Trước đây Phòng Linh Xu thích trang điểm ăn diện, Trâu Khải Văn đã từng chứng kiến. Một lần bọn họ đi ra biển chơi Phòng Linh Xu như thể đi chiến đấu, khắp người từ trên xuống dưới trang bị ba, bốn loại kem chống nắng, Kevin không nhịn được buồn cười: “Ra biển là để tận hưởng ánh mặt trời, rốt cuộc em sợ cái gì?”
Phòng Linh Xu nói một cách nghiêm túc: “Em chỉ có mỗi một ưu điểm là da trắng này thôi, nếu phơi nắng làm trên mặt có tàn nhang thì chẳng phải là xong đời luôn à?”
“Ở trên sân huấn luyện của chúng ta ánh nắng còn gắt hơn, sao lúc huấn luyện em không bôi kem chống nắng?”
Phòng Linh Xu vẫn nghiêm túc như cũ: “Huấn luyện là để tăng cường sức chịu đựng của bản thân. Huấn luyện mà còn bôi kem chống nắng thì còn gọi là huấn luyện chó gì nữa?”
Tiêu chuẩn kép điển hình, kết quả là mỗi lần huấn luyện dã ngoại về thì Trâu Khải Văn đều bị cấm vận một hai ngày. Bởi vì Phòng Linh Xu như tằm làm kén toàn thân được bao phủ bởi gel lô hội, nghiêm cấm chạm vào.
Không chỉ có vậy, cậu còn lười biếng vì để bớt việc mà ở trong phòng đắp kín lô hội làm bài tập, tuy tay của Mr. Trâu phải ở trong tù nhưng ánh mắt lại có thể vui sướng mà ăn kem.
Nhưng quen biết bao nhiêu năm nay, Phòng Linh Xu thật sự trang điểm lên thì vẫn là lần đầu tiên Trâu Khải Văn thấy —— Chẳng hề nữ tính, cũng không diêm dúa. Trước đó cậu đã đến phòng bệnh của La Hiểu Ninh để quan sát dáng vẻ nguyên gốc, để tránh làm phiền bệnh nhân cậu không dám nán lại quá lâu mà chỉ nhanh chóng chụp ảnh ở các góc độ.
“Cái này mà để Lương Húc nhìn thấy thì chắc tim của cậu ta bị đâm thành con nhím luôn.” Phòng Linh Xu lướt từng tấm từng tấm: “Cũng không biết bao giờ La Hiểu Ninh mới tỉnh lại.”
Kevin nhẫn nhịn rất lâu cuối cùng cũng không nói gì.
Hai người quay lại căn phòng bệnh mà Phó Giám đốc Kiều đã chuẩn bị rồi ở trong đó rửa mặt gội đầu. Kevin không nói một lời mà chỉ giúp đưa nước, đưa khăn.
Phòng Linh Xu cũng không nói gì, cậu phải tranh thủ thời gian. Vội vàng cạo râu xong rồi cậu đắp mặt nạ lên mặt, sau đó cầm điện thoại lên xem ảnh.
Vừa xem cậu vừa liếc mắt về phía gương để ước lượng, ước lượng sự chênh lệch về kích thước của các bộ phận trên mặt giữa mình và La Hiểu Ninh.
Trâu Khải Văn cảm thấy cậu lúc này giống như một chuyên viên trang điểm, kiểu nhân viên ở trong các đoàn làm phim. Sự táo bạo và cẩn thận không thay đổi, thái độ tập trung cũng không thay đổi chỉ là việc làm thì khác nhau.
Phòng Linh Xu đợi mặt nạ không dám quay đầu lại, cứ mãi cúi đầu xem điện thoại.
Hai người yên lặng như thể sắp chia ly.
—— Sự yên lặng giữa những người yêu nhau ẩn chứa ý nghĩa tinh tế mà chỉ hai người mới hiểu. Trước đây khi họ ở bên nhau cũng sẽ đột nhiên trở nên im lặng, nhưng tiếp ngay sau đó sẽ là một nụ hôn.
