Trần Vọng không ngờ, anh đi mười năm, bây giờ Mạnh Anh Ninh có thể chơi ngông như vậy.
Còn muốn phóng đãng nữa.
Buông thả quá.
Hiển nhiên Mạnh Anh Ninh cũng không ngờ Lục Chi Hoàn lại nói thẳng toẹt ra như vậy, đôi tai đỏ ran lên, tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.
Đến khi mở mắt ra, cô vô thức liếc Trần Vọng một cái.
Người đàn ông buông mắt, cầm điếu thuốc nâng rượu trên bàn lên, nhấp hai ngụm rồi lại đặt xuống, trên mặt vẫn là vẻ lạnh lùng cách xa hồng trần.
Người ta còn chẳng thèm nhìn về phía bên đây một cái, không quan tâm, không để ý.
Mạnh Anh Ninh cảm thấy mình như bị một thùng nước đá dội xuống đầu, xấu hổ và lúng túng như vậy chỉ càng lộ ra bản thân mình đã tự mình đa tình.
Mạnh Anh Ninh cũng tự thấy mình không có tiền đồ.
Giả vờ không quen biết nhau quá khó khăn, Mạnh Anh Ninh phồng miệng lên rồi lại nghẹn trở về, cô mỉm cười bước vào, trở tay đóng cửa lại, ngồi xuống vị trí mà Lục Chi Hoàn sắp xếp cho mình.
Cô ngồi xuống, Lục Chi Hoàn liền cười tí ta tí tởn tới gần, nhỏ giọng nói: “Cho bà chọn ba người, bà xem ai phóng đãng hơn.”
Nói rồi còn nghiêm túc nhắc nhở cô: “Cơ mà tôi thấy chơi đùa một chút thì không sao, nhưng nếu để ý thật thì không nên, kiểu ngây thơ chưa trải đời như bà tìm mấy thằng ngả ngớn quá không hợp, mặc dù bà thích phóng đãng.”
“…………”
Mạnh Anh Ninh một lời khó nói hết nhìn cậu ta, nhất thời không biết nên giải thích thế nào: “Ông ngậm miệng hộ cái.”
Lục Chi Hoàn im liền.
Tính ra thì trong số đám trẻ con trong khu hồi đó có cậu với Mạnh Anh Ninh là thân nhau nhất, từ lúc có ký ức đã chơi với nhau rồi, Lục Chi Hoàn nhìn Mạnh Anh Ninh xinh từ nhỏ, từ hồi tiểu học đã có người gửi thư tỏ tình cho cô rồi, cứ như vậy lên tới đại học.
Cứ đinh ninh rằng cô không muốn yêu sớm, lại thêm được Trần Vọng và Lục Chi Hoàn bảo vệ chặt chẽ, ai dè bốn năm đại học thấm thoát qua đi, đi làm rồi vẫn không thấy cô qua lại với anh nào..
Cứ FA như vậy đến giờ, có một khoảng thời gian dài Lục Chi Hoàn cho rằng cô không thích đàn ông.
Cho nên lúc tối qua Mạnh Anh Ninh nói muốn cậu tìm mấy soái ca tới, Lục Chi Hoàn còn rất hưng phấn.
Cậu cảm thấy cuối cùng chị em của mình cũng thông não rồi, chuẩn bị bắt đầu tìm đối tượng yêu đương rồi.
Lục Chi Hoàn coi chuyện này như xem mắt, chà xát bàn tay đốt đèn dầu tỉ mỉ chọn lựa suốt cả đêm, cuối cùng chọn ra được mấy cái tên sáng giá.
Phó nhị công tử của công ty khoa học công nghệ Trác Lĩnh, tiểu thiếu gia của club Thang Thành, thái tử gia của công nghiệp nặng Hàn Lâm.
Cả quá trình Lục Chi Hoàn đều hết sức cẩn thận, dù sao cũng là mối tình đầu của hồ ly, mặc dù cậu cảm thấy mấy người mình chọn cũng không tệ, nhưng bình thường cậu quẩy quen rồi, có lẽ mắt nhìn không được khách quan.
Cậu hồ đồ thế nào cũng được, nhưng nhất định phải tìm người tốt cho hồ ly.
