Doanh Thừa Phong trợn tròn mắt, nếu như Lâm Tiểu Tú nói tới địa phương khác thì hắn còn không hiểu rõ lắm. Nhưng hai nơi này, hắn tuy rằng không hiểu rõ như lòng bàn tay, nhưng cũng khá là quen thuộc.
- Không sai. Đúng là Lang Cốc và Bức Huyệt. - Trong ánh mắt Lâm Tiểu Tú ánh lên một tia sáng, hắn nói:
- Trong một tháng qua, xuất hiện một kẻ đi chuyên môn tiến vào Lang Cốc và Bức huyệt, hơn nữa ở hai địa phương này đại khai sát giới, cũng không biết là có bao nhiêu sinh linh đã chết trong tay hắn.
Doanh Thừa Phong khẽ nhướng mày, thế mới biết kẻ điên trong miệng hắn không ngờ lại là chính mình.
Chẳng qua, trong lòng hắn cũng có chút buồn bực, thời điểm bản thân tiến vào Lang Cốc và Bức Huyệt mặc dù không cố tình che dấu, nhưng thủy chung vẫn cẩn thận tránh để người khác rình ở đằng sau. Hơn nữa, có bầy sói và đàn rơi ở đó thì không một ai dám tới gần, chỉ cần lại gần đã bị chúng công kích, cho nên hắn lấy làm khó hiểu là hành tung của mình bị lộ ra như thế nào a.
Dường như nhìn thấu được nghi hoặc trong lòng Doanh Thừa Phong, Lâm Tiểu Tú nói:
- Kẻ điên kia am hiểu chính là Hỏa hệ công pháp, lúc hắn chém giết bầy sói và đàn rơi đều lưu lại thi thể chất chồng như núi. Ha ha.... Có thể tạo thành tràng giết chóc như thế hẳn là một vị sư cấp cường giả. - Hắn dừng lại một chút, thanh âm lại một lần nữa giảm xuống:
- Chẳng qua, địa phương như Long Đầu Nham sao lại xuất hiện một sư cấp cường giả lai vãng làm cho người ta lấy làm khó hiểu. Hay là trong Lang Cốc và Bức Huyệt có bảo vật thần bí gì?
Doanh Thừa Phong cũng chẳng biết nói gì nữa, trong lòng hắn thầm nghĩ: "Lang Cốc và Bức Huyệt thì có bảo vật gì chứ? Ngoại trừ Hấp Huyết Biên Bức và sói hoang ra thì chẳng có gì, nếu như không phải huyết nhục của bọn chúng giúp hắn hấp thu được một tia lực lượng vĩnh cửu, như vậy hắn không đem thời gian quý báu của mình đầu tư vào đó."
Bỗng nhiên, từ bên cạnh truyền tới một đạo thanh âm trào phúng.
- Lang Cốc và Bức Huyệt đã sớm bị vô số người dò tìm, nếu như thật sự có bảo vật gì như vậy cũng không có khả năng tới tay kẻ điên đó. Ha ha... Theo ta thấy chính là người thân của kẻ đó bị bầy sói và đàn dơi hại, cho nên mới nổi điên tới tìm bọn chúng gây phiền toái.
Thanh âm của Lâm Tiểu Tú tuy rằng đã cố gắng hạ thấp xuống, nhưng lại còn xa mới đến mức không để người ta nghe thấy, cho nên ở bên cạnh có người nghe được cũng không phải là điều đáng ngạc nhiên. Chỉ có điều, có người nói tiếp làm cho bọn hắn có chút kinh ngạc.
Quay đầu nhìn lại, một trung niên nam tử đang nâng chén độc ẩm, gương mặt lộ ra vẻ bất phàm, tuy rằng sắc mặt hơi đỏ nhưng ánh mắt lại cực kỳ nhạy bén.
Hai hàng lông mi Doanh Thừa Phong hơi nhíu lại, trên người lập tức xuất hiện một tia sát khí linh hoạt, sắc bén.
Hắn ở trong Lang Cốc và Bức Huyệt giết chóc một tháng, đúng như Lâm Tiểu Tú nói sinh linh chết dưới tay hắn đếm không hết.
Mặc dù những sinh linh này không có trí tuệ gì, nhưng một lượng lớn như vậy bị giết cũng đủ để làm cho tâm tính của Doanh Thừa Phong biến chuyển long trời lở đất.
Trong nháy mắt, toàn bộ đại sảnh nhà trọ lập tức trở nên im lặng, ngay cả nhiệt độ không khí dường như cũng giảm xuống mấy phần.
Lâm Tiểu Tú khẽ rùng mình, hắn khó tin nhìn vào Doanh Thừa Phong, làm sao cũng không nghĩ ra được vị sư đệ còn trẻ tuổi này lại không ngờ bộc phát ra được sát khí mãnh liệt như thế.
Trong lòng hơi động, Doanh Thừa Phong lập tức nhìn vẻ mặt biến hóa của mọi người xung quanh mà trong lòng thầm kêu một tiếng "không ổn". Hắn vội vàng bình tâm tĩnh khí lại, đem cỗ sát khí do mình vô tình phóng ra thu liễm vào trong.
