Tập Hung Tây Bắc Hoang

Chương 70: Nhật ký hóa mèo (cuối) - Hoàn toàn văn



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phòng khám thú y Triều Dương hôm nay bốn giờ đã đóng cửa.

Rèm được kéo xuống hết, không biết bên trong đang làm cái quái quỷ gì.

Trong phòng nghỉ, bác sĩ Lương và Giám đốc La ngồi trên ghế với vẻ mặt nghiêm túc, hai con mèo ở trên bàn thì ăn ngấu ăn nghiến.

“Anh Tiểu Phòng, ăn từ từ thôi.” La Hiểu Ninh cẩn thận thêm đồ uống cho họ: “Đây là nước hoa quả em tự ép.”

Cậu ta không thể thích nghi được với dáng vẻ hiện tại của Phòng Linh Xu nhưng lại cảm thấy rất đáng yêu, song nghĩ đến chuyện vừa rồi Phòng Linh Xu phi thân bụp một cái thật mạnh vào miệng mình thì cậu ta lại cảm thấy hơi ấm ức.

Lương Húc cũng khó tránh được kiếp nạn bị Ragdoll Trâu vấy bẩn sự trong sạch —— Trước khi Mr. Trâu và Phòng Linh Xu lên tiếng thì La Hiểu Ninh tưởng là hai con mèo lên cơn điên nên suýt chút nữa ném họ ra ngoài cửa sổ.

“Được đó Lương Đại Húc, cậu đúng là đã cưới được một người vợ thông minh khéo léo, hiền lương thục đức.” Phòng Linh Xu vùi mặt vào hộp giữ tươi: “Nấu cơm rất ngon.”

La Hiểu Ninh khó khăn lắm mời hồi phục lại vẻ mặt bình thường sau sự ngượng ngùng bị mèo cưỡng hôn, lời vừa nói ra thì mặt lại đỏ bừng.

Lương Húc tuyệt vọng nhìn cậu: “Đừng lo ăn không thế, nói rõ đi rốt cuộc có chuyện gì với các anh.”

“Nói một chút về suy đoán của tôi nhé.” Kevin ở bên cạnh nói: “Tôi và Linh Xu đều đoán đây là một màn phạm tội vì tình yêu.”

Từ Khúc Giang đến Bi Lâm phải đi qua bảy trạm, trên đường đi bọn họ liên tục thảo luận.

Hai con mèo đều không triệt sản, Bánh Trung Thu được Lương Húc đặc cách phê duyệt —— Bởi vì chất lượng giống quá tốt. Lúc trước Phòng Linh Xu hỏi hắn có cần làm triệt sản không, Lương Húc nhìn một vòng rồi cảm thấy khá đáng tiếc.

“Đẹp như thế, giữ lại phối một lần vậy.” Lương Húc nói: “Sinh mèo con ra chắc chắn rất đẹp, nó là giống thuần chủng.”

Phòng Linh Xu hào phóng đồng ý: “Giữ lại riêng cho cậu đấy, khi nào cậu có mèo cái giống tốt thì chúng ta làm một cuộc hôn nhân sắp đặt!”

Lúc đó Lương Húc thuận miệng cười nói: “Vào mùa xuân chú ý một chút, đừng cho nó làm ra chuyện gì, nghe nói mèo đực phối nhiều thì chất lượng lông sẽ xấu.”

—— Chính vì chuyện này mà Phòng Linh Xu đặc biệt chú ý đến vấn đề tự do yêu đương của Bánh Trung Thu. Tuy là chiêu đãi Ly Hoa ăn cơm nhưng lại không muốn Bánh Trung Thu và nó quấn lấy nhau.

Bát thức ăn của hai con mèo thường riêng biệt, Bánh Trung Thu ở trong phòng bếp còn Ly Hoa thì ở ngoài ban công.

Trong lòng bọn họ cứ thoáng cảm thấy Ly Hoa không xứng với Bánh Trung Thu. Dù sao một bên là giống mèo nổi tiếng nhập từ nước ngoài, còn một bên chỉ là giống mèo quê lang thang.

