- Ngươi có can đảm một mình tiến vào Kỳ Liên sơn mạch như thế nào lúc này lại khiếp đảm?
Doanh Thừa Phong khẽ gãi đầu, xấu hổ cười nói:
- Chú! Ngài lần đầu tiên một mình kiểm tra công phu của cháu, cho nên có chút hoảng hốt.
Doanh Lợi Đức khẽ lắc đầu, trong lòng xuất hiện một tia áy náy. Trước đây bởi vì tư chất của đứa cháu mình không tốt, cho nên hắn cũng không dụng tâm tài bồi cho lắm. Ban đầu, hắn cho rằng đứa cháu mình cả đời này cứ thế sống hời hợt cho qua, nhưng không nghĩ tới nó lại có kỳ ngộ như thế. Chẳng những giao hảo với Trầm Ngọc Kỳ, tu vi chân khí đột nhiên tăng mạnh, hơn nữa còn có thiên phú trở thành một gã linh sư.
Hắn dường như còn có cảm giác, Doanh gia sau này nếu muốn quật khởi chân chính sợ rằng không phải trông mong vào mình và hai đứa con kiệt xuất kia.
Chỉ cần Doanh Thừa Phong có thể thuận lợi bái Trương Minh Vân đại sư làm sư phụ, trở thành một gã linh sư chân chính, như vậy địa vị Doanh gia sẽ hoàn toàn khác trước.
Thu liễm tâm thần, Doanh Lợi Đức nhẹ giọng nói:
- Thừa Phong! Cẩn thận đi.
Còn chưa dứt lời, hắn đã động, hơn nữa còn vung tay đánh về phía Doanh Thừa Phong.
Hai bàn tay của hắn tràn đầy những vết chai, một chưởng này đẩy tới phảng phất một bức tường áp đến, kình phong mãnh liệt không ngờ lại khiến cho Doanh Thừa Phong cảm thấy hít thở không thông.
Cường giả chân chính ra tay quả nhiên không giống với người thường, Doanh Thừa Phong lập tức biết, chú mình đã vận dụng công phu chân chính.
Hai chân hắn giậm mạnh xuống đất, cả người bật lên không trung, thân hình phảng phất như không có sức nặng bị cỗ chưởng phong thổi bay về sau.
Ánh mắt Doanh Lợi Đức lóe lên tia sáng: "Xem ra vừa rồi tiểu tử Thừa Phong này vẫn còn bảo lưu thực lực".
Chẳng qua, động tác của hắn cũng không chậm, dưới chân lại dùng thêm sức, hướng bàn tay vẫn không đổi, giống như thái sơn áp đỉnh đánh về phía trước.
Sắc mặt Doanh Thừa Phong hơi thay đổi, từ khi hắn tới thế giới này thì kinh nghiệm giao thủ cùng người cũng không nhiều.
Tuy rằng chết dưới tay hắn có vô số sinh linh, nhưng giao thủ với nhân loại thì chỉ có hai huynh đệ Cổ gia mà thôi. Vũ kỹ Cổ Liêu không đáng nhắc tới, Cổ Chân tuy rằng tu vi và chiến kỹ đều cao, nhưng cũng không thể nào so sánh được với Doanh Lợi Đức.
Vị cao thủ cửu tầng chân khí này có kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú, hơn nữa lúc ra tay còn am hiểu lấy lực phá xảo. Mắt nhìn thấy thân pháp Doanh Thừa Phong huyền ảo khó lường, hắn lập tức sử dụng chân khí cường đại áp bách tới. Dòng chân khí cường đại lưu động trước mặt Doanh Thừa Phong làm cho hắn có cảm giác như hư không trước mắt dường như biến thành thực chất vậy.
Thân hình hắn gấp gáp xoay vòng, Doanh Thừa Phong giống như bay lên khỏi mặt đất, nhanh chóng lui lại phía sau. Mãi cho tới khi cách Doanh Lợi Đức ba trượng hắn mới không còn cảm thấy loại áp bách cường đại có mặt ở khắp mọi nơi như vừa rồi nữa.
Trong lòng hắn âm thầm hâm mộ, có chân khí hùng hậu quả nhiên là đạt được rất nhiều chỗ tốt.
Nếu như song phương lúc này tu vi chân khí chênh nhau quá lớn, như vậy căn bản không cần bất cứ chiến kỹ gì, chỉ cần một chưởng vung ra là đã có thể đánh chết đối thủ.
Đương nhiên, nếu như có Phách Vương Thương trong tay, như vậy Doanh Thừa Phong cũng có sức đánh một trận. Lấy kinh nghiệm và sát khí của hắn do chém giết vô số sói và dơi vừa qua tuyệt đối có thể vượt cấp khiêu chiến cửu tầng chân khí, thậm chí cả thập tầng cao thủ.
