Tập Đoản Văn

Quyển 4 - Chương 1: Muội hỉ - Tô Tô



Editor: Heying

CP: Anh trai trung khuyển x Em gái tâm cơ

Thể loại: Giả incest, sạch, ngọt, có tí thịt vụn thêm phần hài hước cho câu chuyện, nam chính đại thiếu gia mắc bệnh hiền lành, nữ chính lanh lợi.

***

Sáng sớm, một tia nắng ấm áp chui qua cửa sổ chiếu lên giường đệm màu trắng.

Nam Dịch dụi dụi mắt, vô cùng yếu ớt ưm một tiếng, cong miệng nở một nụ cười mê người. Nửa người dưới chỉ mới hơi cử động một chút, cô đã cảm thấy sau lưng, cánh tay đang quấn lấy eo cô chặt thêm mấy phần.

Nhẹ nhàng xoay người, chủ nhân của cánh tay vừa vặn kéo cô dán chặt vào ngực, một chút khe hở cũng không có, giống như con cún lớn đang bảo vệ thức ăn.

Từ nhỏ đến lớn, anh luôn dính người như vậy.

Nam Dịch dở khóc dở cười, bàn tay trắng muốt chậm rãi phác họa đường nét trên khuôn mặt anh.

Mái tóc đen ngắn lộn xộn che khuất một phần trán, trẻ ra mấy tuổi so với dáng vẻ già dặn lạnh lùng ngày thường, rõ ràng chỉ lớn hơn cô hai tuổi nhưng cứ thích đi theo phong cách lão cán bộ già dặn; sống mũi cao, bờ môi mỏng cong tự nhiên và chiếc cằm lúng phúng râu xanh đen mới mọc.

Còn cả yết hầu gợi cảm... cô dựa vào lồng ngực rắn chắc của anh, bàn tay nhỏ nhẹ nhàng vân vê hai viên trái cây hồng hồng, hơi ngẩng đầu, lè lưỡi liếm láp yết hầu gợi cảm quấn vào trong miệng.

Yết hầu, là nơi mẫn cảm của anh.

Lần nào cũng vậy, chỉ cần cô liếm nhẹ một cái, cả người anh sẽ run lên, bật ra âm thanh mê người, mười lần như một.

Quả nhiên, chàng trai rên nhẹ, đôi mắt thâm thúy mở ra, một bàn tay đè lên trên tay trái của cô, một tay khác vỗ nhẹ sau gáy người yêu, giọng nói khàn khàn trầm thấp: "Chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng, anh." Cô ngẩng đầu, cười ngọt ngào với anh.

Ánh mắt Nam Kiêu sâu thẳm dừng trên đầu cô, cánh môi chạm nhau, tiến quân thần tốc, hai đầu lưỡi vướng vít như cá, không phân ai với ai. Đến tận khi Nam Dịch không chịu nổi rên nhẹ, anh mới chậm rãi buông tha miệng cô.

Ngón tay lau đi nước bọt lấp lánh bên môi cô, tay phải của Nam Dịch xấu xa tóm chặt, Nam Kiêu hơi cong eo, khàn giọng: "Còn muốn sao?"

Cô gật gật, Nam Kiêu xoay người đè lên người cô, chăn mềm trượt xuống lộ ra eo hẹp mông cong, lại thấy cô lắc đầu: "Nhưng bụng em đói lắm."

"Ai bảo tối qua em uống cho cố làm gì. Đáng đời!" Nói thì vậy nhưng chân dài đã bước xuống giường, nhặt áo sơ mi rơi trên đất bị cô lột ra tối qua, cài cúc áo lại: "Muốn ăn gì?"

Nam Dịch chống đầu, nhìn lồng ngực anh rồi vô lại huýt một tiếng sáo, tủm tỉm trả lời: "Chỉ cần anh em làm, em đều thích."

Anh nguýt cô một cái, tiện tay lôi một chiếc quần âu từ trong tủ ra mặc vào: "Đắp kín chăn vào, đừng để bị lạnh."

"Biết rồi." Cô lè lưỡi, ngoan ngoãn chui vào trong chăn, cái đầu nhỏ lộ ra bên ngoài lắc lư lắc lư.

Đột nhiên bị cô chọc cười, Nam Dịch chạm nhẹ trán với cô, dịu dàng thủ thỉ: "Chờ anh nhé, xong ngay thôi."

...

Nam Kiêu 12 tuổi bướng bỉnh ngang ngược, cả ngày không chịu học hành hẳn hỏi, dẫn đầu một đám trẻ con cùng nhau làm việc xấu, cả Tam Trung không ai dám dây vào.

Trường học do nhà cậu mở, các giáo viên nịnh cậu còn chả kịp, về phần những trò nghịch ngợm trẻ con của mấy đứa nhóc kia, bình thường mắt nhắm mắt mở cho xong.

Phụ huynh nhà họ Nam có chút đau đầu, Nam Kiêu dạy mãi không sửa.

Ngày đó Nam Kiêu  băng bó kín đầu ngồi trong sân phơi nắng, ánh mặt trời vừa vặn dễ dịu, cậu có chút mệt mỏi buồn ngủ.