“Bọn tôi cản trở mối quan hệ của Bánh Trung Thu và Ly Hoa, lại nói phải triệt sản cho Ly Hoa trước mặt Bánh Trung Thu. Xét từ động cơ gây án thì Bánh Trung Thu bị k1ch thích mạnh cũng là hợp tình hợp lý.” Phòng Linh Xu ngẩng mặt lên khỏi hộp cơm: “Do bọn tôi không đúng trước.”

Cả gương mặt mèo của cậu dính đầy nước và hạt cơm.

Lương Húc không hiểu: “Chủ nhân quyết định đối tượng phối giống cho thú cưng có gì sai? Các anh cũng chẳng phải người đầu tiên.”

La Hiểu Ninh lấy giấy ăn lau mặt cho mèo Ly Phòng.

“Nhưng suy bụng ta ra bụng người ——” Phòng Linh Xu nhắm hai mắt: “Nếu bây giờ người khác muốn chia rẽ tôi với Kevin thì chắc chắn tôi sẽ không muốn.”

Bé Thỏ Trắng gật đầu đồng ý.

Lương Húc và Kevin liếc nhìn nhau một cái rồi cùng cười: “Hai người lương thiện quá rồi, dù thế nào cũng không thể hại chủ nhân biến thành mèo chứ?”

“Giờ cái chính là không biết chúng dùng cách quái gì.” Phòng Linh Xu li3m móng vuốt: “Bọn tôi tra được vài thứ ở thư viện.”

Cậu đọc lại nội dung trong Từ điển dân gian cho Lương Húc.

Đọc xong thì trái lại La Hiểu Ninh không có phản ứng gì, còn Lương Húc thì bỗng nhiên nhìn Phòng Linh Xu và Trâu Khải Văn với vẻ khó nói.

Phòng Linh Xu cảnh giác: “Sao lại nhìn tôi như thế?”

Lương Húc nói: “Tại tôi cảm thấy hai anh thành thế này… rất hợp.”

“Lương Đại Húc, cậu muốn ăn đấm à?”

“Ý tôi là thân phận vốn dĩ của các anh và thân phận bây giờ cực kỳ giống nhau, như kiểu nhân cách hoá của con mèo vậy.” Lương Húc đứng lên rồi lấy một quyển sách ảnh từ trong tủ ra: “Ly Hoa và Ragdoll giống như là Linh Xu và đại ca Trâu của loài mèo.”

Mèo Ly Hoa là giống mèo có nguồn gốc từ Trung Quốc rất dũng cảm, ngoại hình đẹp, tính cách độc lập và giỏi bắt chuột.

“Hơn nữa, tính cách của Ly Hoa hơi nhạy cảm, không điềm tĩnh như mèo Chausie.” Lương Húc nói: “Điều này tương tự với tính cách và thân phận của Linh Xu.”

(*)Mèo Chausie:

+ Theo Wiki: là một giống mèo trong nhà được phối giống bằng cách lai giống sinh sản giữa mèo rừng và mèo nhà.

chausie wiki

+ Theo Baidu: là con lai giữa mèo Ba Tư và mèo Ly ở Sơn Đông, Trung Quốc.

chausie baidu

Về phần mèo Ragdoll, có nguồn gốc từ Mỹ, tính tình hòa nhã, thân hình cao lớn, nét tương đồng với Trâu Khải Văn càng lộ rõ hơn.

Phòng Linh Xu có vẻ nghe đã hiểu, nhưng lại không hiểu ý của Lương Húc lắm: “Thế nên? Cậu muốn nói đồ vật giống với chủ của nó?”

“Không phải vậy.” Lương Húc lắc đầu nói: “Tôi lớn lên ở nông thôn từ nhỏ, không biết các anh đã từng nghe nói đến một thứ gọi là ‘Lời sấm ứng nghiệm’ chưa.”

Trâu Khải Văn thì hoàn toàn không hiểu, còn vẻ mặt của Phòng Linh Xu thì thay đổi trong chớp mắt.