Nhưng, hiện giờ trong tay hắn không hề có Phách Vương Thương, tự nhiên là không thể dùng cách lấy cứng chọi cứng.
Hai chân nhanh chóng hành động, mũi chân hắn điểm nhẹ lên mặt đất lập tức phát lực bắn thẳng lên cao. Cả người giống như một con châu chấu lớn, ở trong không gian có hạn không ngừng nhảy tới nhảy lui, nhưng chỉ có điều loại thân pháp này trông không hề bắt mắt tí nào này lại có thể giúp hắn thoát khỏi uy áp cường đại của chân khí mang tới.
Hai mắt Doanh Lợi Đức sáng ngời lên, Doanh Thừa Phong sử dụng loại thân pháp này hắn cũng không hề cảm thấy xa lạ gì. Đó cũng không phải là loại thân pháp vô địch trong truyền thuyết gì, chẳng qua là một ít thân pháp chiến kỹ tổ hợp lại mà thôi. Nhưng, khác với những người từng thi triển loại thân pháp chiến kỹ này chính là khi đứa cháu hắn sử dụng không ngờ lại có chút phong thái vô hạn.
Mỗi một cái nhảy của Doanh Thừa Phong giống như đã được quy hoạch một cách hoàn mỹ, chỉ thoáng cái đã né tránh được mũi nhọn tấn công của chú mình. Chưởng lực của hắn mặc dù mang theo chân khí cường đại, nhưng đứa cháu mình phảng phất như biến thành một sợi bông, mặc cho gió có thổi mạnh tới mức nào cũng không thể tạo thành thương tổn thực chất cho hắn.
- Tốt.
Doanh Lợi Đức khẽ quát lên một tiếng, cũng không chịu từ bỏ ý đồ, song chưởng hắn tung bay liên tục. Chưởng lực hùng hậu cuồn cuộn không ngừng áp bách về phía Doanh Thừa Phong.
Chẳng qua, Doanh Thừa Phong cũng không chỉ né tránh suông, hai chân hắn vừa dừng lại, song quyền cũng vung lên.
Khi song quyền của hắn vung lên, không khí xung quanh dường như trở nên nóng hơn.
Hỏa Diễm quyền pháp.
"Bộp...."
Trong không trung vang lên một tiếng nổ nhỏ, hai chân Doanh Thừa Phong lại động, hắn giống như quỷ mị di chuyển ra sau lưng Doanh Lợi Đức, đồng thời đánh ra một quyền.
Dòng nhiệt lưu nóng rực cắt qua không khí đánh về phía lưng của Doanh Lợi Đức, quyền kình chưa tới nhưng dòng khí lưu nóng rực đã ập đến.
Ánh sáng trong mắt Doanh Lợi Đức văng ra tứ phía, hắn tuy rằng biết rằng thân thủ của đứa cháu mình đã vượt qua tưởng tượng bản thân, đặc biệt là khinh công thân pháp được Lâm Tự Nhiên tôn sùng lại càng mong đợi. Nhưng mà, làm cho hắn không nghĩ tới chính là, công pháp quyền thuật của Doanh Thừa Phong không ngờ lại cường đại vượt ra ngoài dự đoán như thế.
Khí tức nóng rực tập kích đằng sau lưng thậm chí còn mang cho hắn cảm giác như cả người rơi đang bị lửa thiêu đốt.
Đột nhiên, hắn cười dài một tiếng, song chưởng Doanh Lợi Đức tung bay, chưởng ảnh của hắn ở trong không trung như một ngọn núi vậy. Chân khí của hắn dù sao cũng hơn xa Doanh Thừa Phong có thể suy nghĩ, khi hắn toàn lực ứng phó thì ngay cả là chưởng ảnh trong hư không cũng phát ra uy lực cường đại. Từng đạo chưởng ảnh kia giống như ngọn núi đem khí tức nóng rực ở bốn phương tám hướng đánh tan đi, cuối cùng không còn tồn tại chút nào.
Sắc mặt Doanh Thừa Phong không hề thay đổi, dưới chân hắn lại bắt đầu di chuyển, chân khí trong cơ thể không ngừng lưu động, từng dòng chân khí thông qua kinh mạch hội tụ vào hai bàn tay và bàn chân.
Với tu vi chân khí của hắn nếu chỉ đơn thuần thôi phát Hỏa Diễm quyền pháp như vậy tuyệt đối không thể địch nổi Doanh Lợi Đức. Nhưng mà, Hỏa Diễm quyền pháp và Quỷ Ảnh bộ của hắn lại có sự liên hệ thần kỳ khó có thể hình dung, nếu như đem hai loại chiến kỹ này kết hợp làm một như vậy uy lực có thể tăng thêm mấy phần.
Lúc này, khi chân khí trong người hắn lưu chuyển một vòng, Doanh Thừa Phong di chuyển một vòng lớn, rồi đột nhiên hắn quát lớn một tiếng, thân hình lần nữa biến mất khỏi ánh mắt của Doanh Lợi Đức.
