Tart Hoa Hồng

Chương 10: “Nhìn anh làm cái gì?”



Lục Ngữ Yên đưa mắt nhìn chiếc túi trong tay Mạnh Anh Ninh.

Chiếc túi hình quái thú với dây xích của Fendi, gương mặt con quái thú kia đối diện với cô, như đang diễu võ dương oai giống hệt chủ nhân của nó.

Cái túi chỉ to bằng lòng bàn tay, đến cái ví dài cũng không nhét vào nổi.

Lại còn túi nặng quá đi à!

Lục Ngữ Yên bon chen trong showbiz mấy năm, có kiểu con gái gì mà cô chưa từng gặp, trà xanh diêm dúa hay bạch liên hoa suốt ngày tìm anh trai mưa, gì cũng đủ cả, chỉ là chưa từng thấy người như vậy.

Cái người đứng ngay trước mắt mình, điệu bộ giả dối ra vẻ ta đây, muốn huênh hoang nói cho mình biết —— tôi cố ý đấy, thấy chưa hả? Cô chỉ là một tên bại tướng mà thôi.

Đây là đóa bạch liên tuyệt thế gì đây hả?

Lục Ngữ Yên tức muốn bể phổi, nhưng không thể nói gì, cô không thể để Trần Vọng biết mình tới đây tìm Mạnh Anh Ninh.

Hai tay Mạnh Anh Ninh trong tư thế chuẩn bị, cô nhoài người bàn, điện thoại cách rất gần, để đề phòng Trần Vọng nói gì không phù hợp với kịch bản, cô sẽ lập tức cúp máy.

Ai dè Trần Vọng chỉ im lặng.

Hơn nữa còn im lặng trong một thời gian rất dài.

Mạnh Anh Ninh thấp thỏm đưa tay ra, tập trung cảnh giác 200%.

“Em ——” Trần Vọng từ từ cất tiếng.

Mạnh Anh Ninh nhanh tay lẹ mắt, lập tức cầm lấy điện thoại, tắt loa ngoài đi, đưa điện thoại lên tai, nghe thấy giọng anh khàn khàn, gằn ra bốn chữ: “Làm cái gì vậy?”

Mạnh Anh Ninh: “………..”

Cô nhìn Lục Ngữ Yên ngồi đối diện, tức đến mức chân mày nhướng cao như muốn bay lên, tiếp tục nói: “Gì ạ? Bảo vệ dưới tầng không cho anh lên à.”

Giọng cô vốn rất dịu dàng, lúc này cố tình hạ giọng như vậy, nghe điệu chảy nước.

Giọng Trần Vọng có vẻ nguy hiểm: “Mạnh Anh Ninh, em cắn thuốc à?”

Mạnh Anh Ninh len lén lườm một cái.

Cô làm như không nghe thấy, nhấc túi lên, nói với điện thoại một cách hết sức trôi chảy và tự nhiên: “Thế anh đợi em một chút, ừm, em xuống ngay đây, không sao đâu, không cần anh phải lên đâu, một mình em cũng được rồi.”

Mạnh Anh Ninh say sưa diễn, thêm rất nhiều lời thoại cho mình, độc thoại mà không lúng túng một chút nào, vừa tủi thân lại vừa kiên cường nói: “Anh đừng lo cho em, em ổn mà, em không sao đâu.”

Trần Vọng: “………”

Lục Ngữ Yên: “…………”

Lục Ngữ Yên thực sự không chịu được, cũng không còn nhớ phải giữ hình tượng trước Trần Vọng, không nhịn được nữa mà cao giọng nói: “Được rồi được rồi, mau cúp máy đi! Đi thang máy mà cũng không xong, cô tàn phế à?!”

Mạnh Anh Ninh thỏa mãn tâm nguyện của cô ấy, cuối cùng cũng cúp máy.

Trước khi ra khỏi phòng họp, cô còn lễ phép nói lời chào tạm biệt với cô ấy, thậm chí còn nói mong lần sau có cơ hội hợp tác cùng.

Hợp tác cái quái gì chứ?

Lục Ngữ Yên tức đến mức đau tim.

..