Cái gọi là “Lời sấm ứng nghiệm” này đã có từ cổ đại, dân gian liên kết nó với đủ loại truyền thuyết lịch sử và biến nó thành một ngôn ngữ cấm kỵ rùng rợn.

—— Không thể nói lung tung, bởi vì sẽ trở thành sự thật.

“Mạnh Khương Nữ khóc Trường Thành là lời sấm trời ứng nghiệm; Sở tuy ba hộ, vong Tần tất Sở là lời sấm người ứng nghiệm; Quan Vân Trường giết Lữ Mông là lời sấm quỷ ứng nghiệm.” Lương Húc chăm chú nhìn luồng ánh sáng lọt vào qua rèm cửa sổ: “Nghe đâu Tiêu Thục Phi nhà Đường biến thành mèo là lời sấm mèo ứng nghiệm.”

(*)“Mạnh Khương Nữ khóc Trường Thành” là một truyền thuyết dân gian kể về một người vợ vì chồng mất khi xây dựng Vạn Lý Trường Thành đã than khóc và làm sụp đổ một góc thành.

“Sở tuy ba hộ, vong Tần tất Sở”: Theo Sử ký, trước đây Sở Nam Công từng nói: “Sở tuy ba hộ, vong Tần tất Sở”, nghĩa là: Nước Sở tuy chỉ còn 3 hộ nhưng diệt Tần tất là Sở.

“Quan Vân Trường giết Lữ Mông”: Sau khi Lữ Mông giết Quan Vân Trường không lâu thì Lữ Mông cũng chết một cách bí ẩn.

“Tiêu Thục Phi biến thành mèo”: Võ Tắc Thiên nổi tiếng sợ mèo, tương truyền trước khi chết Tiêu Thục Phi đã buông lời nguyền rủa “Sau khi chết ta sẽ biến thành mèo, khiến họ Võ nhà ngươi biến thành chuột. Ta sẽ cắn cổ họng ngươi rồi ăn sạch cả nhà ngươi”

—— Nơi bọn họ đang sinh sống là Quan Trung, đây là nơi dự định xây dựng Vạn Lý Trường Thành, cũng là nơi Tần bị Sở diệt, cách không xa quê nhà của Quan Vũ, lại càng cận kề Cung Đại Minh mà Tiêu Thục Phi oán hận.

La Hiểu Ninh lần đầu nghe Lương Húc nói về chuyện ma quỷ, sợ đến mức ôm Phòng Ly Hoa vào lòng.

Phòng Linh Xu cũng nghe mà ngơ ngác: “Lương Đại Húc, cậu còn có chức năng này cơ à?”

“Hồi bé người nhà không muốn ở cùng tôi.” Lương Húc cười khẽ: “Tôi chỉ đành đi khắp nơi nghe người khác kể chuyện xưa.”

Kevin vỗ vỗ tay hắn: “Xin lỗi, gợi lại chuyện thương tâm của cậu.”

“Không có gì.” Lương Húc nói: “Tôi muốn hỏi các anh là có từng nói mấy lời như muốn làm mèo gì đó không?”

Lời sấm ứng nghiệm cần một thời cơ thích hợp. Ví dụ như người Sở diệt Tần, vì có lời nói đó nên vua Tần hà khắc với người Sở, hai bên gần như đều bày tỏ quan điểm giống nhau tức là tin tưởng người Sở nhất định sẽ khiến nước Tần diệt vong.

—— Khi song phương của lời sấm đồng thời bày tỏ chung một suy nghĩ thì câu nói ấy có thể trở thành sự thật.

Đây có thể là một phiên bản phức tạp của “Một lời thành sấm”.

“Tôi không biết Bánh Trung Thu và Ly Hoa có tư tưởng đó không —— E là chúng thật sự có tư tưởng đó —— Nếu như bọn chúng muốn biến thành người mà đúng lúc các anh cũng nói muốn biến thành mèo, giải thích theo hướng mê tín thì có lẽ vì vậy mà dẫn đến kết quả ngày hôm nay.” Chính bản thân Lương Húc cũng cảm thấy vô cùng hoang đường: “Tôi chỉ nói vậy thôi, dù sao hiện tại cũng không có biện pháp giải quyết. Các anh thử nhớ lại xem?”

