tin nổi.

- Thánh khí, Thiên Kỵ Thánh Khí.

Bông hoa thì thào nói. Lúc này, trên mặt của nó bắt đầu xuất hiện một vết nứt.

Bá Vương phá nát bọt khí màu đen kia rồi lao nhanh ra. Nó lớn tiếng cười dài, nói:

- Đồ ngu, bộ thánh khí này do chủ nhân ta rèn ra, đương nhiên là có cách tiến hành liên lạc rồi. Ha ha, ngươi cũng không cần lấy tiểu đồ vật này ra bêu xấu nữa.

Doanh Thừa Phong hơi mỉm cười. Thật ra, tuy bộ thánh khí này cường đại nhưng chắc chắn không thần kỳ như lời Bá Vương.

Nhưng rìu lớn trong tay Bá Vương cũng là một siêu phẩm thánh khí có được khí linh. Khí linh thánh khí này chính là Trí Linh phân liệt ra đấy.

Tuy nó lây dính máu Bá Vương, được Bá Vương sử dụng, nhưng giữa nó và Trí Linh vẫn có một loại liên hệ thần bí, vượt ra xa khỏi nhận thức của thế giới này.

Chính vì có mối liên hệ này cho nên Doanh Thừa Phong mới có thể âm thầm liên lạc với Bá Vương, cùng đùa giỡn bông hoa cổ quái trong lòng bàn tay.

- Giết…

Bá Vương cười dài một tiếng, sau đó rống lớn, thúc giục lực lượng rìu lớn lên đến cực hạn.

Vết nứt trên mặt bông hoa kia càng lúc càng lớn, dường như có thể vỡ ra bất cứ lúc nào.

Nhưng đúng lúc này, bông hoa cổ quái đột nhiên há miệng, nhanh như chớp bắn ra một ánh hào quang màu xanh thẫm.

Tia sáng này cực nhanh, gần như chỉ trong nháy mắt phun ra đã đi tới trước mặt Doanh Thừa Phong.

Đây là năng lực thiên phú cường đại nhất của bộ tộc hoa cỏ, có thể phun ra nuốt vào nguồn lực lượng cuối cùng, ngưng tụ thành một ngụm máu tươi rồi bắn nhanh ra. Máu của nó vốn có lực ăn mòn hùng mạnh, huống hồ lúc này đã thúc giục sức mạnh ấy phát tới cực hạn. Uy năng này quả thực to lớn tới mức không thể tin nổi.

Nếu có thánh khí phòng hộ thì có lẽ còn có thể chống đỡ một chút. Nhưng linh giáp trên người cùng lá chắn trong tay Doanh Thừa Phong lại không phải thánh khí.

Lúc trước bông hoa cổ quái tự tin nói có thể đánh chết Doanh Thừa Phong cũng là bởi vì có đòn sát thủ này.

Nhưng trong tích tắc máu tươi màu xanh sắp đụng tới thân thể Doanh Thừa Phong, Bá Vương thương trong tay hắn bỗng nhảy dựng lên.

Chuôi trường thương trong tay Doanh Thừa Phong vốn không phát ra ánh sáng, cũng không tiết ra ngoài chút hơi thở nào, chỉ giống như một đạo trường thương bình thường nhất mà thôi.

Nhưng một khi nhảy lên, nó lập tức hóa thành một con rồng lớn màu đỏ, mở miệng lớn dính máu ra, một ngụm đã nuốt gọn đám máu tươi kia.

- Khanh khách, khanh khách.

Tuy vết nứt trên trán bông hoa kia không ngừng lớn lên, nhưng nó vẫn cười điên cuồng như cũ.

- Đây là chân huyết của ta, ngươi lại dùng linh khí trấn áp, chắc hẳn muốn chết rồi.

Tiếng cười của nó đột nhiên linh hoạt, sắc bén hơn. Nó hô to:

- Nổ.