Từ lúc Mạnh Anh Ninh ra khỏi văn phòng đã trông thấy Trần Vọng ở ven đường, anh ngồi ở trong xe không xuống, cửa sổ xe hạ xuống, cánh tay gác lên khung cửa sổ, nhìn cô ôm cái túi nhỏ xíu chạy về phía mình.

Lúc đó giọng Lục Ngữ Yên vọng lên, Trần Vọng cũng nghe thấy, đại khái hiểu được chuyện gì đã xảy ra.

Trần Vọng cảm thấy mấy vấn đề khúc mắc giữa những cô gái rõ là thú vị.

Mạnh Anh Ninh vui vẻ chạy lại, kéo cửa ở dãy ghế phía sau ra, cái túi nhỏ được ném ở bên cạnh, cô ngồi ngoan ở đó.

Trần Vọng liếc nhìn cô qua gương chiếu hậu: “Diễn xong rồi à?”

Mạnh Anh Ninh ngoan ngoãn gật đầu: “Xong rồi.”

“Anh dùng tốt không?” Anh hờ hững hỏi.

“Dùng tốt lắm,” Mạnh Anh Ninh gật gù, khen rằng: “Hiệu quả nổi bật, rõ ngay lập tức, nên mua về xài.”

Cô vịn vào lưng ghế lái, mỉm cười cất tiếng gọi anh: “Trần Vọng à.”

Trần Vọng khởi động xe, quay đầu lại: “Hả?”

Mạnh Anh Ninh tỳ cằm lên ghế dựa, nhìn anh từ dưới lên: “Hôm nay cảm ơn anh nhé.”

Cô gái có đôi mắt hạnh nhân đen láy, lúc cưới khóe mắt cong cong, hốc lê nhàn nhạt, như được ngâm trong bát nước đường ngọt ngào, vừa dịu hiền lại vừa ngoan ngoãn.

(hốc lê: ở Việt Nam gọi là má lúm đồng điếu)

Ánh mắt Trần Vọng dừng trên người cô năm giây, sau đó dời đi, theo động tác chân đạp chân ga, khẽ cười: “Đồ ngốc.”

Mạnh Anh Ninh quen rồi, từ nhỏ anh đã thích chê cô như vậy, cô vui vẻ quay trở lại ghế ngồi phía sau, cơ thể dựa vào trong góc cửa xe, nhắn tin cho Lâm Tĩnh Niên.

Bên tai vang lên tiếng cửa xe khóa lại.

Mạnh Anh Ninh nghe thấy tiếng thì hơi ngước đầu lên, cũng không để ý, tiếp tục nhắn tin wechat.

——

Bởi vì có Lục Chi Châu ở đây, nên lần này Lục Chi Hoàn tìm một nơi nghiêm túc quy củ để dùng bữa, chứ không tìm tới mấy nơi dành cho tiểu thư thiếu gia quẩy kia nữa.

Nơi này không gần công ty, Mạnh Anh Ninh và Trần Vọng là người cuối cùng tới, phục vụ dẫn lên phòng khách ở tầng hai, đẩy cửa ra phát hiện phòng đã đông người.

Lục Chi Hoàn nhiều bạn bè, xưng danh là hào hoa ăn chơi, đến người qua đường cũng biết, ngày nào cũng khoe trên vòng bạn bè và weibo, Mạnh Anh Ninh cứ ngỡ có thể thấy được cảnh tiệc tùng linh đình như đám cưới, không ngờ đi vào thấy một bàn toàn người.

Cậu không gọi đám bạn dân tổ của mình tới, có thể thấy rất sợ bị lộ bộ mặt thật trước anh trai.

Cả bàn đầy người ngồi, Mạnh Anh Ninh đều quen cả, cô chào hỏi mọi người, người bên cạnh cười bảo: “Tôi còn tưởng Trần Vọng dọa Anh Ninh nhà chúng ta chạy mất dép chứ, mãi mà không thấy người tới.”

Trần Vọng đi tới ngồi xuống, không lên tiếng, tiện tay kéo chiếc ghế trống bên cạnh ra.

“Có việc đột xuất, phải tới công ty một chuyến.” Mạnh Anh Ninh giải thích, chỉ còn dư lại hai chiếc ghế trống ở vị trí ngoài cùng, cô tự nhiên đi tới, đang định ngồi xuống, Lâm Tĩnh Niên ngồi bên tay trái đột nhiên cất tiếng gọi cô: “Hồ ly à!”