Còn sự im lặng trước mắt thì dứt khoát không phải chuẩn bị cho một nụ hôn.
Là một sự nặng trĩu trong lòng muốn nói rồi lại thôi.
Chẳng ngờ là Kevin đang tính thời gian cho cậu: “Mười phút rồi, bóc ra đi.”
Phòng Linh Xu ngẩn người.
Kevin vươn tay ra bóc mặt nạ thì Phòng Linh Xu giơ tay chặn lại —— Nhưng không cản được, bên dưới mặt nạ là từng vệt từng vệt chất lỏng còn chưa hấp thu hết, nhìn thoáng qua thì giống như là nước mắt.
Loang lổ đến mức xấu xí.
Kevin xoay người cậu lại rồi nhìn cậu chăm chú.
“Em lo lắng cho Lương Húc, lo lắng cho La Hiểu Ninh nhưng Linh Xu, tôi rất muốn hỏi em là trong trái tim em ngoại trừ người khác thì có từng để lại một vị trí cho chính mình không?”
Phòng Linh Xu cúi đầu lau mặt thật nhanh rồi cầm chiếc thìa sứ nhỏ lên múc kem dưỡng.
“Em không hỏi tình hình của cha em, cũng không nói với tôi bất cứ lời nào, điều này khiến tôi sợ hãi vô cùng.” Kevin nói: “Em khiến tôi cảm thấy em không có dự định trở về.”
Phòng Linh Xu dừng tay.
“Nói rõ trước em đừng khóc.” Kevin vén tóc lên cho cậu: “Tôi nói những lời này không phải là để làm em khóc.”
Phòng Linh Xu có thể chịu được sự trách cứ của anh nhưng khó có thể chịu đựng được sự dịu dàng của anh, lời này nói ra cuối cùng cũng khiến cậu bật khóc.
Kevin hôn lên nước mắt của cậu rồi hỏi lại cậu: “Nói cho tôi biết quyết định của em có phải do xúc động không?”
Một lúc lâu sau Kevin thở dài một tiếng: “Nhóc khốn kiếp nhà em.”
“Xin lỗi.” Phòng Linh Xu lau nước mắt, cậu sợ nước mắt chảy xuống sẽ làm cho da không ăn phấn bèn luống cuống tay chân lau đi: “Kevin, xin lỗi.”
“Câu nói này em đã từng nói với tôi một lần ở Mỹ.”
Đây là lần thứ hai.
Lần đầu tiên mang đến sự chia ly dài đằng đẵng, Trâu Khải Văn sợ lần này sẽ là sinh ly tử biệt.
“Trong tay La Quế Song là súng tiểu liên M3, tôi cũng đã phân tích với cảnh sát có khả năng gã đang tàng trữ thuốc nổ trong căn phòng đó.” Kevin vuốt nhẹ gương mặt cậu: “Công chúa của tôi à, lần nào em cũng khiến tôi rất lo lắng.”
Phòng Linh Xu không dễ gì mới ngăn được nước mắt, thời gian gấp rút cậu quay lưng lại soi vào chiếc gương nhỏ rồi đánh phấn.
“Kevin, em vẫn luôn nghĩ phải làm thế nào để nói với anh những điều này, nhưng dù nói bất cứ điều gì thì em cũng cảm thấy vừa vô trách nhiệm vừa không biết xấu hổ. Bố em nói đúng, em là một đứa có chủ nghĩa anh hùng cá nhân, thích thể hiện, không quan tâm đ ến cảm giác của người khác.”
Kevin lẳng lặng nhìn cậu.
Phòng Linh Xu khàn giọng: “Anh biết đó, tuy em —— rất thích thể hiện mình, nhưng thật ra —— trong lòng em —— chỉ có anh biết thật ra em rất tự ti, rất sợ người khác ghét em, luôn hy vọng mọi người có thể nâng niu em, chiều chuộng em, đừng cô lập em.”
