- Ngươi thất bại ở trắc thí thứ hai? Không sao. Tu vi võ đạo đối với ngươi cũng không trọng yếu, hơn nữa ngươi tuổi còn trẻ nếu lớn thêm vài cửa thì có thể thông qua thôi.
Trên mặt Doanh Thừa Phong xuất hiện một nụ cười chua xót nói:
- Vãn bối ở trắc thí lôi đài đã đánh thắng đối thủ, thuận lợi thông qua.
Phong Huống hơi giật mình nói:
- Ngươi qua trắc thí thứ hai? Chẳng lẽ ngươi bị loại ở ải thứ ba? Điều đó không có khả năng....
Cửa ải thứ nhất chính là trắc thí tu vi chân khí, chỉ có người đạt tới thất tầng chân khí mới có thể tiếp tục tham gia khảo hạch. Tắc thí thứ hai là luận võ tranh tài, kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc.
Với niên kỷ của Doanh Thừa Phong nếu như thông qua trắc thí thứ nhất, thứ hai như vậy tu vi chân khí và năng lực thực chiến của hắn đều được công nhận. Theo lý mà nói, đã như vậy thì không có khả năng bị loại ra ngoài sư môn.
Doanh Thừa Phong ở ngoài mặc dù là thần tình bất đắc dĩ, nhưng trong lòng đã sớm vui mừng.
Dựa theo phân phó của chú mình, hắn đem phương thức phục dụng đan dược một cách khoa trương nói ra ngoài, kết quả thể nào cũng bị loại.
Với tính toán của Doanh Lợi Đức, chú của hắn sẽ đem chuyện này làm ầm ĩ lên tới Trưởng Lão đường, làm mất thể diện của đối phương.
Chẳng qua, đám người Doanh Lợi Đức dù sao thân phận cũng không đủ, có thể làm sự việc huyên náo lên nhưng đối phương cũng không khiến cho đối phương chịu bao nhiêu trừng phạt.
Nhưng hiện giờ hắn gây ồn ào không ngờ lại kinh động tới vị Phong Huống trưởng lão nhìn như không bình thường này thì chuyện lại khác hẳn.
Tuy rằng hắn không biết thân phận của vị trưởng lão này như thế nào, nhưng ít nhất cũng là một vị Linh Đạo trưởng lão. Địa vị của lão ở trong tông môn chắc chắn vượt qua những trưởng lão bình thường, nếu như vị Phong Huống trưởng lão này ra mặt hỏi tội, như vậy hiệu quả khẳng định sẽ lớn hơn rất nhiều so với việc đám người Doanh Lợi Đức phải chạy ngược chạy xuôi.
Quay về phía Phong Huống vái một cái thật sâu, Doanh Thừa Phong thần tình bi phẫn nói:
- Phong trưởng lão! Vị tiền bối ở trắc thí thứ ba chẳng những đánh trượt vãn bối, hơn nữa còn nói chỉ cần một ngày vị ấy còn sống thì tuyệt đối không để vãn bối gia nhập Khí Đạo Tông.
Thời điểm hắn nói những lời này, ánh mắt thậm chí còn hơi đỏ lên, bộ dáng cực kỳ ủy khuất, nhìn không ra nửa điểm sơ hở.
Kỳ thật, người phụ trách trắc thí chỉ nói: "Chỉ cần hắn còn chủ trì trắc thí, như vậy sẽ không để cho hắn có thể vượt qua."
Nhưng giờ phút này, Doanh Thừa Phong biểu hiện vẻ mặt bi phẫn, hơn nữa thay đổi một chút câu nói tự nhiên là làm cho người khác đồng tình. Hơn nữa, cho dù ngày sau có bị vạch trần, cũng đại khái có thể đổ lỗi cho tâm tình mình đang xúc động, phỏng chừng cũng không ai quở trách hắn.
Sắc mặt Phong Huống chậm rãi âm trầm, nói:
- Nói hượu nói vượn, hắn là cái gì? Làm sao có quyền thay mặt bổn tông làm chủ.
Doanh Thừa Phong cúi đầu, thì thào nói:
- Phong trưởng lão! Có thể phụ trách trắc thí nhất định là trưởng lão bổn môn, tự nhiên là có thể làm chủ.
Phong Huống ngửa mặt lên trời cười ha hả, nói:
- Trưởng lão là có thể làm chủ sao? Ha ha.... Để ta xem, đến tột cùng là trưởng lão như hắn có thể làm chủ, hay là trưởng lão như ta có thể làm chủ.
Doanh Thừa Phong lại làm ra cái thủ thế, bất đắc dĩ nói:
- Phong trưởng lão! Đa tạ hảo ý của ngài, nhưng mong ngài không cần phải phí sức lực.
