Đêm nay Tưởng Kha không tài nào ngủ được, chỉ có Đào Tư Trĩ đang dựa vào trong lòng hắn ngủ thật sự rất thơm.
Tưởng Kha bật đèn đầu giường lên, lông mi Đào Tư Trĩ mềm mại dính trên má. Môi của cậu vốn hồng hồng, vì bị Tưởng Kha hôn thật lâu mà phiếm đỏ. Đào Tư Trĩ có thần châu* rất nhỏ, cằm nhọn, một cánh tay buông thõng bên người, tay kia đặt trên người Tưởng Kha.
*Thần châu: phần lồi ra ở chính giữa môi trên
Tưởng Kha nâng bàn tay Đào Tư Trĩ lên, để cho mười ngón tay của hắn và cậu đan chặt vào nhau. Đào Tư Trĩ hơi cựa mình, tìm một vị trí thoải mái khác trong lòng Tưởng Kha, tựa như đã quen thuộc với việc ở bên cạnh hắn. So với Đào Tư Trĩ khi mới quen còn ném sổ tay những cách ngủ dưỡng sinh lên giường Tưởng Kha thì khác nhau nhiều lắm.
Tưởng Kha còn nhớ rõ cái lần đầu tiên mà Đào Tư Trĩ đến nhà hắn, tâm trạng hắn rất kém. Mẹ hắn nhất quyết bắt hắn phải đưa Đào Tư Trĩ về nhà, hắn cố tình đi nhanh cho xong.
Đào Tư Trĩ chỉ im lặng đi theo sau Tưởng Kha, giống như bị người khác lạnh nhạt là trạng thái bình thường trong cuộc sống của cậu.
Cách một ngày sau, ở nhà ăn đụng mặt Tưởng Kha, Đào Tư Trĩ đột nhiên vẫy tay với hắn. Người trộm cười là Đào Tư Trĩ, mà Tưởng Kha cũng giống như tất cả những người mà Đào Tư Trĩ quen, không đáp lại cậu. Cậu đành hạ tay xuống.
Đào Tư Trĩ nói Tưởng Kha đối xử với cậu rất tốt, thật ra cũng không hẳn vậy. Tưởng Kha đối xử với Đào Tư Trĩ cũng không phải quá tốt gì, lúc mới đầu còn thường xuyên cười nhạo cậu, ép cậu ra ngoài đi du lịch, bỏ quên cậu ở hiệu sách, đưa cậu đến chỗ đông người rồi giằng tay mình ra khỏi tay cậu.
Bởi vì cảm thấy Đào Tư Trĩ sẽ không hiểu bất cứ thứ gì, sẽ không tức giận, sẽ không phản kháng, cho nên Tưởng Kha đã vừa tùy tiện cũng không hề quý trọng mà hôn cậu.
Mẹ của Tưởng Kha khi nhắc đến Đào Tư Trĩ luôn là thái độ tràn ngập yêu mến, hy vọng Tưởng Kha có thể kết bạn với Đào Tư Trĩ. Nếu biết được Tưởng Kha và Đào Tư Trĩ kết thành cái loại “bạn” này, có lẽ Tưởng Kha sẽ trở thành nỗi nhục nhã vô cùng trong cả một cuộc đời từ tâm thương người của bà.
Trời mới tờ mờ sáng, Tưởng Kha đã thức dậy. Hắn nhẹ nhàng rút cánh tay đang bị Đào Tư Trĩ ôm ra. Đào Tư Trĩ trở mình, tiếp tục ngủ.
Tưởng Kha lại nhìn Đào Tư Trĩ một lát, đi xuống lầu, vứt hết rác cần vứt, mua bữa sáng rồi lên lầu.
Khi hắn trở lại trên lầu, cửa thang máy mở ra liền nhìn thấy Đào Tư Trĩ mặc đồ ngủ đi dép lê, đứng bất động trước cửa nhà.
Đào Tư Trĩ nhìn Tưởng Kha, chậm rãi đi về phía Tưởng Kha, vươn tay ôm eo hắn, nói: “Tưởng Kha”, rồi áp gương mặt ấm áp vào ngực hắn.
Vào lại trong nhà, Đào Tư Trĩ ăn sáng xong thì ngồi lên sô pha, muốn Tưởng Kha cùng cậu xem một bộ phim trong danh sách.
“Hôm qua anh trai gửi tin nhắn cho tôi, nói khi về sẽ kiểm tra tôi về nội dung phim.” Vừa nói, cậu vừa mở một bộ phim về thú cưng, chỉnh tốc độ lên 1.5.