“Chưa bao giờ em từng nghĩ anh sẽ thích em. Thật đấy, Kevin, hai năm ở Mỹ ấy em như đang nằm mơ vậy.” Cậu cúi đầu khéo léo kẻ viền mắt —— kẻ rất tinh xảo. Trâu Khải Văn chứng kiến đôi mắt của cậu dần dần thay đổi, dần dần to ra, từ đôi mắt của Phòng Linh Xu biến thành đôi mắt của La Hiểu Ninh.
Giọng nói thì vẫn là giọng nói của cậu, ẩm ướt khàn khàn, nghẹn ngào nước mắt.
“Cứ cảm thấy bản thân hoàn toàn không xứng với anh.” Cậu cúi đầu: “Em có gì chứ, gia đình rất bình thường, ngoại hình cũng bình thường, ngoại trừ biết ăn diện thì chẳng còn ưu điểm gì khác. Em luôn cảm thấy có lẽ anh bị trúng tà nên mới vừa ý em.”
“Tôi không muốn nghe em nói những điều này.” Kevin cắt ngang lời cậu: “Sao em lại nhắc đến những chuyện đó?” Anh nôn nóng: “Em không nên nghĩ như vậy.”
Phòng Linh Xu tự ti, anh biết rõ, bởi vì tự ti nên càng phải mạnh mẽ hơn người khác, anh cũng hiểu. Nhưng bây giờ không phải là lúc để nói những lời này, như thể đang tập dượt trước một màn chia tay để tránh cho anh khỏi nỗi đau vì tử biệt.
Mr. Trâu đã bị ép chia tay một lần, lần thứ hai dù chết anh cũng sẽ không đồng ý.
Trái tim của Phòng Linh Xu đau xót nhưng tay thì vẫn liên tục thay đổi cọ —— Sự giống nhau của đường nét khuôn mặt phụ thuộc vào ba bộ phận cằm, mũi và mắt. Đôi mắt là điểm chuẩn được xác định đầu tiên, sau đó thì tạo khối để định hình cằm và mũi.
Cuối cùng thì điều chỉnh trán và xương gò má.
Cậu vốn tròn trịa và cứng cáp hơn La Hiểu Ninh rất nhiều, may nhờ liên tục vất vả nhiều ngày nên hai má đã gầy đi, cộng thêm sự trang điểm khéo léo thì dù là nhìn từ góc nghiêng cũng trông không khác gì người thật.
Điều này là nhờ khung xương của cậu, chính bản thân Phòng Linh Xu càng vẽ cũng càng sửng sốt —— Đột nhiên cậu hiểu ra tại sao buổi tối hôm ấy Lương Húc lại đến gần mình, bởi vì khung xương của mình rất giống La Hiểu Ninh!
Đặc biệt là dáng vẻ lúc cười, khi cười lên thì xương gò má nhô cao, cằm ngắn lại, dáng vẻ đó thoạt trông càng giống La Hiểu Ninh.
Nhưng hiện tại cậu không cười nổi, trong lòng ngập đầy nước mắt không dám rơi: “Em lỡ lời, em nói năng hơi lộn xộn.”
“Kevin, điều bây giờ em muốn nói với anh đó là thật sự em rất quý trọng anh, kiểu quý trọng mà có thể vì anh làm bất cứ thứ gì —— Những gì anh nói, những điều anh yêu cầu về em, em luôn lưu giữ trong lòng.”
Cậu cố gắng mở to hai mắt để nước mắt rơi thẳng xuống, không làm rối viền mắt còn chưa trang điểm.
Kevin nhìn cậu đăm đăm.
