Tập Đoản Văn

Quyển 2 - Chương 7



Sau khi Chu Tây Ninh tan làm, hai người không đi xa, ăn cơm ngay ở nhà hàng gần bệnh viện.

Cơm nước xong xuôi, Chu Tây Ninh đưa Hoa Nhiễm Nhiễm trở về.

"Anh có biết vì sao tôi lại sợ bàn phẫu thuật không?" Hoa Nhiễm Nhiễm đột nhiên hỏi.

Chu Tây Ninh quay đầu nhìn cô, "Vì sao?"

Hoa Nhiễm Nhiễm cười cười, cố gắng tỏ ra bình thản: "Ba mẹ tôi đều chết trên bàn phẫu thuật."

Ba mẹ Hoa đều là cảnh sát, nhiều năm làm việc phá được không ít án, từng nhận được rất nhiều giấy khen, nhưng cũng bởi vì vậy mà bị trả thù. Có một lần hai người làm xong nhiệm vụ, trên đường trở về gặp tai nạn xe cộ, sau khi điều tra ra mới biết là phạm nhân lúc trước ác ý trả thù.

"Bọn họ được đưa tới bệnh viện. Khi đó tôi còn nhỏ, căn bản không hiểu cái gì gọi là không thể cứu được. Tôi chỉ biết bọn họ tiến vào phòng phẫu thuật, sau đó liền... Khi đó tôi đã nghĩ đời tôi không cần nằm trên bàn phẫu thuật. Dù hiện giờ đã trưởng thành, biết rõ cái chết của bọn họ và phẫu thuật không liên quan, nhưng vẫn không thoát được trở ngại kia."

Chu Tây Ninh nhớ tới khi đó cô nói "Anh mổ chính cũng không được, sắc đẹp đáng quý, sinh mạng càng đáng quý hơn", lúc đó còn tưởng đó là thủ đoạn trêu chọc anh, hiện giờ mới hiểu là cô sợ hãi.

Có lẽ trước đó đã có thành kiến, anh cho rằng cô quá chủ động, tính cách quá ầm ĩ, nhất định là tiểu công chúa chưa từng trải sự đời, bị người ta chiều chuộng, mới có thể nhiệt tình tự nhiên trêu chọc đàn ông mới gặp lần đầu như thế. Dạng người như vậy nền móng quá yếu, một khi gặp mưa gió, sẽ bị nhổ tận gốc.

Nhưng hóa ra cô lại có quá khứ bi thương như vậy, từ trong bi thương nở ra bông hoa lạc quan dũng cảm.

"Sau này tôi và Tiểu Phong đều chọn làm cảnh sát, ngay từ đầu Tiểu Phong không đồng ý, là bị tôi giày vò đến không còn cách nào mới thỏa hiệp. Nhiều năm như vậy, bất kể là sự việc đột ngột của ba mẹ tôi, hay là một vài vụ án tôi tiếp xúc trong công việc, cảm nhận trực quan nhất của tôi chính là, thật ra chúng ta vĩnh viễn không biết từ lúc nào, cuộc sống lấy phương thức gì hủy hoại chúng ra, cho nên mỗi phút mỗi giây khỏe mạnh bình an đều cần cố gắng vui vẻ."

Hoa Nhiễm Nhiễm nói đến đây dừng lại, nhìn Chu Tây Ninh, gằn từng chữ: "Tôi hi vọng anh cũng thế."

Chu Tây Ninh cuối cùng cũng hiểu vì sao đột nhiên cô lại kể chuyện của mình cho anh nghe. Cô nhìn ra cảm xúc của anh không đúng, có lẽ còn đoán được bởi vì chuyện công việc, nhưng cô không tùy tiện truy hỏi, chỉ nói từ bản thân, chuyển từ mình sang anh.

Dưới vẻ ngoài tùy tiện, lại có một trái tim nhạy cảm dịu dàng như vậy.

Chu Tây Ninh không cách nào hình dung được tâm trạng lúc này của mình, là cảm động cũng là cảm kích. Đã rất lâu, anh đều một mình, một mình nhận tất cả chỉ trích cùng bất công, một mình tiêu hóa hết những tâm trạng tiêu cực đột nhiên xuất hiện. Bất kể bên trong suy sụp thế nào, từ đầu tới cuối nét mặt đều không thay đổi, cực kỳ giống một người trưởng thành.

Nhưng cô lại đối xử với anh như trẻ con, cẩn thận từng chút suy nghĩ cho tâm trạng của anh, trấn an tâm trạng của anh.

Một lát sau, Chu Tây Ninh nhìn vào mắt cô, nói nhỏ: "Được."

Hoa Nhiễm Nhiễm cười cười, lại bắt đầu không nghiêm chỉnh, bĩu môi giờ vờ đáng thương: "Bác sĩ Chu, bây giờ biết thật ra tôi là một người đáng thương, chẳng lẽ không nên ôm tôi một cái an ủi sao?"

Chu Tây Ninh nhìn cô không hành động, đáy mắt tràn đầy dịu dàng, làm sao anh lại không biết cô cố ý chọc cho anh vui chứ.

Hoa Nhiễm Nhiễm nháy mắt mấy cái, đánh bạo nhào tới, "Bác sĩ Chu, anh biết không, lần đầu tiên nhìn thấy anh tôi đã muốn ôm anh. Nhưng sợ anh cảm thấy tôi lỗ mãng, anh không biết tôi đã kìm nén thế nào đâu."

"Nói "Tôi muốn nhúng chàm anh" với người đàn ông lần đầu tiên gặp mặt, Hoa Nhiễm Nhiễm, em căn bản chính là người lỗ mãng."

"Vậy được rồi, em lỗ mãng, anh ổn trọng. Bác sĩ Chu, chúng ta đúng là một đôi tuyệt phối nha."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.