- Vãn bối nghe nói, người bị vãn bối đánh bại ở trắc thí thứ ba chính là hậu bối của vị tiền bối đó. - Hắn dừng lại một chút, giọng hơi hối hận nói:
- Nếu sớm biết như thế, vãn bối ở cửa trắc thí thứ hai đã hạ thủ lưu tình, cùng hắn tiến vào vòng trong, có lẽ sẽ không phát sinh chuyện như vậy
Trương Xuân Hiểu liên tục gật đầu, lại đế thêm vài câu nói:
- Ài! Thừa Phong sư đệ! Ngươi có phải chưa được sư huynh dặn qua đâu. Sư phụ không phải vẫn dạy chúng ta phải dĩ hòa vi quý, đệ làm vậy không phải là gieo gió gặt bão sao?
Khóe miệng Doanh Thừa Phong hơi nhếch lên nói:
- Đệ làm sao biết vị trưởng lão phụ trách trắc thí cuối cùng lại dùng việc công trả thù tư. Hừ! Chẳng qua đánh trượt đệ cũng tốt, muốn đệ quỳ gối lạy một người như thế đệ còn không chấp nhận.
Cơ mặt Phong Huống hơi co giật một chút, trong lòng rốt cuộc đã vô cùng phẫn nộ.
Lão vẫn đang lấy làm lạ vì sao thiếu niên này lại bị loại, hóa ra trong đó còn có nguyên do này.
Kỳ thật, trong lòng lão đã tin tới tám phần, bởi vì trong trắc thí Khí Đạo Tông có thể tuổi còn trẻ mà thông qua được hai lượt đầu cũng không phải là nhiều.
Không quản là một thân tu vi do thiên phú cao tự tu luyện thành, hay dùng một lượng lớn đan dược đều được nhận vào môn phái.
Về phần nguyên nhân vì sao thì chính là do bọn họ tuổi còn trẻ, đáng được tiếp tục bồi dưỡng.
Nhưng hôm nay Doanh Thừa Phong chẳng những bị cự tuyệt, hơn nữa vị phụ trách trắc thí còn nói ra một câu cuồng vọng như thế thì trong đó tất có điều cổ quái. Phong Huống xoay người, vẫy tay một cái nói:
- Lục Mặc! Lại đây.
Một vị trung niên nam tử mặc đồ trắng khẽ nhóng lên cái đã vượt qua khoảng cách mười trượng đi tới chỗ mấy người bọn họ.
Trong lòng Doanh Thừa Phong thoáng rùng mình, thân pháp người này không ngờ lại nhanh tới như vậy. Chỉ sợ dù hắn có thi triển Quỷ Ảnh bộ pháp để bùng nổ tốc độ thì cũng khó có thể so sánh được.
Hơn nữa, xem bộ dáng của người này thì tốc độ như vậy cũng chưa phải là do thôi phát bí pháp gì, cho nên làm cho người nhìn càng thêm giật mình.
Sắc mặt Trương Xuân Hiểu cũng hơi đổi, quay về phía người này vái một cái thật sâu, nói:
- Bái kiến Lục trưởng lão.
Lục Mặc chính là vị trung niên lúc trước hỏi Phong Huống, khi nhìn thấy Phong Huống đứng lên khỏi chỗ, tự mình đi tới trước mặt Doanh Thừa Phong, hắn liền biết mục tiêu của đám người mình là ai. Chỉ có điều, khi nghe thấy bọn họ nói chuyện, trong lòng Lục Mặc cũng vô cùng tức giận.
Nhiều người như vậy âm thầm tìm kiếm người có thiên phú thành Linh Sư, nhưng không nghĩ tới lúc hắn bằng vào thực lực của mình xông qua hai lần trắc thí, lại bị loại không một chút lưu tình ở cửa thứ ba.
Vừa nghĩ tới câu nói kia của Phong Huống, vẻ mặt của hắn lại vô cùng khó chịu, âm thầm đem người phụ trách trắc thí ải thứ ba mắng cả tám đời tổ tiên.
Ánh mắt thấp kém như vậy nhưng không ngờ lại chiếm vị trí trọng yếu như thế, thật sự là bất hạnh của tông môn.
Vào giờ phút này, hắn theo bản năng
Hơi khoát tay xem như đáp lại Trương Xuân Hiểu, Lục Mặc trầm giọng nói:
- Sư thúc! Xin ngài yên tâm, tiểu chất nhất định sẽ xử lý công bằng, cho vị tiểu huynh đệ này một cái công đạo.
Phong Huống từng nói qua, một khi tìm thấy người có thiên phú trở thành Linh Sư kia sẽ thu làm đồ đệ.
Mà một khi bái nhập làm môn hạ của Phong Huống, chỉ tính riêng thân phận cũng hoàn toàn không thể xem thường.
Cho nên, tuy rằng giờ phút này Lục Mặc và Doanh Thừa Phong cách nhau một trời một vực, nhưng hắn lập tức đổi thái đội, cũng đem thân phận trưởng lão của mình bất đắc dĩ hạ xuống một bậc.
Phong Huống lạnh lùng gật đầu một cái, nói
- Tốt. Lão phu đi theo ngươi, nhìn xem vị Chấp Pháp Đường trưởng lão chủ trì công đạo như thế nào.
