Tart Hoa Hồng

Chương 15: “Cẩu nô tài!”



Có lẽ mấy cậu bé mười bảy mười tám tuổi khi đó đều thích con gái như vậy.

Tóc uốn xoăn rất tinh xảo, lúc đi học thì buộc gọn lại, để những lọn tóc uốn xoăn, vừa có vẻ trưởng thành nhưng lại không mất đi sự hoạt bát, mấy cô bé ấy nhất định rất thích cười, cười lên trông rất xinh, tốc độ nói chuyện từ tốn, giọng nói thì dịu dàng. Đẹp mà lại phóng khoáng, trước giờ không hề kiêu căng.

Chứ ai lại đi thích mấy đứa nhóc mê màu hường huệ chứ.

Cũng không chơi cái máy nuôi thú ảo đến học sinh tiểu học cũng chẳng thèm chơi.

Mạnh Anh Ninh đứng tại chỗ một lúc, đực người ra nhìn chòng chọc chiếc thùng rác cách đó không xa.

Tầm mắt trở nên mơ hồ, cô bé giơ tay lên, mu bàn tay lau mạnh đôi mắt, rồi cúi gằm đầu lại.

Đáng ghét.

Trần Vọng rõ là đáng ghét.

Cô bé không kiềm được mà sụt sịt mũi, xoay người đi về nhà.

Đi được nửa đường, Mạnh Anh Ninh đột nhiên dừng bước chân.

Cô bé ngồi xổm xuống đất, vùi mặt vào khuỷu tay, ôm đầu gối ngồi một lúc lâu.

Trong sân yên ắng, đèn nhà ai nhà đó rạng, cánh cửa sổ để ngỏ, loáng thoáng nghe thấy tiếng người bên trong chuyện trò.

Mạnh Anh Ninh đứng lên, quay đầu đi tới bên cạnh thùng rác.

Chiếc máy nuôi thú ảo nằm yên trong đống rau xanh nát tươm, trong bóng tối chiếc máy ngả sang sắc đỏ sậm, như một đóa hồng đã tàn úa.

Cô bé cúi người xuống, cái đầu tròn như muốn cắm vào trong thùng rác, duỗi đôi tay ra, đầu ngón tay dè dặt chạm lên nó.

Mạnh Anh Ninh thu tay về, đứng dậy buông mắt nhìn, khẽ nói: “Em chẳng cần thứ này.”

Mạnh Anh Ninh xoay người về nhà.

Phòng khách vẫn sáng đèn, hôm nay ba mẹ đi ăn với bạn chưa về nhà, cô bé đá giày, đặt chìa khóa lên bàn, quay đầu mở ngăn kéo kệ tivi ra.

Chiếc kệ tivi làm bằng gỗ đã rất cũ kỹ, mở ngăn kéo ra, bên trong thoang thoảng mùi gỗ.

Mạnh Anh Ninh tìm kiếm bên trong, cuối cùng lấy ra được một chiếc máy uốn tóc, cô bé lại lấy thêm một đống đồ vật, cầm nó bước vào phòng vệ sinh.

Cô bé đặt đống đồ được ôm trong lòng xuống bồn rửa tay, hạ nắp bồn cầu xuống, ngồi lên đó chăm chú nhìn đống đồ trong bồn rửa.

Đầu tiên cầm lấy máy uốn tóc.

Một tay cô bé nâng chiếc cán nhựa màu đen lên, tay kia kéo mái tóc mình, kéo dây thun cao su ra, lấy một lọn tóc, động tác vụng về chậm chạp uốn nó lên trên chiếc mặt kim loại.

Lớp kim loại trên chiếc máy uốn tóc dần nóng lên, bỏng rát, Mạnh Anh Ninh dừng tay, động tác gượng gạo giữ lấy lọn tóc, cuốn lên trên cùng, cô bé muốn lấy tóc ra, không biết trong đầu đang mải nghĩ gì, đầu ngón tay chạm vào mặt kim loại kia.

Cảm giác bỏng rát ùa tới, Mạnh Anh Ninh đột nhiên rụt tay lại, chiếc máy uốn tóc rơi xuống lớp gạch tráng men trong nhà vệ sinh, phát ra tiếng vang lanh lảnh.

