Trâu Khải Văn đẩy mở cửa sổ một cách khó nhọc, anh là một con mèo mập nên chuyện này quả thật cần rất nhiều sức, hơn nữa móng vuốt cũng không tiện.
Nhưng không gì có thể ngăn cản được quyết tâm vào giờ phút này của anh.
Cửa sổ mở ra được một cái khe nhỏ.
Hai chú mèo gặp được nhau vô cùng đau buồn, Phòng Linh Xu nhảy qua cửa sổ vào trong sau đó buồn bã đi vòng quanh Trâu Khải Văn.
Trong tình huống này mà cậu vẫn còn tâm trạng để nghĩ đến việc xấu đẹp, đúng là gen nào thì ra bướm nấy. Trâu Khải Văn khi làm người đã đủ đẹp trai, biến thành mèo rồi còn biến thành một con Ragdoll đẹp như thế; bản thân mình thì gen bẩm sinh đã không tốt, đều là nhờ sau này phẫu thuật thẩm mỹ, biến thành mèo cũng chỉ có thể làm một con Ly Hoa dân dã!
Quả thật người so với người làm tức chết người, mèo so với mèo cũng tức chết mèo.
Trâu Khải Văn bèn li3m lông an ủi cậu. Có lẽ là cơ thể hiện tại của Phòng Linh Xu gợi lên hứng thú bi3n thái của anh, li3m xong lông thì anh vẫn thấy chưa đủ bèn tiến tới li3m miệng.
Phòng Linh Xu cào một cái lên đầu anh.
Đứng đắn chút.
Trâu Khải Văn bất đắc dĩ gục xuống.
Được rồi, hai người đều biến thành mèo thì làm sao bây giờ? Ngôn ngữ không thông, hành động thì bất tiện, lẽ nào ngồi đây chờ chết sao?
Đúng vào lúc đó thì ở huyền quan truyền đến tiếng mở cửa.
Bọn họ đã biến thành mèo nên thính giác và thị giác đều nhạy bén hơn hẳn con người, hai chú mèo cùng đứng dậy rồi nhìn dáo dác ra cửa một cách cảnh giác.
Khóa cửa vặn đi vặn lại rất lâu, dường như người mở cửa không quen với động tác này.
Phòng Linh Xu nhích lại gần Trâu Khải Văn rồi dùng đuôi đánh anh một cái.
Trâu Khải Văn vô cùng hiểu ý, hai chú mèo thoáng liếc mắt nhìn nhau.
—— Đúng như dự đoán, vật lộn một lúc lâu thì rốt cuộc cửa cũng mở, sau đó là Phòng Linh Xu sợ sệt luống cuống xông vào. Trên tay cậu còn xách đồ ăn nhưng toàn thân thì hốt hốt hoảng hoảng, chạy vào phòng khách xong thì cậu lại quay ra vụng về đóng chặt cửa lại.
Chắc chắn đây là con Ly Hoa kia!
Bánh Trung Thu cũng đứng dậy, nó phấn khích lao về phía Ly Hoa rồi hai bên ôm nhau, Ly Hoa thì thoạt trông rất uất ức còn Bánh Trung Thu thì lại rất vui sướng.
Luống cuống tay chân hai đứa chúng nó li3m tóc cho nhau, nhưng sau khi bình tĩnh một chút thì lại cảm thấy chuyện này không có cảm giác, vì vậy bắt chước dáng vẻ của chủ nhân chúng bắt đầu hôn nhau!
Trâu Khải Văn tâm trạng phức tạp, anh lén nhìn sang Phòng Linh Xu.
Phòng Linh Xu đã tức đến mức xì khói.
“Làm sao bây giờ?” Ly Hoa sợ hãi: “Xảy ra chuyện lớn rồi.”
Bánh Trung Thu an ủi nó: “Đây là chuyện tốt, vốn nên như thế.”
“Liệu chúng ta có bị bắt không?”