Lục Chi Hoàn cảm thấy mình cần cấp bách tìm một tham mưu đáng tin, ngày mai có thể trấn áp tình cảnh, tiện thể giúp cậu nhìn xem trong ba người này ai hợp với Mạnh Anh Ninh hơn.
Đầu óc Lục Chi Hoàn đột nhiên thông suốt, nghĩ ngay tới Trần Vọng.
Cậu không chút do dự, bấy giờ gửi tin nhắn cho Trần Vọng: 【Anh Trần Vọng à, mai anh rảnh không?】
Trần Vọng: 【Không.】
Lục Chi Hoàn: 【Tối mai hồ ly đi tìm đối tượng, em tính gọi anh đi hỗ trợ cùng chứ, không rảnh thì thôi vậy.】
Trần Vọng không lên tiếng.
Lục Chi Hoàn cũng quen rồi, đặt điện thoại xuống tiếp tục kéo danh bạ wechat chọn rể.
Mười phút sau, Trần Vọng: 【Mấy giờ?】
Lục Chi Hoàn: “…………….”
Đúng là có thể trấn áp cục diện được, không những trấn áp, còn có vẻ lạnh lẽo hơn nhiều.
Trần Vọng gác chân tùy ý ngồi trên sofa, dựa người vào phía sau một chút, nhìn bên kia phòng mọi người nói nói cười cười.
Bên cạnh Mạnh Anh Ninh gấm hoa rực rỡ, tính cách cô rất dễ được người ta yêu thích, duyên với nam sinh nữ sinh đều rất tốt, bấy giờ ba bốn chàng trai vây quanh cô trò chuyện, con ngươi thiếu điều rớt xuống người cô.
Lục Chi Hoàn tránh ra, đi tới bên cạnh Trần Vọng, cùng anh ngồi xuống một chỗ lặng lẽ quan sát.
Quan sát trong một lúc, Lục Chi Hoàn chỉ vào cậu chàng sơ mi hồng ngồi bên cạnh: “Anh Trần Vọng, anh thấy thế nào, em thấy cũng được phết.”
Trần Vọng thuận thế nhìn theo hướng cậu chỉ.
Mày thanh mắt phượng, dáng người nhỏ bé mỏng manh.
Sơ mi hồng đưa ly rượu tới cho Mạnh Anh Ninh, cô gái nhận lấy, hai người khẽ cụng ly.
Sơ mi hồng ghé đầu tới, khẽ nói bên tai cô điều gì đó, giọng nói bị bầu không khí ồn ào át đi.
Mạnh Anh Ninh bị cậu ta chọc cười, gương mặt chìm trong muôn dải sáng lấp lánh, da trắng môi đỏ mọng, cần cổ thon dài, xương quai xanh hiện rõ.
Trần Vọng nheo mắt lại.
Lục Chi Hoàn hoàn toàn không phát hiện ra ánh mắt Trần Vọng đã trở thành người khác, vẫn còn đang lải nhải không dứt: “Ngoại hình đang lưu hành nhất đấy, kiểu yêu nghiệt, quan trọng nhất là hợp gu của hồ ly.”
Lục Chi Hoàn khẳng định nói: “Rất phóng đãng.”
“………….”
Trần Vọng ung dung thản nhiên dời ánh mắt: “Đây là trai hay gái vậy?”
Lục Chi Hoàn sửng sốt một lúc: “Trai mà.”
“Ờ, anh còn tưởng là gái chứ.” Trần Vọng khẽ nhếch môi lên, cất tiếng trào phúng, “Anh còn nhìn một lúc lâu.”
“Ôi anh Trần Vọng à, con gái ấy mà, anh không hiểu đâu, anh không thể lấy gu thẩm mỹ của cánh đàn ông chúng ta phán đoán được, như em đây thấy kiểu như anh đẹp trai thế cơ mà, thế mà hôm qua hồ ly bảo,” Lục Chi Hoàn duỗi ngón trỏ ra, lắc lắc về phía anh, “Không thích loại trai già hai ngày không đánh nổi ba quả rắm như anh, quá nhàm.”
“……………”
Qua nửa buổi, Trần Vọng nói: “Anh già rồi.”
Lục Chi Hoàn quan sát nét mặt anh một chút, lắc đầu nguầy nguậy: “Trai ba mươi như bông hoa đẹp, anh còn chưa tới ba mươi, hoa đang tươi roi rói.”