Đột nhiên một cái bóng đen che trước mặt, lông mày cậu nhíu chặt, nhắm mắt lạnh lùng quá: "Cút ngay!"

Chốc lát sau, một bàn tay nhỏ mềm mại lành lạnh sờ lên môi cậu, giọng con gái dịu dàng khen ngợi: "Anh, môi anh đẹp quá."

Là con gái à?

Bờ môi không tự giác giương lên, Nam Kiêu mở mắt thì chạm phải đôi mắt cong cong như nửa vầng trăng, trong veo rõ ràng, cô bé mặc một cái váy có đai lưng màu đỏ, làn da trắng hơn tuyết, xinh xắn sạch sẽ.

Cậu sửng sốt mấy giây, cô bé giảo hoạt in lên gương mặt cậu một nụ hôn chuồn chuồn nước.

Lùi lại một bước, nhìn chằm chằm vào Nam Kiêu đang giật mình che má, hai tay cô chắp sau lưng, ngoan ngoãn nói với cậu: "Anh, em là Nam Dịch, là cô nhi... ba nhận nuôi về đây."

Đừng cho rằng tôi không nhận ra vẻ cô đơn lóe lên trong mắt nhé, khẳng định là giả vờ bình tĩnh, giả vờ vui vẻ.

Xem ra cũng có chút đáng thương, Nam Kiêu nghiêm túc gật đầu, thờ ơ nói: "Anh là Nam Kiêu."

Từ đó, Nam Kiêu có một cô em gái, Nam Dịch.

...

Cậu phát hiện ra bản thân chẳng có cách nào từ chối bất cứ yêu cầu nào của Nam Dịch, dù cho lần nào cũng tự nhủ mình không thể cứ như con cún to xác trung thành mặc cho nhóc kia sai bảo, nhưng chỉ cần Nam Dịch nhào vào lòng cậu nũng nịu, dùng cái giọng ngọt như mật gọi anh trai ơi...

... Cậu không khống chế được mình nữa rồi...

...

"Anh ơi, cái cặp này nặng quá, giúp em đeo nhé."

"... Ờ."

"Anh ơi, hôm nay chúng ta bắt xe bus về nhà nhé."

"...Ờ." Ghét nhất là chờ đợi và chen chúc...

"Anh ơi, em muốn ăn cái kia." Nam Dịch chỉ vào ly chocolate trong tủ kính của tiệm bánh ngọt, nghiêng đầu lộ ra cặp mắt sáng ngời.

Nam Kiêu quay mặt chen nhanh đến chỗ em gái bên tủ kính, chỉnh chỉnh cặp sách nói, "Mua."

Nam Dịch được ăn chocolate vui vẻ cọ qua cọ lại, thỉnh thoảng sẽ xúc một thìa cho cậu ăn, thật sự ngọt tận vào tim.

"Anh ơi, bông hoa kia đẹp quá."

"Mua!"

"Anh ơi, kẹo bông đẹp quá."

"Mua!"

"Anh ơi, chúng mình mua mũ đi."

"... Mua."

Nam Dịch lấy một cái mũ cói có dính bông hoa đội lên đầu cậu, còn mình thì đội một cái mũ nhỏ màu đỏ, hí hửng thơm lên má cậu một cái: "Anh xinh trai quá."

"... Cảm ơn." Đàn ông đàn ang, sao lại khen xinh cơ chứ. Nam Kiêu bất đắc dĩ.

Ngay khi cậu đang đắm chìm trong cái hôn của em gái cùng với hồi ức của những cái hôn lần trước, Nam Dịch kích động nắm tay cậu, móng vuốt hưng phấn chỉ vào tiểu bạch kiểm bên đường đối diện: "Anh ơi, anh trai kia đẹp trai ghê."

"Mua." Cậu chả nghĩ ngợi mà thốt ra, đợi đến khi hiểu được ý em gái là thế nào, tức giận lừ mắt: "Cái gì?"

"Thật sự có thể mua ạ?" Nam Dịch che miệng, mắt thấy anh mình đang mài răng, nghịch ngợm vuốt mũi cậu: "Anh trai ngốc nghếch."

...

"Anh ơi, chúng ta mau lên xe đi." Nam Dịch đứng ở trạm xe bus, thấy anh trai lề mề muốn nói lại thôi, không nhịn được mở miệng thúc giục.

Nam Kiêu bất động, ngoắc ngoắc ý bảo cô đến, xoay người nhỏ giọng bên tai cô, nói: "Anh... không có tiền."

Nói xong cậu mất tự nhiên ho khan một cái, Nam Dịch bừng tỉnh, thần bí nắm chặt cổ áo cậu, Nam Kiêu thuận thế cúi thấp đầu, cô nói: "Nói cho anh một bí mật nhé."

Chớp mắt, Nam Dịch móc hai đồng xu từ trong túi ra, hí hửng cười với cậu: "Em có tiền!"

...

"Đại ca, cả ngày anh lẽo đẽo theo sau con nhóc kia là định làm gì vậy?"

Nam Kiêu lạnh lùng liếc cậu ta một cái: "Có ý kiến?"

"... Không có."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.