“Đợi đã.” Hạ Băng chen ngang, “Vì sao cô cả Tần lại muốn giết Hình Chí Cương? Gã đã mất tất cả rồi còn gì.”
“Chuyện đấy thì phải hỏi cô cả.” Đỗ Xuân Hiểu lại phát động tấn công về phía Tất Tiểu Thanh, “Cô cả muốn báo thù phải không? Báo thù cho chị Yến.”
“Vì sao chứ?”
“Vì chị Yến chính là mẹ đẻ của cô, đúng không?” Đỗ Xuân Hiểu nói, “Mỗi lần ông chủ Tần bức ép Hình Chí Cương đến đường cùng, đều nhờ chị Yến ra mặt giảng hòa mới êm xuôi, ông chủ Tần sở dĩ nể mặt chị ta chính là vì niệm tình xưa nghĩa cĩ. Vốn dĩ tôi cũng không nghĩ đến chuyện này, có điều nghe các vũ nữ từng làm ở Bách Lạc Môn nói, chị Yến còn có một đứa con gái, hơn nữa trong bức thư tuyệt mệnh được công khai của chị ta cũng để tên thật là - Tất Tuyết Yến. Sao có thể trùng hợp thế được? Cô cả cũng họ Tất. Tôi vẫn luôn lấy làm lạ vì sao cô cả hận Hình Chí Cương nhường ấy, nên mới to gan đặt ra giả thiết này. Giả dụ cô lấy thân phận Tất Tiểu Thanh – cũng chính là đứa con rơi cỉa chị Yến đi tham gia cuộc thi Hoa khôi Thượng Hải, đạt được Á khôi là may mắn, cũng là điều không may của cô, may mắn ở chỗ cô thoắt cái vút lên cành cao hóa phượng hoàng, không may ở chỗ cô lại bị cha đẻ vừa mắt, muốn lấy về làm bà năm. Hơn nữa lúc đó cô hẳn cũng không hay biết gì, chị Yến là người biết rõ mười mươi, đành đi giải thích với ông chủ tần mọi chuyện, vì thế ông chủ Tần bề ngoài thì là cưới Tất Tiểu Thanh về làm lẽ, nhưng thực tế hẳn không hề có quan hệ vợ chồng, chỉ coi cô như tâm phúc gần gũi nhất cài đặt trong dinh thự. Cô cả cũng vừa trông thấy bút tích thư tuyệt mệnh của mẽ đã biết ngay là do người khác ngụy tạo, mối thù này có mất một ngón tay cũng phải báo. Có phải vậy không?”
“Hừ!” Tất Tiểu Thanh cười gằn mấy tiếng, nói, “Cô Đỗ đúng là có tài kể chuyện, đầu óc lại thông minh, gì cũng đoán ra được. Tiếc là ở cái đất Thượng Hải này, không thể dựa vào suy đoán, mà cần đến chứng cứ mới là thiên hạ vô địch được. Hôm nay cô đứng đây kể một tràng cũng chẳng thể chứng minh điều gì. Ngài Erie, kẽ nào, ngài định còng luôn tôi và ông chủ tần tại đây?”
Erie vội xua tay lia lịa, cười nói: “Đâu dám, đâu dám! Dù sao sự việc cũng đã được làm sáng tõ rồi, chúng tôi cũng dễ bề quay về báo cáo. Ông chủ Tần bảo trọng, bà năm cũng bảo trọng.”
Dứt lời, bèn sai hai người khiêng cái xác, cùng Đỗ Xuân Hiểu, Hạ Băng rời khỏi phòng khách, còn chưa bước qua ngưỡng cửa đã nghe sau lưng vang lên tiếng “bịch”, quay lại thì thấy Tần Á Triết mặt xanh môi tái đã ngã lăn ra đất, miệng không ngừng gào thét mấy lời kỳ dị: “Có ma! Có ma đến! Có ma! Hắc Bạch Vô Thường muốn bắt ta đi! Bắt ta đi rồi…”
Mấy người Đỗ Xuân Hiểu còn chưa kịp phản ứng gì, Lý Trị đã nhanh chân chạy tới trước mặt Tần Á Triết, đỡ lấy đầu lão, đè chặt hai cánh tay đang quờ quạng loạn xạ, quát gọi một vú nuôi đang đứng ngoài cửa: “Mau gọi bác sĩ tới đây!”
Tất Tiểu Thanh vẫn đứng thẳng bất động, ánh mắt liếc sang Tần Á Triết lạnh băng.