Trần Vọng: “Anh nhàm quá à?”
Lục Chi Hoàn khựng lại một chút, chần chừ nói: “Đúng là.. có chun chút.”
Mạnh Anh Ninh uống hai chén với tiểu thiếu gia của club Thang Thành, rượu Chivas, cô nắm chắc tửu lượng của mình. Tiểu thiếu gia họ Dịch cũng là người thông minh, hành động hài hước lễ phép lịch sự không quá giới hạn, đôi mắt hẹp dài rất đẹp, lúc cười trông giống với ngôi sao Hàn Quốc, là người rất biết cách nói chuyện với con gái, khiến người ta nảy sinh hảo cảm.
Một người được lòng người khác như vậy, không rõ vì sao Mạnh Anh Ninh lại không thể nói chuyện được tiếp.
Cô cố gắng không dồn sự chú ý lên Trần Vọng trước mặt người ta, nhưng kết quả không được khả quan cho lắm.
Ngoại hình của Trần Vọng quá bắt mắt, chân dài duỗi ra ngồi hờ hững ở đó, khiến Dịch thiếu gia trước mắt đây trở nên “mỡ màng”, khiến Mạnh Anh Ninh thấy hơi ngán.
Cô đặt rượu xuống, lấy cớ đi vệ sinh, ra khỏi phòng bao.
Vừa đóng cửa lại, tiếng nhạc đinh tai nhức óc trong phòng bị ngăn cách hơn nửa, chỉ có thể loáng thoáng nghe thấy bên trong đang bật “Welcome To The Jungle” của Guns N’ Roses, Lục Chi Hoàn đang gào thét inh ỏi trong đó.
Mạnh Anh Ninh đi về phía toilet, đi ngang qua thùng rác thoáng dừng bước chân.
Lúc Trần Vọng trở về, lần đầu tiên cô gặp lại anh cũng là ở đây.
Đã lâu không gặp, lúc ấy từng tế bào trong cơ thể đều sốt sắng kêu gào, khiến cô bối rối đến độ luống cuống tay chân, khiến cô không rõ vì sao chỉ muốn nhanh chân bỏ chạy.
Thậm chí Mạnh Anh Ninh còn nhớ rõ từng nhịp tim khi ấy, từng nhịp từng nhịp như sấm vang chớp giật, nặng thể như một giây sau muốn nhảy bật ra.
Giống như thời gian quay trở lại mười năm trước ngay tức thì.
Lúc không gặp thì lại muốn gặp được anh, trông thấy rồi lại chạy trốn, ngay cả muốn đưa chai nước cũng phải vắt óc kiếm cớ.
Thuở thiếu thời thầm mến một người là vậy, muốn tới gần người ấy, lại sợ tới gần người ấy.
Nhưng Mạnh Anh Ninh năm đó tuyệt đối không thừa nhận “người ấy” là Trần Vọng.
Mạnh Anh Ninh cảm thấy bao nhiêu năm như vậy mà cô không tiến bộ lên một chút nào.
Cô thở dài, ra khỏi toilet nữ, đi tới trước bồn rửa tay.
Vừa mới đặt túi xuống, tùy ý nhấc mắt lên, người vừa nghĩ tới lập tức xuất hiện trước mắt.
Vẫn là cái thùng rác lúc ban đầu.
Thùng rác thân thương.
Thậm chí ngay cả tư thế cầm thuốc cũng không đổi.
Đây là vị trí đặc biệt của anh à?
Mạnh Anh Ninh hờ hững liếc mắt qua, không nhìn anh nữa, bình tĩnh giơ tay lên, mở vòi nước, rửa tay.
Bóp nước rửa tay ra xoa tạo bọt, khóe mắt Mạnh Anh Ninh thấy Trần Vọng dập điếu thuốc ném vào thùng rác, đứng lên đi về phía phòng riêng.
Mạnh Anh Ninh thu hồi tầm mắt, cô cúi đầu, chăm chú rửa tay.
Lúc đi ngang qua bồn rửa tay Trần Vọng cũng không nhìn cô mà đi thẳng, bước chân lưu loát gọn gàng.
Hai người cách xa nhau như người xa lạ.