Ngay sau đó, hắn giống như quỷ mị hiện ra ở sau lưng Doanh Lợi Đức, đồng thời chân khí mênh mông truyền vào trong bàn tay, đột nhiên đánh về phía lưng chú mình.
Uy lực một quyền này hơn xa lúc nãy, khi nắm đấm của hắn vung ra, ánh lửa lập tức rời khỏi bàn tay. Hơn nữa sau khi nó rời khỏi nắm đấm của hắn lại không hề bị tắt, ngược lại còn càng lúc càng lớn, uy áp tạo ra cũng càng lúc càng mạnh.
Sắc mặt Doanh Lợi Đức cuối cùng cũng thay đổi, hắn mặc dù không có mắt ở sau lưng, nhưng lại có thể cảm ứng được rõ ràng uy lực của một quyền này. Hắn có một loại cảm giác, nếu như bị một quyền này đánh trúng thì ngay cả với tu vi cửu tầng chân khí của bản thân cũng không thể chịu nổi.
Không cần nghĩ ngợi nhiều, thân thể Doanh Lợi Đức lập tức tiến nhanh về phía trước, đồng thời song chưởng còn vỗ mạnh về phía sau liên tục.
Chỉ có điều, chân khí của hắn tuy rằng vẫn cường đại như trước, nhưng không cách nào ngăn cản ngọn lửa này xâm nhập. Ngọn lửa này nhanh chóng theo gió bay tới phía trước, mặc cho chưởng ảnh liên tục lay động nhưng nó vẫn kiên định xuyên thủng qua từng màn chưởng ảnh bay về phía mục tiêu. Hơn nữa, tốc độ của ngọn lửa càng lúc càng nhanh, so với thân pháp Doanh Lợi Đức thi triển ra dường như còn nhanh hơn một bậc.
"Cách...."
Một đạo kiếm quang đột nhiên sáng lên, trong tay Doanh Lợi Đức lúc này xuất hiện thanh trường kiếm. Hắn rút trường kiếm linh khí phòng thân của mình ra, hơn nữa còn đâm mạnh về phía ngọn lửa.
Bốp....
Ngọn lửa tuy rằng mạnh liệt vô cùng, nhưng một kiếm này của Doanh Lợi Đức lại được quán chú toàn thân chân khí, hơn nữa được linh khí tăng phúc cho nên cuối cùng cũng phá tan được cỗ lực lượng kia.
Nháy mắt, ánh lửa chói mắt lập tức tiêu tán đi.
Doanh Lợi Đức thở dài một hơi, ánh mắt nhìn về phía đứa cháu nhỏ của mình nhiều thêm vài phần khác thường.
Xấu hổ gãi gãi đầu, Doanh Thừa Phong nói:
- Chú! Là cháu lỗ mãng rồi.
Chậm rãi thu lại trường kiếm, Doanh Lợi Đức nói:
- Tốt lắm. Thừa Phong! Ngươi tu luyện chiến kỹ rất cường đại, so với chú còn mạnh hơn nhiều.
Mắt nhìn theo bóng lưng đứa cháu mình đang vui mừng rời đi, trong ánh mắt Doanh Lợi Đức tràn ngập cảm xúc ngổn ngang.
Với nhãn lực của hắn tự nhiên nhìn ra được Doanh Thừa Phong có thể thi triển ra chiến kỹ uy lực như thế cũng không phải là một loại chiến kỹ, mà chính là đem hai loại chiến kỹ kết hợp làm một.
Dung hợp chiến kỹ - Đây cũng không phải là một chuyện đơn giản, muốn làm được chuyện này thì ngoại trừ thiên phú ra còn cần phải hiểu rõ hai loại chiến kỹ mới được.
Với tuổi của Doanh Thừa Phong hiện nay mà có thể tu luyện một loại chiến kỹ tới mức lô hỏa thuần thanh đã là chuyện rất giỏi rồi. Nhưng, hắn chẳng những học được hai loại chiến kỹ, hơn nữa còn thành công đem uy lực của bọn chúng dung hợp một chỗ, thậm chí còn phóng thích Hỏa Chi Lực ra ngoài.
Loại thiên phú này thật sự đáng sợ cực kỳ.
Trong lòng hắn âm thầm cười khổ, chính mình trước kia đúng là nhìn nhầm rồi.
Doanh Thừa Phong mặc dù tu luyện chân khí không có bao nhiêu thiên phú, nhưng thành tựu khi tu luyện chiến kỹ lại không một ai có thể bằng.
Nếu như chân khí của hắn có thể tiến thêm một bước, tiếp tục tu luyện chiến kỹ cường đại, như vậy....
Bỗng nhiên, một ý nghĩ kỳ dị thoáng hiện ra trong đầu của hắn.