Tart Hoa Hồng

Chương 27: “Em làm ánh sáng cho anh.”



Còn ai rõ hơn Trần Vọng lá gan thỏ đế kia của Mạnh Anh Ninh, hồi nhỏ kể chuyện ma mà cũng có thể khiến cô bé tái mét mặt mày gào khóc huhu, lúc mới lên cấp hai phải huấn luyện quân sự vài ngày, buổi tối còn không dám đi vệ sinh một mình.

Ký túc xá của trường cấp hai nằm cạnh trường cấp ba, lên cấp hai Lâm Tĩnh Niên không học cùng trường với họ, bên cạnh Mạnh Anh Ninh không có người quen nào, một tuần ngắn ngủi ấy Trần Vọng hộ tống cô đi vệ sinh không biết bao nhiêu lần.

Khu nhà vệ sinh cũ của ký túc xá ở tầng một, tối nào Trần Vọng cũng phải đi từ khu ký túc xá mới xây bên cạnh, đến khu ký túc xá cũ cho nữ rồi nhảy cửa sổ đi vào, đứng chầu chực ở cửa nhà vệ sinh nữ đợi cô đi ra rồi lại hộ tống lên tầng, sau đó nhảy cửa sổ ra ngoài, về phòng ngủ tiếp.

Lúc đứng ngoài cửa đợi còn phải nói chuyện với cô ấy.

Bây giờ nhớ lại không biết vì sao khi đó lại tốt tính như vậy, nhẫn nại để cô bé giày vò.

Cho nên lúc nghe đám người kia nói thử thách can đảm gì đó, Trần Vọng không nghĩ là Mạnh Anh Ninh sẽ tham gia, cô nàng vừa nhát gan lại còn lười, có lẽ chỉ muốn ở lại phòng đi ngủ.

Tưởng Cách thì ham hóng hớt, công ty người ta tổ chức hoạt động, cậu ta thì ngồi ở đó hóng hớt, một lúc sau còn hớn ha hớn hở chạy về nói với anh là thấy Mạnh Anh Ninh.

Trần Vọng ngạc nhiên chau mày lại.

Tưởng Cách lại nói, cô ấy tái mét mặt mày run lẩy bẩy, có vẻ sợ hãi lắm.

Trần Vọng không nói gì.

Mười phút sau Tưởng Cách đi xử lý vấn đề cá nhân quay lại, không thấy bóng dáng Trần Vọng đâu cả.

Cánh tay thon gầy của cô gái ôm lấy anh, vùi đầu vào lòng anh, cơ thể dán sát, cách hai lớp vải có thể cảm nhận được xúc cảm dịu dàng đè xuống.

Trần Vọng cứng đờ người.

Mạnh Anh Ninh ôm lấy anh, cả người run lẩy bẩy, cánh tay siết chặt vòng ôm.

Đốt ngón tay Trần Vọng khẽ nhúc nhích, qua nửa buổi, anh từ từ đưa tay lên, nhẹ nhàng vỗ về lên tấm lưng cô.

“Đừng sợ.” Anh khẽ nói.

Anh hạ thấp giọng, thanh âm rung lên trong không khí lạnh, như một đốm lửa nho nhỏ xua tan đi bầu không khí lạnh giá.

Mạnh Anh Ninh tỉnh táo lại, dụi trán vào vạt áo sơ mi trước ngực anh, mùi thuốc lá và nước xả vải quẩn quanh ở chóp mũi, cô cảm thấy chua xót.

Nhiệt độ cơ thể người đàn ông rất cao, cảm giác ấm áp ổn trọng.

Mạnh Anh Ninh cảm thấy có lẽ cô không còn cơ hội để trắng trợn ôm anh một cách đương nhiên như vậy.

Muốn ôm thêm một lúc.

Nhưng lại sợ quá rõ ràng.

Cô như con cún con chun mũi hít hít ngửi ngửi, tiếng động nhỏ xíu, nhưng giữa đêm tối bị khuếch đại vô vàn.

Trần Vọng khẽ cười: “Ngửi cái gì?”

“Không có gì…” Mạnh Anh Ninh từ từ buông tay ra, cô lui về phía sau một bước, hắng giọng nói, “Sao anh lại ở đây.”