Mạnh Anh Ninh nín thở đợi anh bước qua rồi mới khẽ thở phào nhẹ nhõm. Cô quay đầu lại, lặng lẽ nhìn anh đi xa dần, bóng lưng người đàn ông cao lớn, khoác lên mình sơ mi đen hiện rõ vai rộng eo thon, đôi chân thì dài miên man.
Mạnh Anh Ninh cắn môi dưới, đang định quay đầu đi, Trần Vọng đột nhiên xoay người, Mạnh Anh Ninh nhìn lén người ta bị bắt gọn, giật nảy mình.
Trần Vọng lạnh lùng rảo bước về phía cô.
Mạnh Anh Ninh muốn tạo hiệu quả hoàn toàn không care, nếu lúc này lại vờ như không nhìn anh, lại có vẻ giận dỗi quá giả tạo.
Cho nên cô không động đậy, cứ như vậy nhìn anh đi tới, dừng lại trước mặt cô: “Sao không tránh nữa?”
Khoảng cách hơi gần, Mạnh Anh Ninh không khỏi lui về phía sau một bước: “Em tránh ai…”
Cô vừa mới cử động, Trần Vọng liền bước theo cô, khẽ nói: “Không phải anh sao?”
Hơi thở đàn ông mang theo cảm giác xâm lược, không nói gì ập xuống, cảm giác nặng nề lạnh lẽo, khác với vẻ lạnh lùng cool ngầu của người khác.
Vành tai Mạnh Anh Ninh bắt đầu nóng lên, cô lén hít vào một hơi, cố dằn cảm giác bất bình trong lòng xuống, cố gắng bình tĩnh nói: “Em tránh anh làm gì? Em còn cần phải tránh anh sao?” Mạnh Anh Ninh lộ biểu cảm “anh là ai”, “Ngay từ đầu em cũng không có tiếp xúc quan trọng gì với anh, phải vậy không Trần tiên sinh.”
Cả người Mạnh Anh Ninh lạnh run, sau đó lông tơ trên người lập tức dựng lên, vô thức rụt vai lại.
“Không có gì,” Trần Vọng buông mắt xuống, ánh mắt thâm trầm, “Vậy xin hỏi Mạnh tiểu thư có thể chuyên tâm một chút không, có người thích rồi mà còn có thể trò chuyện vui vẻ với chàng trai khác suốt cả tối à?”
“……….”
Mạnh Anh Ninh nhìn anh chòng chọc, hơi xù lông lên: “Ai không chuyên tâm chứ!!”
“Dù em có sa ngã, cũng không cần tìm người không rõ nam hay nữ như vậy,” Trần Vọng lặng lẽ liếc nhìn cô, “Em thích người như vậy à?”
Mạnh Anh Ninh cố kiềm chế cảm giác tủi thân đang cháy tí tách lại bị thiêu đốt lên, cô giận đến mức quên cả xấu hổ, “Đúng đấy, em sa ngã đấy được chưa? Em thích như vậy, rất thích như vậy, anh không nghe thấy lời Lục Chi Hoàn nói hay sao? Em muốn phóng đãng!!”
“…………”
Trần Vọng trầm mặc mấy giây, từ từ lặp lại: “Muốn phóng đãng à?”
“Đúng vậy,” Rượu vào lá gan cũng to lên, Mạnh Anh Ninh hít sâu một cái, “Bây giờ bất kể ai đứng trước mặt em, chỉ cần người ấy phóng đãng là em muốn đấy, sao hả?”
Mạnh Anh Ninh hùng hồn nói: “Em không những muốn, em còn muốn yêu đương với người ta, yêu đương tốt không chừng còn muốn kết hôn với người ta nữa. Mắc mớ gì tới anh?”
Trần Vọng tức đến mức cười gằn.
Anh đột nhiên đứng dậy, cắn răng bật cười một tiếng, tay chống xuống bồn rửa, cúi người, lại rút ngắn khoảng cách: “Mắc mớ gì tới anh á?”
“Mạnh Anh Ninh,” Trần Vọng cúi người nhìn cô, cắn răng nói, “Em nhìn xem trước mặt em là ai đi, nếu anh phóng đãng thì em cũng chấp nhận được à?”Lời tác giả:
Mạnh Anh Ninh đột nhiên hưng phấn: Ông xã à!! Em muốn ông xã!!