Tưởng Kha xem cùng cậu một lúc, phát hiện rõ ràng Đào Tư Trĩ chẳng hứng thú tẹo nào với bộ phim, chỉ xem chưa đến vài phút mắt đã bắt đầu nhìn lung tung, liên tục lơ đãng, cuối cùng tự mình tìm vui lấy di động ra chơi trò chơi.
Cậu cẩn thận hoàn thành nhiệm vụ hằng ngày, lại lên diễn đàn game đọc bài đăng của người khác, nghiên cứu xem những người khác có hoàn thành bộ thẻ của họ không, lướt diễn đàn lướt cho đến khi bộ phim kết thúc luôn.
Phụ đề cuối phim chạy một lúc, Đào Tư Trĩ bỗng nhiên phản ứng lại, ngẩng đầu hỏi Tưởng Kha: “Cậu có xem không?”
“Xem rồi” Tưởng Kha nói.
“Phim nói về cái gì thế?” cậu hỏi Tưởng Kha.
Tưởng Kha nói qua nội dung tổng quát, Đào Tư Trĩ nhìn có vẻ như không thể nào hiểu được, nhưng cũng không hỏi lại bất cứ thứ gì, chỉ “Ồ” một tiếng.
Gần giữa trưa, Đào Tư Viễn gọi điện đến cho Đào Tư Trĩ.
Đào Tư Trĩ lại đang chơi trò chơi, vừa nhận điện thoại vừa thuần thục mở loa ngoài, sau đó quay trở về trò chơi, làm cho Tưởng Kha vô cùng đồng cảm mà nghĩ đến bản thân gọi điện thoại cho cậu cũng bị y như vậy.
Đào Tư Viễn hỏi Đào Tư Trĩ: “Không xem phim gì không nên xem đấy chứ?”
Đào Tư Trĩ không nói gì.
Đào Tư Viễn im lặng một lát, không chờ cậu trả lời lại, hắng giọng, lại nói: “Em đã xem phim trong quy định chưa?”
“Xem rồi”, Đào Tư Trĩ nói.
“Vậy hả” Đào Tư Viễn có vẻ không tin lắm: “Đừng nói dối anh, em xem hay chưa anh đều biết đấy”.
“À” Đào Tư Trĩ ngập ngừng, chợt bổ sung thêm: “Em xem tốc độ 1.5, nhưng mà cũng là xem xong rồi.”
“….Thôi được rồi” Đào Tư Viễn nói: “Những chỗ nào không hiểu có viết ra không?”.
Đào Tư Trĩ “Hả” một tiếng, Đào Tư Viễn liền nói: “Thế thì là không viết rồi. Bây giờ viết ra luôn đi, về nhà anh sẽ kiểm tra. Đây là bộ phim cuối cùng rồi, viết nghiêm túc chút, tối nay anh còn phải gửi tư liệu từ tháng 1 đến tháng 4 cho cô Lý nữa”.
“Vâng” Đào Tư Trĩ đồng ý.
“Đúng rồi” Đào Tư Viễn như nhớ ra gì đó, hỏi Đào Tư Trĩ: “Tưởng Kha còn ở nhà mình không?”
“Còn.”
“Em bảo nó nghe điện thoại một chút”.
Đào Tư Trĩ liếc nhìn Tưởng Kha, nói: “Ừm”.
Tưởng Kha nhận điện thoại, lên tiếng chào hỏi. Đào Tư Viễn có chút ngượng ngùng nói: “Tưởng Kha, chiều muộn hôm nay anh mới về được, có thể làm phiền giúp anh đưa em trai đến trường được không?”
Tưởng Kha nói được ạ, Đào Tư Viễn liên tục nói cảm ơn, sau đó nói tạm biệt.
Trên đường đến trường, Đào Tư Trĩ lại muốn mua bánh kem, nhưng tiệm bánh không mở cửa. Đào Tư Trĩ không vui lắm, Tưởng Kha liền hứa với cậu giữa trưa mai gặp nhau ở rào sắt sẽ đưa cho cậu.
Buổi tối Tưởng Kha cũng có lớp học thêm, 10 giờ tan học, sau khi hắn tiễn thầy xuống lầu thì ngồi xuống một bên chiếc sô pha đơn, cùng mẹ ngồi một lúc.