“Tôi phải đi trước đây, có việc gấp!” Erie có vẻ không quan tâm đến cảnh tượng hỗn loạn này, luống cuống chạy đi, Đỗ Xuân Hiểu cũng khéo Hạ Băng chạy theo, leo lên xe với ông ta.
“Ông cuống lên như thế chắc là muôn đi tìm Stephen phải không?” Đỗ Xuân Hiểu cũng bất giác thấy căng thẳng.
“Phải, vì thủ tục nhận đồ ký gủi qua đại sứ quán cần một tháng để giải quyết, nên Stephen mới không bỏ trốn mà ở lại chỗ trọ đợi thời cơ. Nếu tôi đoán không nhầm, trong mấy ngày này hắn chắc hẳn đã nhận được thông báo đến lấy đồ của đại sứ quán rồi, phải mau chóng chặn đứng hắn trước!” Erie quệt mồ hôi trên đầu.
Đỗ Xuân Hiểu thừa cơ chế giễu ông ta: “Xem ra ngài thanh tra đây vốn không phải người chủ trương giương cao ngọn cờ chính nghĩa, chẳng qua chỉ là muốn tranh thắng thua nên mới sống chết nhằm vào Stephen thôi. Hồng Bang hay người Nhật, ông đều không dám dây vào phải không?”
Erie quay đầu lại, nhìn Đỗ Xuân Hiểu một hồi mới nghiêm sắc mặt nói: “Bọn chúng phải nhận được bài học, chắc cô Đỗ đã thu xếp đâu vào đấy rồi chứ?”
Đỗ Xuân Hiểu chỉ cười không đáp, quay đi nhìn ra bên ngoài cửa kính, lẩm bẩm một mình: “Mong là chúng ta tới kịp.”
“Cô Đỗ, tôi vẫn còn điểm này không hiểu, vì sao Húc Tử lại giết Hình Chí Cương, người gã trước nay vẫn một lòng tận tụy?” Tính tò mò của Erie xưa nay vẫn không hề giảm bớt.
“Ông không biết đấy thôi.” Đỗ Xuân Hiểu quay đầu lại, “Bà tư Hoa Lộng Ảnh nhà họ tần là đồng hương với Húc Tử, nghe nói hai người tình cảm rất thân thiết, nếu có thể cùng hau về quê nhà chàng cày cước nàng dệt vải thì tốt biết mấy. Tất Tiểu Thanh đã đem tính mạng Hoa Lộng Ảnh ra uy hiếp, bắt Húc Tử quay lưng phản bội lại chủ cũ.”
“Vậy Húc Tử thì sao?”
“Sau khi lành vết thương, thể nào gã cũng tới Hàng Châu cứu Hoa Lộng Ảnh trước.”
“Kim Ngọc Tiên chính là Bươm Bướm Nhỏ, cô ta đã muốn đổi thân phận để thoát khỏi Thượng Hải, vì sao còn mang châu báu ra đeo? Lẽ nào cô ta không biết như thế có khả năng bị Hình Chí Cương nhận ra?”
“Tôi nghĩ… cô ta thực ra đã liên tục cầu cứu, cầu cứu Đường Huy.” Đỗ Xuân Hiểu lấy ra bức ảnh Đường Huy chụp đợt các cô vũ nữ xuống đường biểu tình, Bươm Bướm Nhỏ trong ảnh có khuôn mặt rất mờ mịt, “Lúc biểu tình, lúc sắm vai Kim Ngọc Tiên, không lúc nào cô ta không cầu xin Đường Huy cứu mình. Nhưng đồng thời, cô ta cũng quyết tâm muốn chết, cố ý khoe khoang của cải mình có.”
“Sao cô ta lại muốn chết?”
“Nếu đứng trên lập trường của cô ta, một hậu duệ hoàng tộc, phải hạ mình quỳ gối để tồn tại trên đời, nhất là Đường Huy đã nhận ra cô ta, tiếp cận cô ta, cũng sắp sửa tìm ra thân phận thực sự của cô ta. Có lẽ chết quách đi lại tốt, còn có thể giữ được chút tôn nghiêm cuối cùng.”
“Ra là vậy…” Erie thở dài lắc đầu, “Tâm tư phụ nữ thực quá phức tạp. Còn nữa, tôi luôn cảm thấy quan hệ giữa Tất Tiểu Thanh và Tần Á Triết không hề thân thiết đến vậy… bọn họ thực sự là cha và con gái ư?”