Cô bé hoàn hồn lại, cụp mắt nhìn, ngón cái và ngón trỏ đỏ ửng lên, phần da trong lòng bàn tay cũng đỏ lên, nổi hai bóng nước.

Mạnh Anh Ninh đỏ mắt, nhẹ nhàng hà hơi lên đó.

Đầu ngón tay bị bỏng, nóng như thiêu như đốt, như hai bó đuốc đang cháy bừng, đau đến run bần bật.



“Sau đó cái máy uốn tóc bị ném hỏng rồi còn gì, tôi vẫn nhớ cô Mạnh kéo tai ra sân mắng ẻm, kể cũng lạ.” Hai Mập cười nói, “Cái đứa cả khu gọi là mít ướt bị mắng trước mặt bao nhiêu người như vậy, thế mà lần đấy không rơi một giọt nước mắt nào, cô Mạnh còn tưởng ẻm không phục, tức lắm ấy.”

Họ chơi mạt chược suốt từ chiều cho tới tối, bụng đói meo, cả đám ồn ào đòi ăn gì đó mới lạ, cuối cùng ra quán ven đường ăn thịt xiên nướng.

Ăn uống no nê, họ lại bắt đầu tán gẫu, ở đây chủ yếu là nhóm bạn quen nhau từ nhỏ tới lớn, nhà bạn và nhà mình cách nhau ô cửa sổ, có quá nhiều lịch sử đen tối ngày còn nhỏ, có thể thao thao bất tuyệt kể suốt một đêm.

Hai Mập đặt chai xuống chiếc bàn vuông, cậu ta uống rượu hiện rõ lên mặt, lúc này mí mắt đỏ ửng lên, dán lại gần ngả ngớn: “Hồ ly à, giờ đã biết uốn tóc chưa??”

Lúc này đã mười một giờ đêm, Mạnh Anh Ninh hơi buồn ngủ, dựa vào ghế ngồi cầm xiên bánh mì nướng mật lên chậm chạp nhai, nghe vậy thì đưa mắt nhìn cậu ta, kéo dài giọng trả lời: “Vẫn chưa biết đâu.”

Hai Mập lại cười: “Chẳng hiểu gu thẩm mỹ con gái bọn bà khi ấy thế nào nữa, còn lén lén lút lút lấy máy uốn tóc của mẹ để uốn nữa, trông rõ là già, để tóc đen suôn thẳng như bà bây giờ có phải đẹp hơn không.”

Bởi vì ban ngày đổi chỗ ngồi ăn, bây giờ Lâm Tĩnh Niên thấy cậu ta phiền chết đi được, cả ngày lải nhải bên tai, cô ngồi bên cạnh nhai một xiên thịt dê nướng mà lườm một cái: “Ông thì biết cái quái gì, lúc ấy đang có trend tóc xoăn nhé, con gái ai mà chẳng thích.”

Mạnh Anh Ninh mỉm cười ăn miếng bánh mì, gật như gà mổ thóc, “Đúng vậy, đang thịnh hành mà.”

Hai Mập cố gắng nhớ lại, nhớ tới đây, dường như đúng là có chuyện như vậy thật: “Tôi nhớ ra rồi, hình như đám con gái hồi đó thịnh hành kiểu tóc này thật, giờ nghĩ thì thấy già, chứ khi đó thấy đẹp thật đấy.”

Hai Mập trầm ngâm: “Tụi con trai cũng thích, ở trường mà có em nào để tóc xoăn xoăn thì thấy rõ là xinh xắn trưởng thành, cũng là lạ.”

Mạnh Anh Ninh chuyên tâm ăn bánh mì, còn chẳng nhấc mắt lên.

Hai Mập đột nhiên hưng phấn: “Nhất là Trần Vọng, thích lắm cơ, đi đường thấy ai để tóc xoăn to cũng nán lại xem một chút bà có biết không?”

Hai Mập vẫn nhớ lúc đó mình còn hỏi Trần Vọng: “Sao thế anh Vọng, anh thích kiểu trưởng thành à, sao nhìn đến nhập thần thế kia?”

Lúc đó Trần Vọng còn rất bình tĩnh, không biết nhớ tới cái gì, còn cười bảo: “Cái đầu xoăn dở hơi này thì có gì mà thích.”

Tình cảm thiếu niên đều rất ngây thơ, ngạo kiều mà, thích cái gì thì không chịu thừa nhận, Hai Mập hiểu mà.