“……….”

Trần Vọng khựng lại một chút, bảo rằng: “Anh chạy đêm.”

“Ồ,” Mạnh Anh Ninh đáp một tiếng, sau đó lập tức ngẩng đầu lên, chau mày lại, không yên tâm nhìn anh, “Có phải anh lại đi làm chuyện gì kỳ quái không?”

“………..”

“Anh làm gì kỳ quái,” Trần Vọng buồn cười, “Này chứ, rốt cuộc đêm hôm đó Tưởng Cách nói gì với em?”

“Không có gì,” Mạnh Anh Ninh nghiêng đầu, quay người muốn đi nhặt lại điện thoại, cô vừa cử động, mắt cá chân nhói lên, kêu một tiếng “Ai u”, khom lưng nhìn thoáng qua mắt cá chân.

Bốn phía tối om om, không nhìn rõ bị trật như thế nào, nguồn sáng duy nhất là đèn pin điện thoại bật từ xa.

Tia hy vọng nhỏ bé trong lòng Mạnh Anh Ninh lại bắt đầu chộn rộn.

Ngón tay co lại trong áo khoác len khẽ gảy gảy, cô do dự một chút, xoay người lại, ngẩng đầu lên, chần chừ cất tiếng gọi anh: “Trần Vọng à.”

“Em bị trật chân rồi.” Mạnh Anh Ninh nói.

“……….”

“Đau lắm,” Mạnh Anh Ninh ấm ức nói, “Em không đi được.”

Trần Vọng: “……..”

Dưới ánh trăng, cô ngước gương mặt nhỏ bé lên chăm chú nhìn anh, giọng nói vừa mềm mại vừa đáng thương, giống như đang làm nũng vậy.

Trần Vọng không chịu được cô như vậy nhất.

Trong bóng tối, Trần Vọng nhắm mắt lại, không nói gì, anh xoay người, đưa lưng về phía cô rồi cúi người xuống.

Mạnh Anh Ninh chớp chớp mắt, ngoan ngoãn leo lên lưng anh nằm úp sấp, hai cánh tay khoác lên vai anh.

Cách lớp áo sơ mi mỏng manh, có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể đàn ông.

Ngón tay Mạnh Anh Ninh cuộn tròn lại như bị bỏng.

Nhịp tim đập rất nhanh.

Trong lồng ngực như có cả ngàn con ngựa đang phi nước đại, ầm ầm như muốn nhảy ra, tiếng sau rõ rệt hơn tiếng trước.

Trần Vọng đỡ lấy đầu gối cô, cõng cô tiến về phía trước.

Đi được hai bước, Mạnh Anh Ninh liếm môi một cái, một tay che gương mặt hơi nóng lên, tay kia đập vào người anh, cố gắng hạ thấp giọng giả vờ điềm nhiên như không có việc gì, “Điện thoại, điện thoại của em.”

Một tay Trần Vọng đỡ lấy cô, cúi người quỳ xuống nhặt chiếc điện thoại đang bật đèn pin lên, đưa cho cô rồi tiếp tục đi về phía trước.

Mạnh Anh Ninh nhận lấy, cầm đèn pin điện thoại chiếu về phía trước, chiếu sáng con đường trước mặt, nghiêm túc nói: “Anh phụ trách hướng về phía trước.”

Trần Vọng cười hừ một tiếng: “Em phụ trách nằm úp sấp?”

Mạnh Anh Ninh lắc chiếc điện thoại trong tay, vui vẻ nói: “Em làm đèn cho anh.”

Trần Vọng ngừng lại, dừng bước chân.

Anh cứ tiến về phía trước.

Em làm ánh sáng cho anh.

Bốn phía tối om om, cô cầm điểm sáng duy nhất, ánh sáng dịu dàng lay động theo từng động tác của cô.

Khóe môi Trần Vọng từ từ cong lên, sau đó cổ họng phát ra tiếng cười trầm thấp.

Mạnh Anh Ninh không hiểu được cho lắm, lắc lư chân thúc giục anh: “Anh đi đi, còn đứng ở đó làm gì?”

Trần Vọng không trả lời, nhấc chân tiến về phía trước.