Sau một lát, không khí trong nhà trọ đã khôi phục như cũ, nhưng tất cả mọi người dường như đều vô tình hay hữu ý quét mắt nhìn vài lượt chỗ của Doanh Thừa Phong và Lâm Tiểu Tú.
Nếu như Doanh Thừa Phong là một đại hán tầm ba bốn mươi tuổi, như vậy tất cả mọi người trong nhà trọ này cũng không cảm thấy giật mình.
Nhưng mà, bề ngoài của hắn lại không hề vượt qua hai mươi tuổi, tuổi còn nhỏ như thế mà sát khí trong người lại đạt tới mức này cho nên không khỏi khiến cho người ta phải nhìn lại.
Trung niên nam tử ban đầu nói chuyện lúc này cũng dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn bọn họ, bỗng nhiên hắn đứng lên đi tới bên cạnh bọn hắn, cười ha hả nói:
- Tại hạ là Tần Bác. Nếu vừa rồi lời nói có gì đắc tội mong hai vị tiểu huynh đệ chớ trách.
Vẻ mặt Lâm Tiểu Tú khẽ đổi, nói:
- Độc Hành Kiếm Khách Tần Bác?
Tần Bác hơi cười nói:
- Đây là do người khác quen miệng gọi thôi, không đáng nhắc tới.
Lâm Tiểu Tú cũng không dám chậm trễ, vội vàng nói:
- Tại hạ Lâm Tiểu Tú, vị này chính là Doanh Thừa Phong sư đệ của tại hạ. Chúng ta đều là đệ tử Khí Đạo Tông, ra mắt Tần huynh.
Doanh Thừa Phong vừa thấy biểu hiện của Lâm Tiểu Tú lập tức biết tên Tần Bác này cũng không phải là hạng vô danh, hắn chần chờ một chút rồi cũng ôm quyền thi lễ theo Lâm Tiểu Tú.
Tần Bác cũng khẽ thi lễ một cái, nói:
- Tần mỗ có một việc muốn mạo muội hỏi một tiếng.
- Tần huynh có việc gì cứ nói. - Lâm Tiểu Tú khách khí nói.
Tần Bác nhẹ giọng nói:
- Không biết vị tiền bối đại khai sát giới trong Lang Cốc và Bức Huyệt kia có phải là bạn cố tri của hai vị không?
Lúc hắn hỏi câu này, ánh mắt tập trung nhìn vào Doanh Thừa Phong.
Lâm Tiểu Tú sửng sốt nửa ngày, cũng dùng ánh mắt hồ nghi nhìn tên sư đệ ở bên cạnh. Nói thật, ở trong lòng hắn cũng có chút hoài nghi, nếu như nói Doanh Thừa Phong và ngươi nọ không có liên quan thì tại sao lại có phản ứng lớn như thế?
Nhưng mà Doanh Thừa Phong lại mỉm cười nói:
- Để Tần huynh thất vọng rồi, tại hạ cũng chưa từng thấy qua người đó.
Tần Bác thất vọng thở dài một hơi, cùng với hai người nói chuyện một lúc mới rời đi. Chỉ có điều không ai có thể nhìn ra, trong lòng hắn có tin tưởng lời Doanh Thừa Phong nói hay không.
Doanh Thừa Phong đứng dậy nói:
- Lâm sư huynh! Tiểu đệ đã một tháng rồi chưa về nhà, gia thúc hẳn là rất mong chờ. Xin phép cáo từ trước.
Lâm Tiểu Tú vội vàng đứng dậy, nhìn theo vó ngựa Doanh Thừa Phong rời đi mới thu hồi ánh mắt lại, chỉ có điều trong mắt hắn vẫn xuất hiện một tia hồ nghĩ khó hiểu.
Cách biệt Doanh sư đệ thời gian cũng không dài, chỉ vẻn vẹn có một tháng thời gian.
Nhưng chẳng biết tại sao, lần này gặp lại thì vị tiểu sư đệ lại mang tới cho hắn cảm giác vô cùng khác. Dường như ở trên người đối phương đã xảy ra biến hóa cực lớn, đặc biệt là khi hắn bộc phát ra sát khí sắc bén làm cho ngay cả hắn trong nháy mắt cũng bị dọa sợ.
Khẽ lắc đầu, trong lòng hắn âm thầm nói: "Tiểu sư đệ này tuyệt đối tiền đồ vô lượng, ngày sau nhất định phải nghĩ biện pháp kết giao mới được."
***********
Doanh Thừa Phong tự nhiên không biết mình trong lúc vô ý lại trở thành đối tượng cho người ta mượn sức.
Hắn phóng ngựa đi nhanh, chỉ mấy ngày sau đã quay trở về Bàn Long trấn.
Ở trong nhà trọ nghỉ ngơi một chút, hắn thay đổi y phục rồi một lần nữa quay về Bích Thủy Uyển.
Địa phương này là nơi hắn rất quen thuộc, mà bộ dạng che dấu của hắn cũng không xa lạ gì với người ở nơi đây. Chỉ vừa tiến và cửa không lâu đã có người cung kính đi lên đón, đưa hắn vào trong một căn phòng trang nhã.