Lão vừa mở miệng nói chủ trì công đạo, hiển nhiên hoàn toàn tin lời Doanh Thừa Phong, không hề nghi ngờ đứng cùng phía với hắn.
Lục Mặc giật mình, cười khổ nói:
- Sư thúc! Chấp Pháp Đường làm việc trước nay hoàn toàn độc lập...
- Thế nào? Chẳng lẽ lão phu không thể đứng xem sao? Hừ! Có phải hay không để lão phu tới Chấp Pháp Đường tìm Đoàn lão nhi để cho hắn chính miệng nói chuyện với ngươi a.
Lục Mặc liên tục xua tay nói:
- Sư thúc nói đùa, ngài nếu muốn đứng nhìn thì tự nhiên là có thể.
Phong Huống chắp hai tay sau lưng, hất đầu về phía đại điện nói:
- Đi.
Lục Mặc dẫn đầu đi về phía trước, Phong Huống quay sáng nói:
- Đi theo ta. Xem ta cho ngươi xả giận.
Doanh Thừa Phong và Trương Xuân Hiểu đưa mắt nhìn nhau, hai người bọn họ không hiểu sao mới chỉ gặp một lần mà vị Phong trưởng lão này lại nhiệt tình như thế.
Chỉ có điều, giờ phút này bọn họ đã đâm lao thì phải theo lao, bất kể phía trước xảy ra chuyện gì bọn họ cũng chỉ một đường đi thẳng tới trước.
Bốn người nối tiếp nhau đi vào bên trong, rất nhanh đã đi tới nội điện.
Ánh mắt Trình trưởng lão sáng ngời lên, vội vàng đứng dậy đi lên đón, nói:
- Phong sư thúc! Lục sư đệ! Mọi người sao lại tới đây?
Lục Mặc cười khổ một tiếng, nói:
- Trình sư huynh! Tiểu đệ tới thực hiện chức trách.
- Thực hiện chức trách? - Trình trưởng lão đảo ánh mắt lập tức nhìn thấy Doanh Thừa Phong ở sau lưng Phong Huống.
Doanh Thừa Phong cũng không dám chậm trễ, vội vàng đi tới nói:
- Bái kiến Trình trưởng lão.
Trình trưởng lão vung tay lên nói:
- Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?
Doanh Thừa Phong nói:
- Vãn bối vừa mới ra ngoài hội họp với đồng môn, đang nói đến việc bị loại thì vừa hay bị Phong trưởng lão nghe được. Lão nhân gia quyết định tự mình đến đây chủ trì công đạo.
Sắc mặt Trình trưởng lão lập tức trở nên phấn khích, khóe miệng của hắn hơi co rúm lại, nói:
- Hóa ra là ngươi, thì ra là thế....
Doanh Thừa Phong không hiểu sao cả, nói:
- Trình trưởng lão, ngài nói cái gì thế?
Trình trưởng lão khẽ lắc đầu, ánh sáng trong mắt hắn lóe lên, gắt gao nhìn tập trung vào Doanh Thừa Phong.
Trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ hàn ý, lực lượng tinh thần Doanh Thừa Phong đột ngột phóng ra, khó khăn lắm mới chống đỡ lại được ánh mắt của đối phương.
Trình trưởng lão tuy rằng không thể tạo ra áp lực tinh thần, nhưng tu vi võ đạo của hắn cường đại, đã gần như tới cực hạn. Khi đem chân khí chuyển vào ánh mắt, tự nhiên có thể mang tới cho người khác cảm giác áp bách.
Nếu là võ sĩ thất tầng bình thường tuyệt đối không thể tiếp nhận được loại áp bách này. Nhưng người Doanh Thừa Phong có được tinh thần lực lượng thì khác, tuy rằng hắn còn không thể sử dụng loại lực lượng này để công kích, nhưng bảo vệ bản thân thì dư sức.
Trình trưởng lão thu hồi lại ánh mắt, cảm thán nói:
- Phong sư thúc! Lục sư đệ! Tiểu chất sẽ không ngăn cản các ngươi đòi lại công đạo. - Hắn lui ra phía sau một bước, tránh khỏi đường đi.
Lục Mặc khẽ gật đầu, bước tiếp về phía trước.
Khi vài người bọn họ đi về phía đại điện trắc thí thứu ba, Trình trưởng lão mới cười khổ, nói:
- Hóa ra ngươi ở đây, trách không được chúng ta tìm không thấy.
Trải qua một lần dò xét như vậy, hắn đã xác định một chuyện.
Người có thiên phú trở thành Linh Sư trong miệng Phong Huống trưởng lão chính là Doanh Thừa Phong.
Đây không ngờ lại là môn hạ cho đệ tử bồi dương đưa tới, mà bọn họ lại tiêu phí toàn bộ tinh lực để tìm kiếm trong đám tán tu võ sĩ, tự nhiên là không có kết quả gì.
Bỗng nhiên, khóe miệng của hắn lơi khẽ động, lộ ra một nụ cười thản nhiên.
Tiểu tử này thật không tồi, không ngờ lại có thể lừa được tất cả mọi người.