“Anh đã dạy em rằng bất kỳ hành động nào trước tiên phải đảm bảo an toàn tính mạng, nhất định em sẽ làm được.” Phòng Linh Xu vừa thút thít vừa trang điểm: “Em cam đoan với anh về việc cứu người em đã có ý tưởng, sau khi qua cơn xúc động thì em đã cẩn thận suy nghĩ về kế hoạch. Em còn muốn quay về kết hôn với anh…”
Cậu còn chưa dứt lời thì bỗng nhiên Trâu Khải Văn nhìn thoáng qua vết sẹo trên trán La Hiểu Ninh mà cậu đang vẽ —— Cả khuôn mặt cậu dần dần biến thành dáng vẻ của người khác một cách thần kỳ, tựa như Phòng Linh Xu ban đầu đang tan biến đi xa.
Từng nét rồi lại từng nét, khó chịu như hàng ngàn mũi tên tích tụ trong tim.
“—— Đừng vẽ nữa.”
Anh nhấc cậu lên rồi không nói một lời hôn cậu —— trước khi cậu biến thành một người khác.
Phòng Linh Xu vòng tay ôm lấy cổ anh, cuối cùng để mặc cho anh ép hôn như ăn tươi nuốt sống. Khó khăn lắm mới buông ra, Kevin nhìn cậu với vẻ bất đắc dĩ.
Phòng Linh Xu quá thông minh, cũng quá khốn nạn. Cậu biết rõ nước mắt là vũ khí có tính sát thương vậy mà còn trưng nước mắt ra tiến hành thương lượng bất bình đẳng.
“Được rồi, không khóc.” Màn khóc này đúng là vất vả, quả thật phải sử dụng tất cả kỹ năng giữ lớp trang điểm. Kevin lau sạch phấn màu trên mắt cho cậu: “Những lời vừa rồi là lời hứa của em với tôi đúng không?”
Phòng Linh Xu gật đầu như giã tỏi.
“Không, tôi sẽ không hứa hẹn bất cứ điều gì với em.” Kevin nắm chặt tay cậu: “Trước đây em đã nói với tôi là người Trung Quốc hay đùa giỡn, nói đánh giặc xong sẽ về kết hôn nhưng sau đó lại không bao giờ trở về nữa.”
Bọn họ đan chặt mười ngón tay vào nhau.
“Tôi không chờ em, cũng không chấp nhận lời hứa của em, hành động của em thì tự em chịu trách nhiệm.” Kevin nhìn cậu chằm chằm: “Cơ hội kết hôn với tôi phải do chính em nắm lấy. Em đến thì tôi cưới em, em không đến thì tôi —— tôi cũng không kết hôn —— mãi mãi. Tôi sẽ không cho em được như mong muốn, cũng không tìm người thứ hai thay em gì đó. Đừng nói với tôi về việc còn có người tốt hơn, loại thương lượng này tôi không chấp nhận —— Thưa cậu, nghe rõ chưa?”
Phòng Linh Xu gật đầu thật mạnh: “Nghe rõ.”
Nỗi buồn tràn ngập cõi lòng, bọn họ ôm nhau —— Rất sợ, thật sự rất sợ, sợ bất kỳ một câu nói nào của hiện tại cũng sẽ trở thành nuối tiếc cả đời. Kevin ôm lấy cậu, một lúc lâu sau mới nói: “Tôi không ngăn cản em bởi vì suy bụng ta ra bụng người, nếu là tôi thì tôi cũng sẽ lựa chọn như vậy.”
Là thanh kiếm của hòa bình, là lá chắn cho sự bình yên —— Họ đã lựa chọn con đường này thì sẽ không sợ phải đối mặt với lựa chọn.
Trái tim tương đồng, đó chính là sự hứa hẹn tốt nhất.
Phòng Linh Xu ngả đầu lên vai anh rồi đột nhiên hỏi một câu: “Kevin, lúc anh hôn em không cảm thấy kỳ quái à?”
“Kỳ quái chỗ nào?”