Doanh Thừa Phong khẽ mỉm cười, vươn Bá Vương thương về phía trước, trên thân thương lộ ra nguồn uy năng khủng bố khó có thể tưởng tượng được.

Mà con rồng đỏ do khí linh biến thành bỗng ợ lên một cái, sau đó chậm chạp trốn vào trong trường thương.

Bông hoa kia trợn ngược mắt lên, nói:

- Không thể nào. Đây cũng là Thiên Kỵ Thánh Binh sao?

Chỉ có Thiên Kỵ Thánh Binh mới có thể dễ dàng hóa giải mũi tên máu của nó. Nhưng trong tay Bá Vương kia đã có một Thiên Kỵ Thánh Binh, lúc phóng ra đã khiến nó không thể chống cự nổi. Bởi vậy nó không ngờ rằng trong tay Doanh Thừa Phong cũng có một chuôi Thiên Kỵ Thánh Binh đấy.

Lúc này, trong đầu nó chỉ có duy nhất một ý niệm, từ khi nào Thiên Kỵ Thánh Binh lại trở nên phổ biến như vậy?

Hơn nữa, uy năng lớn nhất của Thiên Kỵ Thánh Binh này chính là hấp thu máu đối phương, chuyển hóa thành lực lượng cho mình. Có thể nói Bá Vương thương chính là khắc tinh lớn nhất của bông hoa cổ quái.

- Đi.

Theo tiếng quát nhẹ của Doanh Thừa Phong, Bá Vương thương bắn nhanh ra, hóa thành một đạo hồng quang, xuyên thấy quả mặt bông hoa cổ quái hơn mười lần, khiến khuôn mặt lớn của nó biến thành cái sàng.

- Xoẹt.

Ánh sáng rìu lớn cũng bổ xuống thật mạnh, chém bông hoa thành hai đoạn.

Rìu lớn và huyết thương đều là lực lượng cường đại nhất của Doanh Thừa Phong. Lúc này chúng hợp lực bùn nổ, rốt cuộc cũng đã chém giết được kẻ thù đáng sợ này.

- A, tên tiểu bối chết tiệt, dám lừa gạt ta sao? Ta nhất định sẽ quay lại báo thù.

Bông hoa cổ quái tức giận gầm rú. Theo âm thanh vang vọng khắp quyết đấu tràng, từng sợi khí tức màu đen bắt đầu tiêu tan.

Nhưng lúc này, Bá Vương thương vẫn tiếp tục xuyên qua người bông hoa kỳ dị kia.

Mỗi lần xuyên qua, nó đều để lại một lỗ máu thật sâu trên người quái vật, máu trên người quái vật càng lúc càng ít ỏi.

Lúc tia máu cuối cùng bị hấp thu sạch sẽ, vầng hào quang màu đỏ sậm trên thân Bá Vương thương đột nhiên khuếch tán ra ngoài, bọc lấy hơi thở màu đen của bông hoa kia.

- Không, không được…

Tiếng nói cực kỳ hoảng sợ liên tục vang lên. Từ khi tiến vào quyết đấu tràng, đây là lần đầu tiên bông hoa cổ quái kia phát ra tiếng kêu sợ hãi.

Bá Vương thương phóng ra hào quang bao vây kín lấy hắc khí. Dường như hơi thở màu đen kia có linh trí, không ngừng bay tán loạn trong luồng hào quang màu đỏ. Nhưng khu vực Bá Vương thương phóng ra hào quang vô cùng rộng lớn, trong giây lát đã chậm rãi luyện hóa hắc khí.

Doanh Thừa Phong chớp mắt vài cái, trên mặt hắn hiện lên vẻ vui mừng.

Bởi vì ngay cả hắn cũng không ngờ Bá Vương thương sẽ biểu hiện hoang dã và điên cuồng như thế, ngay cả một tia thần phách do đối phương phóng ra cùng không buông tha.

