Hoa Nhiễm Nhiễm lại đang cùng các y tá khoe khoang về kinh nghiệm trêu chọc đàn ông của mình.
"Tôi muốn nói, chỉ có đường không thể đi, chứ không có người đàn ông nào không thể trêu chọc. Chính là bác sĩ Chu đứng đắn nghiêm túc của các cô đó, đừng thấy bây giờ anh ấy đối xử hờ hững với tôi, sau này nhất định có một ngày anh ấy bị tôi trêu chọc đến chân tay run rẩy, quỳ rạp dưới váy tôi."
Lời vừa mới nói ra, còn chưa kịp đắc ý, chỉ nghe thấy giọng nói của đương sự vừa được lấy làm ví dụ: "Thật sao?"
Một câu này, không nặng không nhẹ không buồn không vui, Hoa Nhiễm Nhiễm lại chột dạ đến run rẩy, thiếu chút quỳ hẳn xuống.
Y tá trưởng đổ thêm dầu vào lửa, ném lại một câu "Tiểu Hoa, tôi tin tưởng cô" rồi đủng đỉnh rời đi.
Những y tá vừa mới còn nghe say sưa vui vẻ, từng người từng người chạy đi làm việc của mình, rõ ràng không có ý định cứu cô khỏi dầu sôi lửa bỏng.
Hoa Nhiễm Nhiễm khóc không ra nước mắt.
Hít sâu một hơi, cô quay người, khó khăn chào hỏi Chu Tây Ninh: "Chào bác sĩ Chu, tôi tới kiểm tra."
Chu Tây Ninh nhìn cô không lên tiếng. Hồi lâu sau, cầm hồ sơ bệnh án, đi tới chỗ cô.
Nếu là bình thường, không cần anh tới, Hoa Nhiễm Nhiễm sớm đã hí hửng chạy qua, nhưng bây giờ... Cô ước gì anh giống như lúc trước, làm như không nhìn thấy cô.
Nhưng lần này, Chu Tây Ninh không như mong muốn của cô.
Anh dừng lại cách cô hai bước chân, móc từ trong túi ra cái gì đó, nhấc tay dính lên trán cô, không nhanh không chậm nói: "Đây là danh thiếp của chủ nhiệm Trương khoa Tâm thần, chủ nhiệm Trương công tác nhiều năm, chuyên nghiên cứu các bệnh liên quan đến thần kinh, nhất là đối với chứng hoang tưởng, có kinh nghiệm lâm sàng cực kỳ phong phú."
Câu này rất thâm thúy, chỉ kém điều nói thẳng: "Hoa Nhiễm Nhiễm, cô si tâm vọng tưởng."
Hoa Nhiễm Nhiễm đỏ mặt, một phát bắt được tay Chu Tây Ninh, phản kích: "Bác sĩ Chu quan tâm tới tôi như vậy, còn lấy danh thiếp đưa cho tôi, sẽ không phải là thay tôi chào hỏi trước rồi chứ? Báo tên của anh sẽ được chiết khấu? Vậy tôi chẳng phải là chiếm tiện nghi của anh sao?"
Chu Tây Ninh liếc cô một cái, bỗng nhiên cong môi: "Quan tâm đến thiểu năng trí tuệ, người người đều có trách nhiệm."