“Sao em cứ có cảm giác như bị La Hiểu Ninh cắm cho một cái sừng…”
Hai người đều đột ngột bật cười —— Quả thật là hết thuốc chữa, mới vừa khóc như mưa vậy mà đã cười được rồi!
Tâm đầu ý hợp, nồi nào úp vung nấy, vật họp theo loài, kẻ ngốc thì yêu kẻ ngốc.
Kevin không còn cách nào khác, anh đứng dậy: “Để tôi đi gọi Lương Húc đến, xem thử thành quả của em.”
Sự thật chứng minh kỹ năng cao siêu của Phòng Linh Xu không chỉ có trang điểm mà cậu còn có thể giả giọng.
Gọi Lương Húc đến là để thử xem sao, bản thân Phòng Linh Xu cũng không nắm chắc bởi vì thời gian cậu và La Hiểu Ninh tiếp xúc thật sự không nhiều lắm. Có giống hay không chỉ có Lương Húc đủ tư cách nhận xét, sự thật nằm trong con mắt của kẻ si tình, dù là sự khác biệt nhỏ nhất cũng có thể nhận ra.
—— Kết quả là thành công vang dội.
Khi cậu nhìn thấy nước mắt trong mắt của Lương Húc thì biết bản thân đã phục chế lại La Hiểu Ninh một cách hoàn hảo.
Lương Húc đứng ở trước mặt cậu, vẻ mặt tỏ ra không thể tin nổi vì vậy bất giác tiến về phía trước kéo Phòng Linh Xu: “Hiểu Ninh?”
Khi kéo lấy cánh tay thì mới biết là bất thường bởi vì La Hiểu Ninh gầy hơn thế này rất nhiều.
Lương Húc vẫn không thể tin vào mắt mình, hắn biết rõ là không phải nhưng nước mắt vẫn cứ tuôn trào không thể kiểm soát.
Phòng Linh Xu thở phào nhẹ nhõm trong lòng —— Tưởng anh Phòng của cậu hút fan nhờ ra vẻ đáng yêu thật đấy à? Kỹ thuật cosplay và giả giọng thuộc top đầu trong giới đấy được chứ?
Cậu có thể trang điểm cho một gương mặt năm điểm trở thành tám điểm, giả gái cũng không thành vấn đề huống hồ chỉ là một Bé Thỏ Trắng vốn có diện mạo tương tự!
Từ thời cấp ba ngoại trừ tìm tòi về điều tra hình sự thì năng khiếu duy nhất của cậu đó là hóa trang —— Nhiều năm qua đồng chí Phòng Linh Xu nỗ lực nghiên cứu kỹ thuật hóa trang và dựa vào trình độ thông thạo đã trở thành ông lớn trong giới Cosplay đầy gió tanh mưa máu. Vì để đạt được hiệu ứng chân thực tại các lễ hội dành cho otaku nên cậu đã vượt qua mọi khó khăn để học cách giả giọng.
Đối với việc này Phòng Chính Quân cứ phỉ nhổ nữa, phỉ nhổ mãi. Phòng Linh Xu cũng không ngờ kỹ năng nát bét này của mình có thể được sử dụng vào việc quan trọng đúng nghĩa.
Công bằng mà nói thì một trăm nghìn người theo dõi là quá ít, bởi vì công việc của ngài Phòng quá bận nên ngày thường không có thời gian để ra ảnh. Nếu như chăm chỉ ra ảnh thì đã đạt đến cả triệu người rồi được chứ?
Trong giới Cosplay vẫn lưu truyền một truyền thuyết về “Anh Nguyện Vọng Nhỏ”, mỗi năm chỉ ra một video nhưng cái nào cũng là kiệt tác —— Thánh Cos lồng tiếng không cần hậu kỳ thử hỏi có vãi đái không.
Người khác là hóa trang còn anh Nguyện Vọng Nhỏ của bạn là dịch dung, ngay cả anti fan cũng phải nghi ngờ cậu đeo mặt nạ cao su.