“Không cần nhớ lại.” Kevin đỡ trán: “Là chính Linh Xu nói.”

Phòng Linh Xu nằm trong lòng Bé Thỏ Trắng xấu hổ gãi tai.

Quay ngược thời gian về ba ngày trước, hôm đó là ngày trăng tròn. Ly Hoa lén lút quay lại nhà của Mr. Trâu, gặp mặt Bánh Trung Thu ở trên ban công.

Lúc đó Trâu Khải Văn và Phòng Linh Xu đang trải qua một đêm vui vẻ trong phòng ngủ, không chú ý ở ngoài ban công xảy ra chuyện như vậy.

Hai con mèo bàn luận về chủ nhân của Bánh Trung Thu, Bánh Trung Thu luôn tự hào vì chủ nhân của mình nhưng cũng khinh thường một số hành vi của họ: “Chắc chắn là đang ấy ấy trong phòng ngủ.”

Ly Hoa rất ngưỡng mộ: “Tình cảm của họ tốt thật.” Nói xong nó lại suy sụp: “Nhưng mà bố anh không cho phép chúng ta ở bên nhau.”

Bánh Trung Thu cũng mất mát li3m móng vuốt: “Bởi vì chúng ta chỉ là mèo, nếu chúng ta là người thì có thể tự nghĩ cách.”

Rời khỏi căn nhà này thì Bánh Trung Thu không nỡ, nhưng để Ly Hoa làm phẫu thuật thì Bánh Trung Thu cũng không muốn.

Từ trong phòng truyền ra âm thanh nói cười vui vẻ của hai chủ nhân.

“Anh ghen tỵ quá.” Bánh Trung Thu nói: “Nếu chúng ta có thể sống một ngày giống như con người, dù chỉ một ngày cũng tốt.”

Hai con mèo buồn bã nhìn lên mặt trăng.

Cũng vào lúc đó Phòng Linh Xu và Trâu Khải Văn đang trêu đùa nhau trên giường. Vì công việc của văn phòng ủy thác mà Phòng Linh Xu chạy suốt cả ngày, cậu phàn nàn: “Haiz, chạy muốn gãy cả chân. Anh nói xem sao mỗi ngày chúng ta không thể ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn như lũ mèo nhỉ.”

Kevin cười nói: “Vậy ngày mai đừng đi nữa, em ở nhà ăn thức ăn cho mèo đi.”

Phòng Linh Xu làm nũng: “Thế thì anh phải cùng với em!”

Những lời ngả ngớn kiểu này đương nhiên Trâu Khải Văn đối đáp trơn tru: “Tôi là mèo lớn của em, còn em là con mèo nhỏ của tôi.”

Hai bên cứ thế hoàn thành nguyện vọng trao đổi. Bởi vì thân phận của cả hai đặc biệt, quá gần gũi nên họ không bị giao cho thân thể mới mà là trực tiếp tiến hành trao đổi!

Sự thật chứng minh, làm người hay làm mèo đều không dễ dàng.

Tuy bọn họ không biết tình hình bên phía mấy con mèo nhưng tình huống đã rõ ràng, bây giờ phải nghĩ xem sẽ giải quyết vấn đề thế nào. Nói theo cách dân gian thì Phòng Linh Xu và Trâu Khải Văn cần trừ tà.

“Em cũng lớn lên ở nông thôn.” La Hiểu Ninh rụt rè nói: “Trước đây khi bố em bị điên, người ta nói là do khỉ bám vào người, bà nội em đã từng tìm người lên đồng.”

Người điên cậu ta nói là Lữ Hiền Đức.