Bánh Trung Thu không nói lời nào, nó còn đang hôn Ly Hoa. Rõ ràng là nó rất thích việc hôn môi trong dáng vẻ con người, đồng thời còn bắt chước động tác cởi qu@n áo của Trâu Khải Văn bắt đầu cởi qu@n áo của Ly Hoa.
Trâu Khải Văn có cảm giác sắp mù rồi. Xem mình động tay động chân dưới góc nhìn của người thứ ba thì đã không còn có thể hình dung bằng phong lưu đa tình nữa, nếu như nhất định phải tìm một từ để hình dung thì Trâu Khải Văn xót xa nhận ra, vậy chắc hẳn là hạ lưu vô liêm sỉ.
Còn toát lên sự hấp tấp chỉ có ở các loài dị thú.
Phòng Linh Xu giơ móng mèo lên che mắt.
“Đừng làm vậy.” Ly Hoa đẩy Bánh Trung Thu ra: “Hiện tại em là, em là nam.”
Phòng Linh Xu: “…”
Cậu cúi đầu nhìn thoáng qua háng của mình.
Đúng là không để ý, bản thân đã biến thành mèo cái —— Má ơi, ước mơ làm con gái cũng có ngày trở thành hiện thực!
Tuy nói một cách chính xác thì là mèo cái.
Không, không, không, đây không phải là trọng điểm mà cậu quan tâm, trọng điểm là dựa vào đâu mà hai con mèo kia hoàn toàn không gặp chướng ngại về giao tiếp?
Đặc quyền cao cấp của con người à?
“Phải cẩn thận, giờ bố của anh ở đâu?” Ly Hoa hỏi.
“Ở ngoài ban công, nhốt lại rồi.”
Lời còn chưa dứt thì chúng cùng nhìn về phía ban công, hai chú mèo Trâu Phòng cũng đồng thời thầm kêu không ổn —— Ánh mắt của con người bọn họ quá quen thuộc, cũng quá hiểu, đặc biệt là khi hai cơ thể người này đang chứa hai linh hồn cầm thú.
Ly Hoa chỉ cảnh giác nhìn xung quanh nhưng trong mắt của Bánh Trung Thu thì ánh lên sự nguy hiểm.
Trâu Khải Văn gầm lên một tiếng rồi dùng miệng quắp Phòng Linh Xu nhảy lên bệ cửa sổ, anh biến thành một con mèo mập nhưng vẫn có thể kế thừa sức lực vô hạn khi trước, Phòng Linh Xu lơ lửng bốn chân trên không dở khóc dở cười.
Bọn họ lao từ tầng hai xuống rồi lăn trên bãi cỏ, Ly Hoa và Bánh Trung Thu đều đuổi ra tới ban công nhưng đã chậm, hai chú mèo nhanh chóng lẩn vào thảm cỏ rồi chạy trốn về phía hàng cây dải phân cách.
Bọn họ chạy hết một con phố, băng qua giải phân cách rồi trốn vào trong một bụi hoa của một khu chung cư khác.
Rúc vào nhau, họ tạm nghỉ ngơi trong chốc lát.
Tâm trạng của Phòng Linh Xu trở nên nặng nề, hiện tại đã biến thành mèo mất nhà —— Đều do mình gây nên, nếu mình không tích cực hưởng ứng lời kêu gọi nuôi mèo của Trâu Khải Văn thì sẽ không gặp phải những chuyện thế này.
Sau này phải làm sao? Từ đây lang thang đầu đường xó chợ? Đi khắp hang cùng ngõ hẻm ăn no chờ chết? Hay là ra sông Bá bắt tôm bắt cá?
Văn phòng ủy thác còn đang trong giai đoạn chuẩn bị, loại thuốc mới của Trâu Khải Văn cũng đang được quảng bá, rất nhiều việc hoàn toàn không thể buông bỏ được.
Phòng Linh Xu muốn khóc, cậu khó chịu nằm nhoài trên người Trâu Khải Văn.