Không biết đã có bao nhiêu công ty lồng tiếng và đào tạo người nổi tiếng trên mạng đến tìm cậu. Nếu không phải vì làm việc ở tuyến đầu thì Phòng Linh Xu đã chạy đi kiếm tiền từ lâu rồi.
Đến lúc này thì Lương Húc mới hiểu ra, Phòng Linh Xu thật sự định đóng giả La Hiểu Ninh để đến Hai Lẻ Bảy.
Vừa rồi mọi người cũng đã nghĩ tới nhưng không ai dám tin, bởi vì chuyện dịch dung thế này chỉ từng thấy trên TV nhưng giờ phút này mọi người đang tận mắt nhìn thấy —— Đường nét khuôn mặt, màu da, thậm chí vết sẹo trên trán cũng giống nhau như đúc.
Ngay cả giọng nói cũng rất giống.
Trong đầu Lương Húc có vô vàn ý nghĩ nhưng bất chợt không biết nên nói gì cho phải.
Bước đi này quá mạo hiểm, chỉ có thể lừa La Quế Song một phút chốc, đối mặt trong chốc lát là sẽ lộ ngay. Lương Húc biết Phòng Linh Xu chỉ muốn tranh thủ một khoảnh khắc, chỉ cần La Quế Song lơi lỏng trong tích tắc thì có thể nghĩ biện pháp giành lại con tin ngay lập tức.
Nhưng trong cơn giận dữ thì toàn bộ sự thù hận sẽ hướng về phía Phòng Linh Xu.
Cứ nhìn rồi lại nhìn, hắn hỏi một câu: “Anh có biết làm vậy rất nguy hiểm không?”
Phòng Linh Xu nói một cách thản nhiên: “Chỉ cần giống là được. Mượn tạm gương mặt bé Thỏ của cậu dùng một lát.”
Lương Húc không biết phải cản cậu thế nào, rồi lại cảm thấy chuyện này thật sự không ổn, hắn ngẩn người nói một câu: “Cậu ấy không béo như anh.”
Đâm thấu tim Phòng mập, Phòng Linh Xu tức giận trừng hắn: “Mẹ nó cậu mới béo. Dáng người của tôi là dáng tiêu chuẩn, giống con Thỏ gầy của nhà cậu để thành ma à?”
Nỗi lo của Lương Húc cũng là nỗi lo của Lý Thành Lập và Trâu Khải Văn —— La Hiểu Ninh nằm trên giường bệnh lâu ngày nên gầy yếu đến mức đáng thương, còn Phòng Linh Xu dù sao cũng được rèn luyện nên tuy khung xương nhỏ nhưng không thiếu cơ bắp, vén áo lên còn có cả sáu múi socola trắng. Lý Thành Lập ở bên cạnh cũng nói: “Mặt thì rất giống nhưng dáng người của cháu nhìn qua đã thấy không phù hợp.”
Phòng Linh Xu đã tính sẵn từ trước, cậu cởi qu@n áo ra không chút ngại ngùng: “Mọi người giúp một tay đi, quấn băng dính quanh người tôi, tôi chỉ chỗ nào thì mọi người quấn chỗ đó. Siết càng nhỏ càng tốt.” Cậu chỉ vào còng tay của Lương Húc: “Mở cho cậu ấy đi. Bốn người làm nhanh hơn, phải tranh thủ thời gian.”
Hóa ra băng dính là để dùng vào việc này.
Tất cả mọi người cùng ra tay giúp đỡ, chỉ không thấy Trâu Khải Văn đâu —— Trâu Khải Văn đã đi từ lâu, anh tới Hai Lẻ Bảy trước để hỗ trợ kiểm soát cháy nổ.