Lúc đầu hắn lo lắng nếu thần phách của vật này bỏ chạy, như vậy sẽ làm lộ ra lá bài tẩy của mình. Nhưng xem ra, lúc này hắn có thể yên tâm được rồi.

Mí mắt của Bá Vương hơi co giật, ánh mắt tràn đầy cảnh giác và kính sợ nhìn về phía Bá Vương thương.

Nó và Bá Vương thương gần như thăng tiến tước vị cùng một lúc. Với thực lực của mình, Bá Vương vốn dĩ kinh thường Bá Vương thương đấy.

Nhưng biểu hiện hôm nay của Bá Vương thương đã khiến nó cảm thấy cực kỳ khiếp sợ. Mắt nhìn rìu lớn quang minh trong tay, nó nhíu chặt hai hàng chân mày lại.

Nếu vật lộn cùng với hung binh đáng sợ này, không biết nó có thể thắng dễ dàng không?

Dường như là cảm nhận được địch ý đên từ Bá Vương, hồng quang trên người Bá Vương thương chợt ngưng tụ. Khí linh trong thân thương tuôn ra, hóa thành một con rồng lớn màu đỏ, nhìn Bá Vương gầm thét.

Sắc mặt của Bá Vương lập tức biến hóa. Nó không dám chậm trễ, lập tức phóng ra toàn bộ uy năng của thánh khí trên người, ngay cả rìu lớn quang minh kia cũng lại bay lên lần nữa.

Sắc mặt của Doanh Thừa Phong khẽ biến, vội vàng quát:

- Các ngươi muốn làm gì?

Con rồng lớn màu đỏ lập tức ngoan ngoãn rút lui. Nó bay vòng quanh Doanh Thừa Phong vài lượt, cái đuôi thật lớn không ngừng vũ động như đuôi chó lúc nịnh nọt chủ nhân.

- Hừ, các ngươi đều là người một nhà, nếu còn muốn chém giết lẫn nhau thì không cần đi theo ta.

Doanh Thừa Phong tức giận nói.

Hắn biết bất kể là Bá Vương hay là khí linh Bá Vương thương thì cũng đều là hạng tâm cao khí ngạo. Nếu giờ phút này không đè xuống dáng vẻ bệ vệ của chúng, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện lớn.

Con rồng lớn màu đỏ lập tức gật đầu liên tục, ầm một tiếng lại chui vào trong Bá Vương thương.

Bá Vương cười xấu hổ, do dự một chút rồi nói:

- Chủ nhân, ta biết rồi.

Doanh Thừa Phong chậm rãi gật đầu, trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Lúc Bá Vương vừa mới rời khỏi kỵ sĩ luyện ngục, chỉ nguyện ý xưng hô là huynh đệ. Tuy nhiên, sau khi nó thừa nhận thân phận vật cưỡi, ngay cả cách xưng hô cũng đã thay đổi.

Lúc này, dù không có người nào ở đây nhưng nó vẫn gọi hắn là chủ nhân đấy.

Bởi vậy có thể thấy, trong lòng nó đã dần dần có sự hiện hữu của Doanh Thừa Phong.

- Ầm…

Tiếng vang thật lớn trên đỉnh đầu không ngừng truyền đến. Màn hào quang bảo vệ trên kia mơ hồ đã có một vết rách.

Hai mắt Doanh Thừa Phong hơi sáng lên, nói:

- Bá Vương, dùng toàn lực bổ nó ra.

- Vâng.

Tuy Bá Vương không hiểu vì sao Doanh Thừa Phong phải lo lắng đi ra ngoài như thế, nhưng nó cũng không hề kháng cự mệnh lệnh của Doanh Thừa Phong. Nó rống to một tiếng rồi cầm rìu lớn bổ tới không trung.

- Uỳnh…

Một tiếng nổ cực lớn vang lên, rốt cuộc vòng quang minh bảo hộ cường đại bên ngoài cũng đã ầm ầm tan biến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.