“Ít nhất thì ông chủ Tần cũng cho là vậy.” Đỗ Xuạn Hiểu tự đắc nói, “Tất Tiểu Thanh làm việc cho người Nhật cũng là chuyện đương nhiên thôi.”
“Hả?” Erie không khỏi trợn tròn hai mắt.
“Lần đầu tiên tôi đến tìm Tất Tiểu Thanh ở chỗ cô ta trốn, có trông thấy một đôi giày nam giới, ấn tượng đầu tiên của tôi là cô ta đang sống với một người đàn ông. Nhưng ngay sau đó tôi lại có một suy nghĩ khác, liễu có phải cô ta cải trang thành đàn ông để làm chuyện gì không? Ví dụ như đóng giả cái người được gọi là “ông chủ Hoa”, bí mật truy tìm tung tích số thuốc phiện kia. Tiểu Tứ có mấy lần nhắc đến ông chủ Hoa này với tôi, tôi đều không nghĩ ra người này là ai, nhưng giờ nghĩ lại, người đó hẳn chính là Tất Tiểu Thanh, cô ta và Kỳ Vân từng hợp tác với nhau.”
“Vậy vì sao sau này lại muốn giết cô ta?”
“Vì Kỳ Vân đã làm hỏng quá nhiều chuyện, giá trị của cô ta trong mắt quân đội Nhật chắc chăn rất thấp, nên giết Kỳ Vân e cũng là mệnh lệnh của cấp trên.”
“Vì sao Tất Tiểu Thanh lại chịu hợp tác với người Nhật?”
“Vì căm thù cha mình chứ sao.” Đỗ Xuân Hiểu bất giác lộ vẻ xót xa, “Nếu giả định trước khi biết Tất Tiểu Thanh là cốt nhục của mình, Tần Á Triết đã cưỡng bức cô ta thì tất vả đều dễ giải thích rồi… Tôi đoán rằng, không nhận cha nhận họ, vẫn vào nhà họ Tần trên danh nghĩa bà năm chính là quyết định của cô ta. Có một điểm, cô ta rất giống tôi, đấy là thích giả thần giả quỷ, lần lượt trừ khử từng người bên cạnh Tần Á Triết, hẳn là từ lâu cô ta đã hạ quyết tâm khiến ông ta bị cô lập hoàn toàn.”
“Vậy nên, bọn họ chỉ là cha con về mặt huyết thống, trên thực tế ràng buộc giữa hai người tàn khốc hơn nhiều.” Erie sụt sùi nói, “Thật không biết cô gái đó trước đây đã chịu đựng nỗi khổ đau lớn nhường nào nữa.”
“Người phải chịu cực khổ đầy ra đấy, mấy cái xác chết trôi trên sông sông Hoàng PHố mà không khổ? Thứ khiến người ta trở nên độc ác, tuyệt đối không phải đâu khổ, mà là thù hận.” Giọng Đỗ Xuân Hiểu trầm khàn như tiếng đàn violon đứt dây, “Mạng lưới tình báo lớn nhất bến Thượng Hải thực ra chính là do đám ăn mày nhan nhản khắp nơi kia dựng nên, bọn họ là mạch máu thông tin của cánh săn tin. Tiểu Tứ nhất định là rất thân thiết với mấy gã ăn mày đó, do vậy mới quyết tâm theo dõi vụ xác chết trôi. Đừng cho rằng những người chết đó không đáng tiền, ắt có người sẽ thay họ đòi lại công bằng.”
“Gã Tiếu Tứ ấy chẳng phải đã chết rồi sao?”
“Chết rồi.” Hạ Băng cuối cùng cũng lên tiếng, nói, “Nhưng lại sống lại rồi.”
“Sống lại?”
“Phải, sống lại.”
Erie thấy đầu óc mịt mùng.
Hạ Băng và Đỗ Xuân Hiểu lại cùng nở nụ cười thần bí..
Đây là lần đầu tiên Ngải Mi cùng Stephen ra ngoài dạo phố, cô khoác tay ông ta, rụt rè thận trọng, như thể sợ làm ông ta tỉnh giác rồi sẽ lại gạt cô ra. Cô biết đằng sau có người theo dõi họ, điều này trái lại còn khiến cô ta lấy làm tự hào, đàn bà hành động vì người đàn ông mình yêu, phải nhảy vào nơi nước sâu lửa bỏng thì tính yêu ấy mới coi là viên mãn.