“Lần đầu tiên tìm hòa thượng không có tác dụng, sau đó lại tìm đạo sĩ cũng vô dụng.” La Hiểu Ninh nhớ lại rồi nói: “Sau đó bà nội em không chịu mời ai nữa. Hàng xóm nhà em ai cũng nói huyện Kim Xuyên nhiều tà khí, thiếu chính khí, nếu như có chính khí đè ép xuống thì có thể sẽ tốt lên.”

Vì vậy sau đó bọn họ xây dựng ngôi miếu kia.

“Đừng chém gió nữa Bé Thỏ Trắng.” Phòng Linh Xu nói: “Cuối cùng thứ mang chính khí đến cho các cậu không phải miếu, mà là Cục Công an được chứ?”

“Cục Công an có tác dụng hơn miếu nhỉ.” La Hiểu Ninh ngơ ngác nói: “Em cảm thấy Đội trưởng Phòng… Ông ấy… Ông ấy…”

Khả năng diễn đạt của cậu ta có hạn nhưng bỗng nhiên mọi người đều hiểu ý của cậu ta.

Tà không thể thắng chính, có lẽ những chuyện như thế này không cần phải giả thần giả quỷ. Nếu Bánh Trung Thu và Ly Hoa biết nói tiếng người thì tìm một người ngay thẳng chính trực nói chuyện với chúng, có lẽ sẽ hiệu quả hơn nhiều.

“Ý kiến của tôi là mời chú Phòng tới đây.” Lương Húc nói: “Chú ấy là quân nhân lại từng vào sinh ra tử bắt biết bao nhiêu là kẻ xấu. Trong những người tôi quen biết thì không có ai có chính khí hơn chú ấy.”

“Còn từng bắt cậu.” Phòng Linh Xu ác ý bổ sung.

“Đúng… Còn từng bắt tôi.” Lương Húc đỡ trán.

“Dẹp đi Lương Đại Húc, cậu để bố tôi thấy tình trạng biến thành mèo của tôi bây giờ thì chẳng phải ông ấy xuất huyết não luôn à?”

Chuyện này tuyệt đối không được để cho Phòng Chính Quân biết.

Phòng Linh Xu bước đi thong thả trên bàn: “Không phải còn có câu nói tà ma quỷ quái sợ kẻ ác à?”

—— Không ai bảo ai, ba cặp mắt cùng tập trung vào người Lương Húc.

“Chính khí đầy mình, cậu có đủ; nhưng nếu nói cậu là kẻ ác thì cũng trăm phần trăm.” Phòng Linh Xu lượn vòng quanh người Lương Húc: “Nói thật, cậu phù hợp hơn bố tôi. Xét về chính trực thì có lẽ cậu không bằng ông ấy, nhưng nếu cần có cả hung ác và chính trực thì trong những người xung quanh tôi, cậu là duy nhất.”

Hai người một mèo bao gồm cả Lương Húc đều gật đầu đồng tình.

La Hiểu Ninh không chịu để Lương Húc đi một mình: “Em cũng muốn đi.”

“Được, cậu cũng là một người đàn ông từng làm chuyện lớn.” Phòng Linh Xu nhảy vào lòng La Hiểu Ninh: “Hắc Phong song sát, ngày thường các cậu nuôi mèo nuôi chó, ngày hôm nay phải làm phiền các cậu trừ ma rồi.”

(*)Hắc Phong song sát là biệt hiệu của cặp vợ chồng Trần Huyền Phong và Mai Siêu Phong trong tác phẩm “Anh hùng xạ điêu” của Kim Dung.

“Lái xe của tôi đi, tôi cũng mang theo cả dao quân dụng của bố tôi nữa.” Lương Húc gật đầu, bế Trâu Khải Văn đứng dậy: “Tuy trước mặt là hai người, nhưng anh và đại ca Trâu —— cũng chưa chắc đánh thắng được tôi.”

“… Lương Đại Húc, cậu đúng là ngứa đòn.”