Mạnh Anh Ninh vừa ngồi xuống liền ngẩng đầu lên.

Ánh mắt Lâm Tĩnh Niên hết sức đề phòng liếc nhìn Trần Vọng ngồi bên cạnh cô, lại nhìn cô bảo rằng: “Bà ngồi đấy không tiện gắp món, hay là hai đứa mình đổi chỗ đi?”

Mạnh Anh Ninh: “………….”

Nghe cứ như Trần Vọng có thể ăn thịt được cô ấy!

Mạnh Anh Ninh đang định nói không cần, người ngồi bên cạnh cô nở nụ cười: “Đổi với tôi đi, để hai cô gái ngồi với nhau.”

Cả bàn quá nhiều người, ban nãy Mạnh Anh Ninh không nhìn kỹ, bấy giờ mới phát hiện ra, Lâm Tĩnh Niên ngồi bên cạnh Lục Chi Châu.

Anh thay đổi rất nhiều, nhất thời Mạnh Anh Ninh không nhận ra anh, cô ngẩn người, phải nhìn kỹ gương mặt người này mới nhận ra.

Bên cạnh có người trêu chọc: “Hồ ly à! Ngẩn ra làm gì thế, không nhận ra anh Chu Chu à?!”

Mấy người bạn lớn lên bên nhau từ nhỏ đều biết cô biết nói muộn, phát âm chữ “Châu” trong tên Lục Chi Châu không được sõi, ngày nào cũng đi theo thiếu niên gọi “Chu chu”.

Chuyện ngày còn bé bị nhắc lại trêu chọc vẫn khiến cho bạn cảm thấy hơi ngượng ngùng, cô đặt mông ngồi xuống, nằm bò ra bàn không lên tiếng.

Lục Chi Châu cười cười, cách hai người nghiêng đầu hỏi: “Có đổi chỗ không?”

Mạnh Anh Ninh dụi nửa gương mặt vào khuỷu tay: “Không đổi đâu.”

Người ngồi cạnh cô họ Tưởng, là con thứ hai trong nhà, hồi bé rất mập, bởi vậy nên mọi người đều gọi cậu ta là Hai Mập, cho dù bây giờ cậu ta đã gầy rồi, nhưng cách xưng hô vẫn không thay đổi.

Từ nhỏ Hai Mập đã là một người tinh tế, bấy giờ nhìn sắc mặt Lâm Tĩnh Niên có phần lo lắng chứ không được vui, cho rằng cô muốn tác hợp Mạnh Anh Ninh và Lục Chi Châu ngồi lại với nhau, vội vã đứng lên, hí hửng chạy tới bên cạnh Lục Chi Châu, vỗ vai anh bảo rằng: “Anh Châu ơi, hai đứa mình đổi chỗ đi, không hiểu sao hôm nay em rất muốn nói chuyện với Niên Niên.”

Lâm Tĩnh Niên chỉ không muốn Mạnh Anh Ninh ngồi cạnh Trần Vọng, lúc này trong mắt chỉ có cô bạn thân của mình, người khác nói gì cũng không quan tâm, chỉ nhìn chòng chọc Trần Vọng như sói, lạnh lùng nói: “Niên Niên từ chối yêu cầu nói chuyện của bạn.”

Tiếng ghế kẽo kẹt vang lên, Lục Chi Châu và Hai Mập đổi vị trí cho nhau, anh ngồi xuống bên cạnh Mạnh Anh Ninh.

Mọi người đã đến đông đủ cả rồi, Lục Chi Hoàn liền kêu phục vụ gọi món.

Sáng nay Mạnh Anh Ninh ăn vội, lại diễn trò với Lục Ngữ Yên cứ hâm hấp nhằng nhẵng không thôi, thật sự lao tâm lao lực, bây giờ rảnh rang bắt đầu ngồi ăn.

Lục Chi Châu thi thoảng còn quay đầu đùa với cô, hỏi cô mấy chuyện vặt vãnh.

Mạnh Anh Ninh cứ sợ đã lâu không gặp không biết nói gì sẽ khó xử, nhưng con trai rất biết nói chuyện, dễ dàng tìm đề tài hỏi chuyện cô, lại thêm có tình cảm lớn lên bên nhau từ nhỏ, ngồi nói chuyện một chút là tìm lại được cảm giác trước đây.