Trâu Khải Văn nhẹ nhàng dụi dụi vào người cậu, rồi khẽ khàng anh hôn lên lỗ tai của cậu sau đó hôn lên miệng mèo của cậu.
Phòng Linh Xu nhìn đôi mắt xanh hiện tại của anh —— Cậu căm thù đôi mắt xanh này bởi vì nó vốn thuộc về Bánh Trung Thu, nhưng lại không có cách nào từ chối nó bởi vì trong thân thể này có linh hồn của Trâu Khải Văn.
Trong ánh nắng đầu giờ chiều, họ khẽ trao cho nhau một nụ hôn dưới hình dáng mèo.
Muôn vàn khó khăn và hiểm nguy cũng không thể ngăn cản được tình yêu.
“Bé cưng, đừng khóc, ít nhất còn có tôi.”
Phòng Linh Xu đột nhiên nghe được giọng nói của Trâu Khải Văn.
Cậu kinh hãi bật dậy.
“Anh nói cái gì?”
Lời ở trong lòng cậu bật thốt ra nhưng những gì phát ra chỉ là từng tiếng “meo meo”.
Nhưng Trâu Khải Văn cũng hiểu được ý của cậu qua những tiếng meo meo này, Trâu Khải Văn ngạc nhiên hỏi: “Em hiểu được lời tôi nói?”
“Hiểu!”
“… Bé cưng!”
“Kevin!”
Bọn họ ôm nhau lăn lộn trên mặt đất, một bác gái trong khu chung cư đi ngang qua thắc mắc sao không phải mùa xuân mà mèo lại động d*c.
Hiện tại hai con mèo nằm trên dụng cụ tập thể dục của khu chung cư, ngồi bập bênh.
“Thì ra là vậy.” Kevin ngồi ở một đầu bập bênh: “Hôn chính là chìa khóa để thông ngôn ngữ. Chúng nó vừa gặp mặt đã hôn nhau nên hoàn toàn không biết đến việc có chướng ngại giao tiếp.”
Phòng Linh Xu ngồi ở đầu bên kia: “Sao lại xảy ra chuyện như vậy? Chuyện này quá vô lý —— Em nói này anh đạp nhẹ thôi, anh ngồi ở đầu đấy em không đạp được.”
Giữa không trung bỗng có một con bướm bay ngang qua.
Phòng Linh Xu vươn móng ra vồ nên cậu lăn khỏi bập bênh.
“Em đừng chỉ lo chơi nữa.” Kevin nhảy xuống đất với cậu: “Bây giờ phải nghĩ xem đâu là nguồn cơn để xảy ra việc hoán đổi cơ thể và động cơ gây án của hai con mèo là gì.”
“Từ cuộc nói chuyện vừa rồi thì không phải là chúng không biết gì.” Phòng Linh Xu vồ bướm: “Ly Hoa nói ‘Xảy ra chuyện lớn rồi’, còn Bánh Trung Thu trả lời ‘Vốn nên như thế’. Có thể nói về hành vi thực tế thì Ly Hoa là thủ phạm chính, còn về kế hoạch phạm tội thì Bánh Trung Thu là kẻ xúi giục.”
Trâu Khải Văn meo meo tán thành.
Lời của Ly Hoa cho thấy nó có biết đến việc hoán đổi cơ thể nên mới có thể nói câu “Xảy ra chuyện lớn rồi” này, nhưng năm chữ “Xảy ra chuyện lớn rồi” cũng có nghĩa là vốn dĩ nó không nghĩ hậu quả sẽ nghiêm trọng như thế.
Bánh Trung Thu trả lời “Vốn nên như thế”, nói cách khác có lẽ Bánh Trung Thu đã có ý định phạm tội từ lâu và vui mừng hí hửng với thành quả phạm tội trước mắt.
—— Một kẻ xúi giục sống trong gia đình giàu có, được giáo dục đầy đủ về các tri thức phổ thông của nhân loại; một kẻ thực thi lang thang đầu đường xó chợ, tính cách thận trọng lại thông thạo nhiều bí quyết kỳ dị.