Thật không ngờ một cuộn băng dính cũng có thể thay đổi hình dáng cơ thể của một người. Chỉ trong vòng mấy phút Phòng Linh Xu quả thật đã gầy đi một cỡ, cộng thêm quần áo bệnh nhân cố ý mượn lớn hơn một cỡ thì trong bộ trang phục gần như không phân biệt được thật giả.
Phòng Linh Xu cao hơn La Hiểu Ninh một cái đầu nhưng hiện tại người thật không ở đây nên khoảng cách một cái đầu khó có thể nhận ra.
Toàn thân cậu quấn chặt băng dính, cậu không dám cử động mạnh bởi vì chỉ cần dùng sức thì băng dính sẽ đứt ngay.
“Cậu cõng tôi đi.” Phòng Linh Xu nói với Lương Húc: “Bắt đầu từ giờ tôi chính là La Hiểu Ninh, bình thường cậu đối xử với cậu ta thế nào thì cứ làm thế với tôi.”
Lúc này thì Lý Thành Lập mới nhớ ra một chuyện quan trọng: “Linh Linh, cháu không mặc áo chống đạn?”
“Dáng người vốn đã chênh lệch nếu mặc áo chống đạn nữa thì sẽ lộ tẩy hoàn toàn.” Phòng Linh Xu nói: “Không mặc ạ, cháu mang súng rồi. Trong phút chốc La Quế Song sẽ không thể nhận ra thật giả, cháu đi đánh lén chứ không phải đi chịu chết đâu ạ.”
Bọn họ không có thời gian để băn khoăn thêm nữa, đây là phương án mạo hiểm nhất nhưng cũng là phương án ổn thỏa nhất.
Xe cảnh sát hú vang còi cả quãng đường, thẳng hướng về phía Lâm Đồng.
Ở trên xe Lương Húc vẫn luôn im lặng, chỉ có một mình Phòng Linh Xu líu lo không nghỉ, liên tục dặn dò kế hoạch hành động.
Xuống xe rồi hắn cõng Phòng Linh Xu sau lưng, hai người nhìn về phía tòa nhà nơi xảy ra sự việc trong khu Hai Lẻ Bảy, La Quế Song đang ở nơi đó.
Phòng Linh Xu nằm trên lưng hắn nói với vẻ bất đắc dĩ: “Lương Đại Húc, tôi nói nhiều thế cậu có nghe vào tai không đấy?”
Lương Húc quay đầu lại nhìn cậu.
“Linh Xu, anh không hỏi xem bố anh thế nào à?”
“Cậu cũng đâu hỏi về La Hiểu Ninh đâu.”
Lương Húc cúi đầu, đến khi ngẩng đầu lên thì ánh mắt trở nên sáng rõ:
“Chắc chắn họ sẽ không sao, vì vậy tôi không hỏi.”
Phòng Linh Xu cười bên tai hắn rồi cậu cào cào mặt Lương Húc: “Thánh game, lần thứ hai dẫn tôi leo rank. Xin hỏi cậu muốn dùng Master Yi, hay là dùng Zed?”
—— Sẽ dùng Master Yi vì để báo thù, hay dùng Zed cho lần đầu tiên họ bắt tay nhau dũng cảm đối mặt kẻ thù?
Phòng Linh Xu nằm trên vai hắn rồi đưa tay nắm lại: “Tôi cần những lời này của cậu —— Thần Zed, chúng ta lên thôi!”
Từng đối đầu không khoan nhượng tại Tần Đô, cũng từng quyết một trận sống mái trên núi Hồng Khánh, nhưng lúc này đây cùng chung mối thù hai người họ thấu hiểu lẫn nhau chưa bao giờ có.
Chuyến đi này sẽ khép lại vụ án Kim Xuyên treo suốt mười lăm năm —— Thắng bại khó đoán, sống chết khó biết, nhưng bọn họ không còn do dự nữa. Mười lăm năm qua họ lớn lên trong sự đè ép của bóng tối từ vụ án đẫm máu, vô số người sống sót một cách khó khăn dưới bóng tối ấy.