Rốt cuộc màn thương lượng đã diễn ra như thế nào, chỉ sau ba ngày thì Phòng Linh Xu và Trâu Khải Văn đã quên hoàn toàn. Tựa như hạt muối rơi vào trong nước, mỗi một ngày ấn tượng của họ với chuyện này lại mờ nhạt đi đôi chút. Hai người hỏi nhau, ngày đầu tiên vẫn có thể thuật lại đầy đủ, ngày thứ hai thì bắt đầu rời rạc, đến ngày thứ ba thì gần như không còn nhớ gì nữa.

Ma xui quỷ khiến thế nào mà Phòng Linh Xu cũng không hề ghi chép lại chuyện này dù là trên Weibo hay vòng bạn bè.

Buổi sáng hôm đó, đột nhiên Trâu Khải Văn cảm thấy đầu mình nặng trĩu —— Dường như anh ngã khỏi tay Lương Húc, sau đó anh tỉnh dậy trên giường, người đẫm mồ hôi lạnh.

Phòng Linh Xu cũng từ trong lòng anh ngồi dậy.

“Tôi mơ một giấc mơ.” Trâu Khải Văn lau mồ hôi lạnh.

“Mơ thấy anh và em cùng biến thành mèo.” Phòng Linh Xu đáp lời anh gần như không chút nghĩ ngợi.

Hai người quay sang nhìn nhau.

Bọn họ chạy ra ban công, Ly Hoa và Bánh Trung Thu đang ở đó, chúng nó ngốc nghếch chụm lại cùng chơi quả cầu len.

Phòng Linh Xu gọi điện thoại cho Lương Húc: “Lương Đại Húc, cậu có nằm mơ không?”

“Mơ gì?” Lương Húc chẳng hiểu ra sao: “Cát vệ sinh anh nhờ tôi mua đã về rồi, chiều đến lấy đi.”

Mr. Trâu sửng sốt nhìn sang, Phòng Linh Xu hỏi tiếp: “Hôm qua —— Hôm qua tôi không đến phòng khám của cậu ăn cơm?”

“… Phòng khám chỉ có cơm của mèo và thức ăn cho chó.” Lương Húc lạnh lùng.

“À, còn có đồ ăn cho hamster.” Hắn bổ sung.

Gương mặt của hai người ở đầu bên này điện thoại trở nên hoang mang.

—— Chưa từng có chuyện hai người mơ một giấc mơ giống nhau và nó chân thực đến mức gần như hiện hữu trước mắt. Trong sáu mươi phút sau khi thức dậy, bọn họ bàn luận về những gì xảy ra trong giấc mơ.

Trong mơ, Ly Hoa giàn giụa nước mắt nằm dưới đất.

“Tất cả là do em sai, vì em muốn ở bên Bánh Trung Thu.”

Bánh Trung Thu cũng nằm dưới đất khóc.

Tất cả mọi người cùng cảm thấy mù mắt, hai đứa có thái độ tốt nhận lỗi có thể hiểu được nhưng đừng dùng cơ thể của chủ nhân làm hành động cung kính được không?

“Chúng em chỉ muốn sống như con người một ngày.” Ly Hoa khóc lóc nói: “Không biết tại sao lại biến thành các anh.”

Có lẽ là vì mỗi ngày đều bị người ta khoe khoang tình cảm trước mặt.

“Bánh Trung Thu tưởng là các anh cố ý, giờ anh ấy biết mình sai rồi.” Ly Hoa năn nỉ: “Đừng để anh ấy thành mèo hoang, em sẽ rời khỏi đây không bao giờ tới nữa.”

“Tôi tưởng là chỉ có thể biến thành một ngày.” Bánh Trung Thu ngoan ngoãn nói: “Nhưng tôi sợ đến một ngày đó các anh cũng không cho tôi.”

Cho nên buổi sáng mày mới dữ như vậy.

Ly Hoa vẫn đang cầu xin: “Các anh mãi không quay lại, Bánh Trung Thu sốt ruột đến mức muốn ra ngoài tìm các anh nhưng không biết lái xe, cũng không biết gọi điện thoại.”

Lương Húc nhìn Phòng Linh Xu, ý là để Phòng Linh Xu quyết định.

Phòng Linh Xu hỏi Bánh Trung Thu: “Làm người vui không?”

