Tập Đoản Văn

Quyển 1 - Chương 5: Luyện võ



Gần đây tôi có một sở thích, chính là sáng sớm thức dậy cùng sát thủ luyện võ.

Đương nhiên, là một người ngoài ngành, luyện võ đối với tôi không có nhiều sức hút. Tôi nhìn sát thủ luyện võ, đơn giản là nhìn hắn.

Muốn nói vì cái gì ư, lúc sát thủ luyện võ thì hai tay để trần đó! Nhìn cơ bắp miễn phí đó!

Cơ bắp, cơ bắp, cơ bắp, cơ bắp, cơ bắp!

Tôi thích cơ bắp, cơ bắp rất lớn, cơ bắp vận động, cơ bắp dính mồ hôi. Khi sát thủ luyện võ, trước ngực trượt xuống những giọt mồ hôi óng ánh quả thật mỹ vị, khiến người khác muốn nuốt vào bụng! Hay! Siêu hay! Quá hay! Vô cùng hay!

Tôi vừa nhìn vừa điên cuồng dựng thẳng ngón tay cái trong lòng, hận không thể có con máy ảnh trong tay bây giờ, đem những cảnh đẹp khó gặp này chụp lại.

(Editor: Cổ đại mà có máy ảnh thì hơi khó hiểu nhỉ??)

Sau một chiêu không biết là cái gì nhìn có vẻ rất lợi hại, sát thủ thở một hơi thật dài, thu lại chiêu thức, đi tới trước mặt tôi, quỳ một gối xuống, nhìn thẳng.

"Chào buổi sáng, có phải ta đã làm ầm ĩ ảnh hưởng đến chủ nhân nghỉ ngơi?"

"Không, không có không có, là tôi muốn nhìn."

Tôi vội vàng giải thích, miễn cho sau này không thấy cảnh đẹp như vậy nữa.

"Cái đó chủ nhân cảm thấy thế nào?"

"Cái này... Thật sự tôi xem không hiểu á, nhưng cảm thấy rất đẹp mắt, cho nên không tự chủ nhìn say mê..."

Tôi gãi gãi búi tóc lộn xộn sau gáy, hơi lúng túng nhìn hắn cười cười.

"Nhận được khen ngợi của chủ nhân, vô cùng vinh hạnh."

Đạt được lời tán dương của người rất không chuyên nghiệp, sát thủ vậy mà lộ ra vẻ mặt phấn khởi. Vẻ mặt ngày thường chẳng có biểu cảm hiểm khi lộ ra nụ cười nhàn nhạt, dưới ánh mắt trời khiến tôi choáng váng.

"Búi tóc của chủ nhân hơi loạn, cần tôi giúp cô chải một lần không?"

Hắn vừa nói vừa thò một cánh tay giúp tôi sửa sang lại búi tóc lộn xộn. Cơ thể sát thủ theo động tác mà nghiêng người về phía trước, tiến tới sát gần tôi.

Mùi mồ hôi nhàn nhạt, nhiệt độ của ánh nắng, còn có giọt mồ hôi óng ánh mê người.

Tôi không tự giác nhắm mắt lại, nín thở.

Đến tận khi sát thủ chỉnh xong búi tóc rồi lui ra trước mặt, nhịp tim đập điên cuồng của tôi mới chậm lại. Lấy tay đè xuống ngực mình, tôi giả vờ bình tĩnh đi về phòng, đóng cửa lại, quay người nhảy lên trên giường, che mặt mình lại.

Má... má ơi! Tôi thấy đường nhân ngư của lão xử nam, quá xấu hổ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.