Đồng dạng, thời gian trôi qua cũng không tới một chén trà, Nguyên Bưu với thân hình mập mạp từ ngoài cửa tiến vào.
Tuy rằng hai cánh cửa cũng không phải là hẹp, nhưng một thân béo ú của hắn lúc đi qua có thể tạo thành công kích mãnh liệt đối với thị giác của người khác.
Một người có thể trở nên béo như vậy kỳ thực cũng không phải là một chuyện gì dễ dàng.
- Ha ha... Tiểu huynh đệ! Ngươi cuối cùng cũng trở lại. - Vẻ mặt Nguyên Bưu tràn ngập sự nhiệt tình, phảng phất như chào hỏi thân nhân, bằng hữu của mình.
Doanh Thừa Phong khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói:
- Nguyên tiền bối! Đã lâu không gặp.
Ánh mắt Nguyên Bưu đột nhiên xuất hiện một tia sáng, nhãn lực của hắn hơn xa so với Lâm Tiểu Tú.
Hôm nay khi nhìn thấy Doanh Thừa Phong, hắn lập tức phát hiện ra người trẻ tuổi trước mặt này dường như đã xảy ra biến hóa rất lớn.
Nếu như nói trước kia người trẻ tuổi này đứng trước mặt hai người bọn họ vẫn còn chút nao núng, thậm chí còn có chút sợ hãi. Như vậy hiện giờ biển hiện của hắn lại rất đúng mực, ẩn ẩn còn có cảm giác như hai bên ngồi ngang hàng với nhau.
Trong lòng hắn không khỏi lấy làm kỳ, cười nói:
- Tiểu huynh đệ! Xem ra hành trình tới Kỳ Liên sơn mạch lần này của tiểu huynh đệ có thu hoạch rất lớn a.
Doanh Thừa Phong bật cười nói
- Tiền bối nhãn lực cao minh, lần này đúng là vãn bối có thu hoạch kha khá.
Nguyên Bưu khẽ gật đầu, hắn cũng không tiếp tục chủ đề này nữa. Chỉ thoáng trầm ngâm, hắn đưa tay ra sau lưng, khi một lần nữa đưa ra phía trước trên tay đã có thêm một chiếc hộp con.
- Tiểu huynh đệ! Đây là vật chúng ta đã hứa hẹn, ngươi có thể kiểm tra một chút.
Trong lòng Doanh Thừa Phong thoáng giật mình, hắn nhận lấy chiếc hộp, mở nắp ra.
Ở trong hộp bầy ba chiếc bình ngọc có hình dáng cổ xưa, hắn cầm lên từng cái một, hơn nữa còn cẩn thận kiểm tra một lần.
Lúc lâu sau, trên mặt hắn cuối cùng cũng hiện lên nụ cười thỏa mãn.
Quả nhiên là cực phẩm Dưỡng Sinh Đan, ở trong mỗi một bình ngọc đều chứa đựng một viên cực phẩm Dưỡng Sinh Đan.
Nếu như tính cả một viên lúc trước hắn nhận được thì trên người lúc này đã có bốn viên cực phẩm Dưỡng Sinh Đan. Có những viên đan dược này, hắn đối với việc mình tấn chức thất tầng chân khí đã nắm chắc rất nhiều.
Dường như cảm giác được Doanh Thừa Phong đang hưng phấn, Nguyên Bưu cũng nhanh chóng rèn sắt khi còn nóng nói:
- Tiểu huynh đệ! Ngươi đối với thù lao chúng ta đưa ra có vừa lòng không?
Doanh Thừa Phong không chút do dự nói:
- Tương đối hài lòng.
Hợp tác với Bích Thủy Uyển đối với hắn thì chính là quyết định chính xác nhất.
Hai bộ linh khí cùng rất nhiều đan dược đều có liên quan tới Bích Thủy uyên, hắn nếu như không hài lòng thì chẳng phải là lòng tham không đáy?
Nguyên Bưu cười ha hả nói:
- Tiểu huynh đệ hài lòng là tốt rồi. - Hắn dừng lại một chút, nói:
- Không biết tiểu huynh đệ còn có hứng thú hợp tác với chúng ta nữa không?
Doanh Thừa Phong hơi giật mình, trong ánh mắt lóe lên quang mang nhiều màu, nói:
- Chẳng lẽ Nguyên tiền bối còn có bộ linh khí nào muốn quán linh sao?
Nguyên Bưu liên tục xua tay, cười nói:
- Tiểu huynh đệ nói đùa. Bộ linh khí là vật trân quý tới mức nào chứ? Chúng ta có thể lấy ra hai bộ đã là rất giỏi rồi, làm sao còn có bộ thứ ba nữa a.
Doanh Thừa Phong khẽ vuốt vuốt mũi, hắn nói:
- Nếu như không có bộ linh khí, như vậy Nguyên tiền bối cần cái gì?
Nguyên Bưu nghiêm mặt nói:
- Chúng ta cần linh khí, đặc biệt là sư cấp linh khí. Không biết tiểu huynh đệ có cung cấp được không?