Đây là một tổ hợp tội phạm đáng sợ.
“Rõ ràng Bánh Trung Thu có động cơ gây án, còn Ly Hoa có năng lực gây án. Bánh Trung Thu xúi giục Ly Hoa khiến nó phạm vào sai lầm lớn.” Phòng Linh Xu không vồ được bướm nên bắt đầu gặm cỏ: “Ly Hoa thể hiện sự thôi thúc ăn năn rất mạnh, nếu như chúng ta có thể thuyết phục Ly Hoa thì có lẽ chuyện này sẽ có khả năng xoay chuyển.”
“Việc này quá nguy hiểm.” Trâu Khải Văn không đồng ý: “Bất kể là xét từ biểu hiện khi làm mèo hay làm người của chúng thì trạng thái tâm lý của Ly Hoa đều cực kỳ ỷ lại Bánh Trung Thu. Nếu thuyết phục được nó thì đương nhiên là chuyện tốt, nhưng càng có khả năng cao là Bánh Trung Thu sẽ ép nó giết người diệt khẩu.”
“Là giết mèo diệt khẩu.” Phòng Linh Xu cười ranh mãnh sửa lại lời của anh.
Trâu Khải Văn cũng không nhịn được cười.
Mọi người trong khu chung cư đi ngang qua cùng thắc mắc sao hai con mèo này cứ nhe răng ra kêu gào loạn xạ, cắn bạc hà mèo à?
Cười xong thì tâm trạng của cả hai đều có phần nặng nề, đúng, đây là một màn đọ sức không công bằng, bởi vì giết hai con mèo thì không cần chịu trách nhiệm trước pháp luật.
“Không thể thương lượng.” Trâu Khải Văn lắc đầu: “Chúng ta hoàn toàn không có lợi thế.”
“Vậy thì cũng không hẳn.” Phòng Linh Xu suy nghĩ rồi nói: “Chúng nó không có khả năng sinh hoạt cũng không có thu nhập để duy trì. Anh xem động tác mở cửa vừa rồi của Ly Hoa, nó hoàn toàn xa lại với xã hội loài người. Nó không hề biết hành vi của con người, cũng không có cách nào tồn tại như một con người.
Vài ba ngày thì chúng nó còn có thể ở trong nhà, nhưng mười ngày nửa tháng thì chắc chắn chúng sẽ để lộ sơ hở. Đến lúc đấy e là cơ thể của em và anh sẽ bị đưa vào bệnh viện tâm thần, những ngày tháng đó khó mà chịu đựng được.”
—— Cứ dùng điều kiện này để uy hiếp chúng nó nghe lời, so với vào bệnh viện tâm thần thì chẳng bằng ngoan ngoãn làm chủ nhân của hai con mèo.
“Em đang từ bụng người suy ra bụng mèo.” Kevin thở dài: “Nếu như chúng nó có thể nghĩ đến điều này từ trước thì đã không thực hiện hành vi phạm tội ngày hôm nay. Hoặc điều đáng sợ hơn là chúng đã chuẩn bị sẵn tâm lý ấy và vẫn muốn sống dưới hình dáng con người.”
Phòng Linh Xu im lặng.
Kevin nói không sai, nếu hai con mèo này có can đảm phạm tội thì e là đã hạ quyết tâm thà chết. Ít nhất với tính cách ngang ngược, ghê gớm của Bánh Trung Thu thì cực kỳ có khả năng được ăn cả ngã về không.
Đây mới là chuyện đáng lo lắng nhất —— Liều chết đến cùng cũng phải thử ở bên nhau.
Trong không khí vang lên tiếng bụng đánh trống.
Là Phòng Linh Xu.
“Chết mất… Em đói.” Phòng Linh Xu ngồi phịch xuống bãi cỏ: “Con mèo này không ăn bao lâu rồi? Bụng xẹp lép luôn á!”
Cái miệng của Ly Hoa đã bị cơm mèo của Phòng Linh Xu làm cho kén ăn, có lẽ từ ngày trốn đi nó đã không ăn gì rồi.