Ăn ngang dạ rồi, cô bắt đầu nói chuyện công việc với anh.

“Chủ biên của em rõ là đáng ghét.” Mạnh Anh Ninh cắn đầu đũa, chau mày lại, vẻ mặt không vui, “Vốn đã xác định chủ đề rồi, anh ta nói một câu là sửa lại, chỉ phải tội bọn em.”

“Thật đó, suốt ba tuần liên tiếp rồi, không có lấy một ngày nghỉ, mắt em sắp đui tới nơi rồi.”

“Hơn nữa còn rõ là bắt bẻ, bài phỏng vấn của em phải sửa đi sửa lại sáu lần liền, sáu lần luôn á, đến một dấu chấm câu không biểu đạt được ngữ khí cũng phải quay về sửa lại một lần nữa.”

Cô như con chim nhỏ ríu rít than với người thân những chuyện mới xảy ra gần đây.

Ánh mặt trời ban trưa chiếu xuyên qua ô cửa sổ phòng khách, lại được rèm cửa trắng mỏng manh mài một lớp, dịu dàng in bóng lên người cô.

Thoạt trông cô gái vừa lanh lợi lại vừa hoạt bát.

Lục Chi Châu kiên nhẫn lắng nghe, đột nhiên buông tiếng thở dài, anh nghiêng đầu nhìn cô, trong mắt như ẩn chứa nỗi niềm tang thương của người cha già, mỉm cười thở than: “Anh Ninh của chúng ta cũng lớn rồi.”

Mạnh Anh Ninh nghe giọng điệu này của anh mà không được vui, “Thì em có phải trẻ con đâu, em hai mươi tư rồi mà.”

Trần Vọng yên tĩnh dựa vào lưng ghế, hờ hững đưa mắt nhìn cô.

Cô gái ngước đầu, híp mắt cười với người ấy, vừa ngoan hiền lại vừa khiến người ta yêu mến.

Lúc ở bên anh, trên mặt cô viết rõ sự bài xích và tránh né, nhưng trước mặt Lục Chi Châu lại có biểu cảm như vậy.

Trần Vọng nhớ tới bàn tay cô dịu dàng chạm vào lòng mình.

Và cả lúc nói chuyện cất lời ngả ngớn quyến rũ, rồi lại dịu dàng ỏn ẻn trêu chọc.

Đầu ngón tay anh khe khẽ run lên, gảy tàn thuốc, chực nheo mắt lại.

Đúng là lớn rồi.

Trần Vọng đẩy ghế đứng dậy, lặng lẽ rời khỏi căn phòng.

Tầng hai toàn là phòng riêng, trong hành lang không có bóng người nào, ánh đèn dịu dàng ôn hòa, anh tựa lưng vào tường đứng ngoài cửa hồi lâu, từ từ rút hộp thuốc lá trong túi, lấy bật lửa, cúi đầu.

Cửa phòng khách bị mở ra, Trần Vọng vừa châm thuốc vừa nghiêng đầu nhìn.

Mạnh Anh Ninh trở tay đóng cửa phòng lại, ngước đầu lên.

Ngọn lửa xẹt qua điếu thuốc, chàng trai cúi đầu, nhấc mắt lên nhìn cô, ánh lửa phản chiếu yếu ớt trong đôi mắt sâu thăm thẳm.

Trần Vọng châm lửa, đoạn buông tay, cất bật lửa vào trong túi áo, anh phả một hơi thuốc, hờ hững hỏi: “Ra ngoài làm gì?”

Khói thuốc bay mù mịt giữa hai người, lập tức bao trùm lấy họ.

Mạnh Anh Ninh sặc khói chau mày lại, bóp mũi ho mấy tiếng: “Xem anh.”

Trần Vọng khựng lại.

Anh không nhúc nhích, yên tĩnh trong vài giây, buông mắt nhìn cô qua làn khói mờ ảo, qua hồi lâu nặn ra một nụ cười: “Xem anh làm gì?”

Anh cất tiếng, giọng khàn đặc: “Sao không nói chuyện với người trong lòng em tiếp?”
Tác giả có lời muốn nói:

Đội trưởng Trần: Tôi.. chỉ là một.. nam thứ u buồn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.