Mẹ hắn thuận miệng hỏi thăm tình hình của Đào Tư Trĩ, Tưởng Kha trả lời, sau đó làm như không có gì mà hỏi bà: “Mẹ, Lý Thuần mà lần trước mẹ mời về nhà có phải là người trị liệu của Đào Tư Trĩ không?”
Mẹ hắn lập tức hơi sửng sốt, mở miệng nhưng không nói gì, quay đầu lại, mất tự nhiên xem ti vi vài phút, mới hỏi Tưởng Kha: “Chính Tư Trĩ nói cho con à?”
Tưởng Kha “Vâng” một tiếng, bà hơi cau mày, nói: “Theo lý thì hẳn là nó sẽ không nói mới phải.” lại nói: “Có thể là rất tin tưởng con đấy.”
“Vậy sao ạ?” Tưởng Kha nhìn bà và nói.
“Nó bị tự kỷ chức năng cao, sau khi được can thiệp, đặc thù hành vi cũng không rõ ràng lắm.” Mẹ Tưởng Kha giải thích với hắn: “Người nhà nó không mong muốn bạn học sẽ dùng ánh mắt khác nhìn nó, vậy nên nó được giáo dục là không cần đề cập đến chuyện này với người khác.”
Tưởng Kha không nói gì, bà lại nói: “Hồi nhỏ Tư Trĩ rất đáng thương, con còn nhớ sinh nhật lần đó của nó không, bố nó nhắc đến cái bạn học kia. Tiểu Đào nói với mẹ lúc còn học mẫu giáo, sự khác thường của Đào Tư Trĩ không thể hiện rõ ràng lắm, chỉ là có hơi lầm lì, không tập trung chú ý nên bọn họ vẫn chưa phát hiện ra vấn đề của nó. Lên tiểu học gặp phải giáo viên không tốt, bởi vì nó thích được đi lại lung tung, không muốn ngồi một vị trí cố định, cũng không chú ý nghe giảng lắm, thế nên liền trói nó vào một chiếc ghế trong lớp học. Bạn cùng lớp cười nhạo nó, tình trạng của nó mới trở nên càng ngày càng tệ.”
“Vất vả lắm mới kết bạn được với người bạn kia mà cậu ta cũng không phải thật lòng đối xử với nó.” Bà nói: “Đứa nhỏ kia không được dạy dỗ tử tế, làm sao biết nhìn nhận đúng sai thế nào, lừa nó nói rằng đồng ý sẽ đi sinh nhật nó cuối cùng lại không đi, ở sau lưng gọi nó là ăn trộm, vì ăn trộm mới bị người trói tay.”
“Mẹ không nói cho con cũng là vì không muốn con nhìn nó với ánh mắt khác, người bị tự kỷ chức năng cao giống nó có rất nhiều ví dụ đã thành công hòa nhập với xã hội. Con cũng đừng bởi vì điều này mà phân biệt đối xử với nó, Đào Tư Trĩ kết bạn không dễ chút nào, con quen nó cũng coi như là duyên phận rồi”.
Tưởng Kha thấp giọng đáp: “Vâng.” Bà không nói gì nữa, quay lại xem ti vi.
Qua một lúc, có vẻ bà muốn chuyển chủ đề, hỏi Tưởng Kha: “Bạn gái con ở Minh Đức thế nào? Ngay cả ảnh chụp cũng không thể cho mẹ xem sao, mẹ cũng không phải là kiểu người truyền thống gì đâu.”
Tưởng Kha suy nghĩ, nói lại với mẹ: “Không phải là không thể, nhưng nhiều khả năng cậu ấy không phù hợp lắm với tiêu chuẩn của mẹ với ba.”
Mẹ hắn cười: “Cái gì vậy? Con ăn nói cho cẩn thận. Ba con thế nào thì mẹ không dám nói chứ mẹ không có tiêu chuẩn gì hết.”
Lúc này, điện thoại của Tưởng Kha không báo trước mà rung lên, trong lòng hắn đột nhiên có linh tính gì đó không rõ, hắn cầm lên liếc nhìn một cái, là tên của một người mà hắn không ngờ tới.
Tưởng Kha ngập ngừng một chút, nhận điện thoại.
“Tưởng Kha, anh là Đào Tư Viễn.” tiếng của Đào Tư Viễn dường như phát ra từ sâu trong cổ họng, thấp đến mức làm người khác cảm thấy không khỏe, nói với Tưởng Kha: “Qua camera giám sát phòng khách anh thấy được một ít chuyện, bây giờ em có tiện ra ngoài gặp anh không?”