Đương nhiên cũng có thể là bởi vì trầm cảm.
Nhưng bây giờ thứ cồn cào là bụng của Phòng Linh Xu.
Không có cơm để ăn, bọn họ là mèo hoang, Phòng Linh Xu có chết cũng không chịu đi bới rác ăn.
Cậu nhìn con chim sẻ đậu trên ngọn cây: “Em đi bắt con chim ăn vậy.”
“Tuyệt đối không được!” Trâu Khải Văn đè cậu lại: “Linh Xu, em có nhận ra em bây giờ càng ngày càng giống mèo?”
“… Em vốn là mèo mà?”
“… Em tỉnh lại đi!”
“À, là cơ thể.”
Phòng Linh Xu cảm thấy hoảng sợ, đúng thế, không biết từ lúc nào cậu đã bắt đầu sống như một con mèo, thích vồ bướm, gặm cỏ trong vô thức, đói bụng thì muốn bắt chim sẻ.
Đây không phải bản tính của cậu mà là bản tính của Ly Hoa, nhưng nó đang dần dần đồng hóa ý thức của mình.
“Tình hình hiện tại rất nghiêm trọng, ý thức lệch lạc là khó khắc phục nhất.” Kevin đè lên người cậu: “Mỗi một ngày trôi qua chúng ta sẽ càng giống mèo hơn một chút. Biết đâu thêm mấy ngày nữa chúng ta sẽ biến thành mèo hoang thật sự.”
Phòng Linh Xu giật mình dựng đứng lông toàn thân: “Việc ý thức thay đổi là vấn đề hai chiều, cũng có nghĩa là đến một lúc nào đó Ly Hoa và Bánh Trung Thu sẽ thích nghi với xã hội loài người, chúng nó sẽ có thể chiếm lấy cơ thể của chúng ta hoàn toàn!”
Kevin gật đầu một cách nặng nề.
Đây mới là tiền đề cho sự tự tin của hai con mèo kia.
Không có nhiều thời gian để bọn họ lãng phí, Kevin bật dậy: “Phải tới thư viện, chúng ta phải điều tra các nội dung về văn hóa dân gian. Nhất định phải làm rõ Ly Hoa lấy cắp cơ thể của chúng ta như thế nào.”
Thư viện chưa chắc đã tìm ra được đáp án nhưng nếu không đi thì chính là ngồi chờ chết —— Họ cần phải hiểu được sự bí ẩn của Ly Hoa, sau đó tìm biện pháp giải quyết.
Phòng Linh Xu không để ý tới cơn đói, cậu cũng bật người dậy.
Bọn họ nhanh nhẹn chạy về phía đường cái, tắm mình trong nắng thu khô mát của Trường An. Kevin ở phía trước, Phòng Linh Xu ở phía sau, hai con mèo nối đuôi nhau đi vô cùng thu hút sự chú ý của người khác. Nhất là ngoại hình của Bánh Trung Thu, vừa to vừa đẹp, bộ lông dài mềm mại bay phấp phới trong gió, đôi mắt xanh long lanh gợi tình.
Người đi ngang qua đều phát ra tiếng trêu chọc: “Meo meo meo!”
Kevin sải từng bước hiên ngang với dáng vẻ lịch lãm của một quý ông.
Phòng Linh Xu lặng lẽ nhìn anh, trong lòng dâng lên một sự ngọt ngào vô cớ —— Quả thật là vậy, Kevin dù biến thành mèo cũng vẫn oai vệ như thế, vai rộng chân dài, làm việc gì cũng đầy mưu lược, bất cứ lúc nào cũng khiến người khác yên tâm.
Không được hoàn hảo là có hơi mập.
Nhưng đặt vào một con mèo thì lại có một sức hút khác lạ. Đúng thế, Phòng Linh Xu nghĩ, đừng nói là biến thành mèo, chồng tui có biến thành phân cũng vẫn quyến rũ không thay đổi.