Cậu ta càng nói, Mạnh Anh Ninh càng chăm chú ăn, ăn hết cái bánh mì bên tay này, lại duỗi tay ra nhặt một xiên thịt, vừa cắn vừa gật gù, thở dài bảo: “Tôi biết quá ấy chứ.”

——

Sinh nhật Lục Chi Hoàn mọi người quẩy tới tận sáng.

Hai giờ sáng, Lục Chi Châu nhận được điện thoại của Hai Mập, giọng nói yếu ớt, còn thở hổn hển: “Anh… Chi… Châu à…!!”

Cậu ta vừa gọi, liền có một tiếng thảm thiết vang lên: “Nhớ anh mà —— giờ anh đang —— nơi nao!!!”

Lục Chi Châu ngẩn người ra: “Cái quần què gì vậy?”

Hai Mập cắn răng bảo: “Em trai anh đáng ghét vãi nồi, phía bên em nhiệm vụ nặng nề, bận lắm, anh ngủ chưa, chưa ngủ thì có thể tới đón cậu ta về không, nếu ngủ rồi thì cũng ráng lết xác tới đón cậu ta đi —— tên này uống rượu vào như thằng điên ý ——”

Giọng Hai Mập bị tiếng gào giận dữ của Lục Chi Hoàn cắt ngang: “Nhớ anh —— mà anh ở —— nơi chân trời!!!”

Hai Mập: “Cút con mịa ông đi! Buông tôi raaaaa!!

Theo sau đó, giọng của Lâm Tĩnh Niên cũng vọng vào điện thoại: “Hồ ly à! Con gái cưng của mẹ!!”

Lục Chi Châu: “………..”

Lúc Lục Chi Châu đi tới đã là nửa tiếng sau, anh tìm số phòng, đẩy cửa bước vào.

Cả phòng bao rộng lớn nồng mùi cồn, khói mù ngột ngạt, màn hình karaoke vẫn đang chạy nhạc sáng rõ.

Lâm Tĩnh Niên đang cầm micro đứng trên sân khấu gào giọng hát, cái giọng đến là thảm thương.

Lục Chi Hoàn và Mạnh Anh Ninh dựa vào nhau, nửa tỉnh nửa mê dựa vào chiếc sofa dài đặt kế bên cửa, Mạnh Anh Ninh đè tay lên mặt Lục Chi Hoàn, giày cao gót bị đá sang một bên.

Nghe thấy tiếng, cô mở mắt ra, trông thấy Lục Chi Châu đứng ngoài cửa.

Mạnh Anh Ninh giơ tay, đập bôm bốp vào lòng bàn tay Lục Chi Hoàn, phát ra tiếng vang dội: “Lục Nhị Cẩu, ba ông tới rồi.”

Lục Chi Hoàn không hề phản ứng.

Mạnh Anh Ninh lại đập vào hai lòng bàn tay cậu ta, kéo tai cậu lại gần, tỏ vẻ thần bí mà lặp lại từng từ từng chữ: “Lục Nhị Cẩu —— ba ông tới rồi ——”

Lục Chi Châu: “………”

Lục Chi Châu thở dài, quay đầu nhìn về phía Hai Mập: “Mấy đứa làm cái trò gì thế?”

Cả đêm nay Hai Mập mệt chết đi được, thấy anh mà như thấy thiên thần hạ phàm: “Uống bốn tăng nên thành ra như vậy đấy, em đến là bội phục, anh mau đưa em trai anh đi đi, thằng này mạnh quá, còn cào em nữa, con gái à.”

Hai Mập chỉ vào Mạnh Anh Ninh và Lâm Tĩnh Niên đang hát inh ỏi: “Phía em còn hai người nữa.”

Rồi lại chỉ sang hai người đang nằm đè lên nhau phía đối diện: “Bên kia còn hai người nữa, em lo không xuể, phải gọi cả anh Trần Vọng tới.”

Lục Chi Châu nhìn mặt Hai Mập cũng ửng đỏ, đồng cảm mà gật đầu: “Được rồi, anh đưa hai đứa đi.”

Anh đi tới bên sofa, cúi đầu nhìn Mạnh Anh Ninh: “Ninh Ninh à, về nhà nhé?”