Đương nhiên những lời này là nhờ Lương Húc truyền đạt lại.

“Không vui.” Bánh Trung Thu nhìn nhà bếp bừa bộn khắp nơi: “Cơm không biết nấu, đồ cũng không biết mua, lái xe hay gọi điện thoại gì cũng không làm được.” Nó ngẩng đầu lên: “Bố ơi, con nhớ bố.”

Phòng Linh Xu: “…”

Bé Thỏ Trắng cũng thay mặt Mr. Trâu hỏi: “Vậy giờ mày có dự định gì?”

Bánh Trung Thu nói: “Con muốn đi làm mèo hoang với Ly Hoa, con đã quyết định rồi.” Nó ngẩng đầu lên: “Để bù đắp cho sai lầm của bọn con, bọn con sẽ chiêu tài tiến bảo suốt mười năm cho mọi người.”

“…???”

Bốn người ở đối diện đều sững sờ.

Chuyện này phi thực cmn tế quá rồi.

Phòng Linh Xu thở ra một hơi thật dài.

“Bánh Trung Thu, làm triệt sản cho bọn mày không phải là không đồng ý cho bọn mày ở bên nhau. Mỗi năm bọn mày sinh một lứa mèo con, trong số đó chung quy sẽ có vài con bị vứt bỏ.” Lương Húc nói thay cậu: “Cứ coi như bọn mày đi làm mèo hoang thì sau này mèo con phải làm sao đây?”

“Nhưng mà làm người thì không bị như vậy.” Bánh Trung Thu tranh luận: “Chỉ vì bọn tôi là mèo?”

“Làm người cũng không thể tùy theo ý mình.” Lương Húc nói: “Mỗi một đứa trẻ đều phải nuôi dạy rất vất vả, nếu như không thể đối xử tử tế thì đừng tùy tiện sinh con.”

Ba người còn lại đều nhớ đến những kỷ niệm buồn thời thơ ấu của hắn.

“Bố mẹ tao cả đời không có con cái.” Lương Húc nói: “Nhưng rồi họ đã gặp tao. Hai người bố của mày sẽ không có con nhưng họ vẫn sẽ sống hạnh phúc.”

Quan trọng là… cả hai ở bên nhau.

Bánh Trung Thu và Ly Hoa đều không lên tiếng. Một lúc lâu sau, Ly Hoa nói: “Chúng em chỉ sinh ba con thôi.”

Bánh Trung Thu chợt hoảng hốt rồi lại nhìn về phía hai người bố của nó với vẻ mong chờ: “Ba con thôi, được không ạ?”

Hai ông bố đều không nhớ được mình đã trả lời thế nào.

Loáng thoáng dường như bọn họ đã nói một câu: “Được.”

Hiện tại hai con mèo đang ở ngoài ban công kêu meo meo, như thể chưa từng xảy ra chuyện gì.

Hai người Trâu Phòng cùng nhìn mèo rồi trầm ngâm.

“Đừng chia rẽ bọn nó.” Một lúc sau Phòng Linh Xu nói: “Anh nói xem bọn nó sẽ sinh bao nhiêu mèo con?”

“Có lẽ là ba đứa, cũng có lẽ là nhiều hơn.” Trâu Khải Văn nhún vai: “Ra ngoài thôi, để tôi đi làm bữa sáng.”

Bọn họ nhận nuôi Ly Hoa, mùa xuân năm tiếp theo họ đón thêm ba chú mèo con. Một con thì đưa cho Phòng Chính Quân, còn hai con còn lại thì nuôi ở nhà. Và kể từ đó chưa từng làm phẫu thuật cho Bánh Trung Thu và Ly Hoa nhưng chúng lại không hề đẻ thêm lứa thứ hai.

Chúng nó cùng với hai chú mèo con trải qua cuộc sống mười năm hạnh phúc.

Trong mười năm đó, phòng khám của Lương Húc và văn phòng ủy thác của Phòng Linh Xu làm ăn phát đạt một cách lạ thường.

HẾT.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.