Hôm nay tôi nhận được một tấm thiệp cưới đỏ chói...
Không phải của Phong, là của Quân, anh ấy sắp kết hôn rồi...
Tôi hơi hụt hẫng, nhưng tôi không đau như tôi đã tưởng, có lẽ vết thương của tôi đã lành rồi chăng? Có lẽ nỗi đau ấy đã trở thành một vết sẹo rồi... Khi sờ tới không còn thấy đau nữa, nhưng mãi mãi cũng chẳng thể xoá nhoà...
Quân đối với tôi cũng giống như vậy. Sẽ chẳng bao giờ tôi phủ nhận được sự tồn tại của anh ấy, phủ nhận đi những hạnh phúc mà chúng tôi đã từng có, phủ nhận đi những trang thanh xuân của tôi có anh. Anh ấy đã cùng tôi đi một đoạn đường rất dài, và thứ tôi nhận được không chỉ có đau khổ, mà nhiều hơn còn là hạnh phúc...
Nếu tôi không từng hạnh phúc đến vậy, có lẽ tôi cũng đã không đau khổ đến thế. Và nếu như anh chưa từng thật sự yêu thương tôi, tôi cũng đã không khao khát tình yêu của anh đến như vậy... Tôi không thể phủ nhận rằng anh là một người đàn ông tốt, có lẽ chúng tôi chia tay chỉ vì đã không còn thích hợp nữa thôi?
Chúng ta đều hiểu rằng, người để yêu, và người để cưới là hai người khác nhau hoàn toàn mà...
Có lẽ anh ấy đã không muốn yêu đương, và có lẽ đã đến lúc anh ấy cần một mái ấm thật sự?
... Điều mà anh ấy nghĩ rằng tôi sẽ chẳng thể cho anh ấy được, vì tôi chẳng đảm đang gì cho cam?
Cũng đúng thôi... Có lẽ là do tôi đã quá vụng về, có lẽ là do tôi đã luôn thụ động mà nhận sự chăm sóc của anh ấy...
Tôi nghĩ là tôi có hơi không cam lòng...
Anh ấy kết hôn với cô gái kia, vì tôi không bằng cô ấy sao?
Ngồi trong nhà thờ, tham dự đám cưới của người yêu cũ...
Có lẽ ít người làm được như vậy...
Nhưng tôi đang làm điều đó. Tôi không trang điểm cầu kì, không phục sức xa hoa lộng lẫy, không mong muốn mình sẽ át phần cô dâu. Tôi chỉ ngồi lẳng lặng nhìn về phía trước, nhìn về phía người đàn ông tôi yêu suốt 5 năm trao nhẫn cưới cho người khác...
Tôi đã nghĩ rằng... "Chà, họ cũng đẹp đôi đấy chứ... Và cô dâu thật xinh đẹp"...
Tôi không nghĩ là tôi còn cười được, nhưng ít ra tôi cũng sẽ không đau khổ, ghen tuông hay hận thù.
Trong chuyện tình cảm, chẳng có gì là đúng, là sai cả...
Lễ cưới vẫn tiếp tục, mọi người thúc giục cô dâu chú rể hôn nhau.
Tôi cũng là một trong số đó.
Trông họ thật sự hạnh phúc, có lẽ họ đã tìm được đúng người rồi.
Nụ cười của cô dâu chú rể như tỏa sáng, khiến cho mọi người càng thêm hạnh phúc. Cả khán phòng đều đang tràn ngập tiếng cười và niềm vui...
Hôm nay thật sự là ngày lành mà...
"Br... Brr... Brrrr..." - Điện thoại tôi rung lên trong túi áo.
Tôi lặng lẽ lùi vào một góc, mở điện thoại ra, cái tên "Phong" hiển hiện trên màn hình.
Có chuyện gì mà Phong lại gọi cho tôi vào ngày này cơ chứ, nó biết hôm nay là ngày cưới của Quân mà?
- A lô? - Tôi nhỏ giọng.
Ở đầu bên kia, tiếng Phong nghẹn ngào:
- Thanh... Tao làm được rồi...
Tôi lo lắng vì giọng nói của nó:
- Sao? Có chuyện gì?
- Ba mẹ tao đồng ý rồi!
Tôi ngạc nhiên:
- Thật tốt quá!
- Thật tốt... Hức... Cuối cùng họ cũng đồng ý rồi... Tao hạnh phúc quá...
- Tao đã nói mày sẽ làm được rồi mà.
- Hức... Bọn tao đang chuẩn bị cho lễ cưới, mọi thứ như là mơ vậy...
- Nhanh thế sao?
- Ừ... - Phong bỗng trở nên ngại ngùng - Anh ấy muốn như thế...
Tôi bật cười:
- Vậy cũng hay chứ sao! Tao không ngờ lại có ngày mày gả cho người trước cả tao!
- Ai... Ai gả chứ!
- Hì hì, vậy nói chuyện sau nha, mày cứ chuẩn bị cho lễ cưới của mày đi!
- Ừ... Mà bao giờ mày rảnh? Chiều nay tao tới nhà mày được không?
- Làm gì vậy?
- Tao muốn tâm sự trước hôn nhân!
Tôi dở khóc dở cười:
- Ok, chiều tao rảnh, cúp máy nhé!
- Ừm.
Cúp điện thoại, tôi quay trở về vị trí của mình. Nghi lễ đã sắp kết thúc. Cô dâu đang nằng nặc đòi ném bó hoa cưới của mình, cô nàng làm nũng với Quân:
- Em thấy trên phim người ta toàn làm vậy thôi.
- Đó là trên phim...
- Em mặc kệ, em không muốn chỉ mỗi chúng ta được kết hôn, phải ném hoa để ban điềm lành cho người khác chứ!
- Em thật là...
- Mình thì có đôi có cặp, chẳng lẽ lại nhìn người ta ế mãi?
Tôi bật cười vì suy nghĩ của cô nàng, cô dâu hôm nay thú vị thật.
Trong khi tôi đang nghĩ như thế, bó hoa cưới đã rơi vào tay tôi làm tôi giật mình. Nhìn xuống bó hoa trên tay, lại ngẩng đầu lên, tất cả mọi người đều đang nhìn về phía tôi.
Quân cười:
- Thanh, đó là điềm lành đấy, chúc em nhanh chóng tìm được nửa kia nhé!
Tôi sững người, trong đầu không nghĩ được bất cứ câu nói nào để trả lời...
Lẽ nào... có thể... thật sự như thế sao?
Sau khi lễ cưới kết thúc và cũng tham gia tiệc cưới xong, tôi chào tạm biệt cô dâu chú rể rồi ra về.
Quân thì kết hôn, Phong thì đang chuẩn bị cho lễ cưới, ai cũng tìm được nửa kia hoàn hảo cho mình rồi...
Ngẩng đầu lên nhìn trời, có lẽ cũng giống như bó hoa cưới kia vậy, nửa còn lại của tôi sẽ tới tìm tôi nhanh thôi?
Mỉm cười bước tiếp, rồi mọi thứ sẽ tốt đẹp thôi, mỗi người có một định mệnh và số phận riêng mà.
Và trên tất cả, tôi nghĩ mình đã không còn cần Quân đến thế trong cuộc đời mình nữa rồi.