Mạnh Anh Ninh hờ hững liếc nhìn anh, làm như không nghe thấy, rồi nghiêng đầu qua chỗ khác, kéo tai Lục Chi Hoàn ra mà gào to lên: “Nhị Cẩu —— Nhị Cẩu!!”

Lục Chi Hoàn bị gọi chau mày lại, ôm tai rên hừ hừ.

“Thế đấy, em cũng không gọi được.” Hai Mập khóc không ra nước mắt, “Bình thường ngoan lắm cơ mà, uống say rồi lại bắt đầu phản nghịch.”

Cậu ta đang nói thì Trần Vọng đẩy cửa đi vào.

Lúc anh đi vào Mạnh Anh Ninh còn đang cưỡi trên người Lục Chi Hoàn, hai tay kéo tai cậu ta ra, khiến cậu ta trông như một con voi Dumbo.

Trần Vọng: “……….”

Mặt Trần Vọng đen xì, quét mắt nhìn khắp phòng một lượt, rồi quay đầu nhìn sang Hai Mập: “Uống bao nhiêu thế hả?”

Hai Mập mừng đến phát khóc: “Anh Trần Vọng!!!”

Mạnh Anh Ninh ở bên kia khựng lại, từ từ quay đầu nhìn.

Gương mặt cô đỏ bừng, nghiêng đầu nhìn anh, khựng lại mất hai giây.”

Trần Vọng không nhúc nhích.

Mạnh Anh Ninh làm như không có chuyện gì xảy ra mà quay đầu qua chỗ khác, tiếp tục ngược đãi Lục Chi Hoàn, đập bộp một phát lên trán cậu ta, bắt đầu gào khóc: “Huhuhu Lục Nhị Cẩu, ngươi chết thảm quá!!!”

Mạnh Anh Ninh bắt đầu đóng vai nhân vật nào đó, đột nhiên lau nước mắt, từ tốn nói: “Ngươi yên tâm, tuy ngươi là hoạn quan, nhưng bổn cung sẽ an táng vào hoàng lăng, để ngươi được hưởng đãi ngộ hoàng gia, khi còn sống ngươi trung thành tuyệt đối với bệ hạ như vậy, bổn cung sẽ không bạc đãi ngươi.”

Mạnh Anh Ninh nghiêm túc suy nghĩ: “Bổn cung sẽ ban tặng ngươi, được ở bên cạnh tiên đế.”

“………”

Trần Vọng đến là bội phục.

Trần Vọng đá chai Vodka rỗng bên chân ra, anh đi tới, không nói chẳng rằng kéo Mạnh Anh Ninh trên người Lục Chi Hoàn xuống.

Mạnh Anh Ninh không nghe theo, vịn lấy sofa mà giãy giụa.

Trần Vọng xách cô lên, như xách một con mèo đưa tới trước mặt mình, giọng nói lạnh lùng và cảnh cáo: “Mạnh Anh Ninh!!”

Mạnh Anh Ninh yên tĩnh lại, ngước mắt lên nhìn anh.

Đôi mắt anh đen đặc, hốc mắt sâu hoắm, trong mắt có tơ máu nhỏ, ẩn trong mình chút vẻ mệt nhoài khó có thể phát hiện ra.

Vẻ mặt Mạnh Anh Ninh rất đỗi bình tĩnh, cô từ từ giơ tay lên, bàn tay trắng nõn nà đưa sát lên mặt chàng trai, ngập ngừng trên không một chút, khoảng cách rất gần, thể như một giây sau sẽ đánh vào.

Trần Vọng khựng người.

Một giây sau, Mạnh Anh Ninh tát một cái lên mặt anh.

Tiếng tát giòn giã, bộp một tiếng, còn vang vọng.

Đầu Trần Vọng hơi lệch sang một bên.

Hai Mập: “………”

Lục Chi Châu: “……..”

Trần Vọng cứ như đứng hình mất hai giây, sau đó từ từ quay đầu lại, mặt không cảm xúc nhìn cô.

Mạnh Anh Ninh bị anh xách lên, nhưng khí thế không hề suy giảm, cô hất cằm lên, gằn từng chữ mang theo mùi rượu nồng nặc, “Cẩu nô tài.”

“Ai cho phép ngươi gọi thẳng tên tục của bổn cung?” Mạnh Anh Ninh cao quý lạnh lùng nói.
Tác giả có lời muốn nói:

Trần Vọng: Em chết chắc rồi!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.