Hai người đi lòng vòng trên đường Tô Châu, Thượng Hải đã vào cuối đông, đường phố vẫn rất sạch sẽ. Cô mua một chiếc khăn quàng màu đỏ thẫm, bỏ trong túi sách, đôi gang tay đa hươu Stephen tặng lên cao.
“Anh vui không?” Cô ngẩng đầu hỏi ông ta, ngọt ngào tình tứ. Ông ta không trả lời, vẻ mặt căng thẳng.
“Anh cười lên đi mà!” Cô dịu dàng nài, vịn chặt thêm cánh tay ông ta.
“Cô Ngải!”
Giọng nói hết sức thân thiện của Erie từ phía sau vang lên.
“Sao cơ?” Ngải Mi dường như đã có chuẩn bị trước, quay sang hỏi.
“Giao Stephen cho tôi đi thôi.”
Nghĩ đến cuộc đời bi đát của Ngải Mi sau này, Erie lại thấy không đành lòng nên giọng điệu càng thêm phần hòa nhã.
“Nhưng…” Ngải Mi quả nhiên nhíu mày, rồi tự nhiên mỉm cười, trả lời, “nhưng ấy ấy đâu có ở đây!”
“Anh ta đúng là không ở đây…”
Tên người Nga đóng giả Stephen còn chưa quay đầu lại, Đỗ Xuân Hiểu đứng sau lưng Erie đã run run vạch trần sự thật. Erie đấm thẳng vào khuôn mặt đỏ bừng của tay người Nga, quay đầu quát lên với một gã cảnh sát mặc thường phục: “Mẹ kiếp các người không ai phân biệt được mặt mũi người nước ngoài sao?” Đoạn hùng hục chạy về nơi đỗ xe, mấy gã cảnh sát mặc thường phục ở phía sau lập tức xông lên bắt lấy Ngải Mi và tay người Nga kia lại.
Đúng lúc này Ngải Mi hét lên thất thanh: “Tôi không xong rồi!” cả người co rúm lại, dòng chất lỏng màu đỏ đầy khả nghi chảy dài trên cẳng chân đi tất dày.
Hạ Băng kéo hai tay cảnh sát ra, gọi về phía Erie đang chạy thục mạng tới bến xe hơi: “Đợi đã! Cô ấy cần được đưa tới bệnh viện!”
Erie thở hồng hộc quay người lại, trông thấy vẻ mặt đau đớn của Ngải Mi, tức tối giậm chân bình bịch!
Trên đường, Ngải mi không ngừng rên rỉ, nước mắt đầm đìa khắp mặt mày, hai tay bấu chặt lấy cổ tay trái của Đỗ Xuân Hiểu, chỉ nói: “Nhất định phải giữ lấy đứa bé… nhất định phải giữ lấy đứa bé!”
Đỗ Xuân Hiểu đột ngột chìa tay phải ra, rờ xuống dưới váy cô ra, đoạn nhìn vết máu đỏ tươi dính trên tay, nói giọng lạnh tanh: “Không cần giữ, bởi cô vốn đâu có sinh non.”
“Gì cơ?!” Erie bị cơn phẫn nộ thiêu đốt đến nỗi mồ hôi đầu đầu kinh ngạc trừng mắt nhìn Đỗ Xuân Hiểu.
“Máu không phải màu hồng, cô ta chỉ rạch đùi mình thôi.” Đỗ Xuân Hiểu tỏ ra điềm tĩnh lạ thường.
“Vậy chúng ta mau quay lại đuổi theo Stephen!”
“Trước khi đuổi vẫn phải đưa cô ta vào bệnh viện đã, vì chỗ cô ta cắt phải là động mạch chủ, không cứu chữa kịp thời e là sẽ mất máu mà chết.” Đỗ Xuân Hiểu xé một mảnh dài từ áo bông, thắt chặt đoạn đùi chảy máu của Ngải Mi.
“Thế này thì… anh ấy quả thực trở thành người chiến thắng chung cuộc rồi.” Đỗ Xuân Hiểu tưởng tượng ra Stephen ăn vận bảnh bao đã yên vị trên chuyến tàu hỏa chạy thẳng đến Nga, rồi từ Nga trở về tổ quốc mình, mang theo mẻ báu vật hoàng cung có giá trị liên thành kia, thật đúng là một kế hoạch không chê vào đâu được!