Đêm tối mông lung, rừng xanh tĩnh lặng, bóng đêm yên ả, bước chân Trần Vọng từ tốn, không nhanh không chậm tiến về phía trước.

Hai người đều không nói gì.

Mạnh Anh Ninh dựa vào tấm lưng rộng của anh, khóe môi cong lên, lặng lẽ mỉm cười.

“Trần Vọng à.” Cô không nhịn được gọi anh một tiếng.

Giọng người đàn ông bình tĩnh, khàn khàn đầy từ tính: “Hửm?”

Thực ra Mạnh Anh Ninh vẫn chưa nghĩ ra được muốn nói gì, cô chỉ đột nhiên động não, không hiểu sao lại muốn gọi anh.

Mạnh Anh Ninh cố gắng nghĩ ngợi, hết sức gượng ép nói: “Sao anh lại tên là Trần Vọng?”

“………….”

Trần Vọng: “Em có vấn đề gì?”

“Tò mò một chút không được à?” Mạnh Anh Ninh tì cằm lên vai anh, bấy giờ cô yên tĩnh lại, giọng nói có chút lười biếng, “Giống như tên em vậy, bởi vì hôm em chào đời mẹ em đang xem Liêu Trai, lúc nhìn thấy Anh Ninh kia thì đột nhiên bắt đầu đau bụng, nên đặt tên như vậy.”

Trần Vọng khẽ mỉm cười: “Cũng tùy tiện nhỉ.”

Mạnh Anh Ninh bĩu môi, không trả lời.

Cây lá xào xạc, Mạnh Anh Ninh hơi nghiêng đầu, mượn tia sáng ảm đạm nhìn anh từ phía sau.

Sườn mặt anh sắc sảo, đường cong từ hàm dưới xuống cổ trôi chảy, khóe môi khẽ cong lên khó mà nhận ra, cổ áo sơ mi đen tùy ý bung mở, yết hầu sắc bén gần trong gang tấc.

Mạnh Anh Ninh đột nhiên cảm thấy ngứa ngáy trong họng, cô nén ham muốn đưa tay lên sờ, thần xui quỷ khiến thế nào mà lại gọi anh một tiếng: “Trần Vọng à.”

“Hửm?”

Mạnh Anh Ninh liếm môi, nghiêng đầu nhìn anh chăm chú: “Em khát.”

Trần Vọng đột nhiên nghiêng đầu, nhìn chòng chọc vào cô.

Mạnh Anh Ninh không kịp đề phòng, cứ như vậy đối mắt với anh, cô hẵng còn ngẩn ra nhìn anh, không kịp phản ứng.

Trần Vọng hơi chau mày: “Sắp đến nơi rồi.”

Trần Vọng cõng cô theo đường cũ trở về khách sạn, lúc tới cửa khách sạn còn chưa thấy người trở về, ngược lại Úc Hòa An kéo chiếc ghế trúc ra ngồi ở địa điểm xuất phát chơi điện thoại.

Khách sạn suối nước nóng giăng đèn đóm đầy đủ, cột đèn hai bên cổng phát ra ánh sáng mờ nhạt, khóe mắt Úc Hòa An trông thấy có bóng người trở về, ngẩng đầu lên, trông thấy người đi tới thì ngẩn ra.

Úc Hòa An chau mày lại.

Mạnh Anh Ninh lúng túng cúi gằm đầu, chỉ thiếu điều chôn đầu xuống.

Cô không ngờ Úc Hòa An lại rảnh đến mức ngồi ở đây đợi họ trở về, ban ngày mới nói không quen biết nhau, tối đến lại dựa vào lưng để người ta cõng về, ôi chuyện gì đây.

Mạnh Anh Ninh thở dài, lắc chân, Trần Vọng nghiêng đầu: “Xuống à?”

“Ừm.” Mạnh Anh Ninh đáp lời.

Trần Vọng đi ra ven đường, thả cô xuống, khẽ hỏi: “Đứng được không?”

“Không sao đâu.” Thực ra suốt dọc đường đi cảm giác đau đớn đã giảm đi nhiều, Mạnh Anh Ninh vịn bờ vai anh đứng xuống, cô nhấc chân nhìn thoáng qua, không sưng, chỉ hơi ửng đỏ.

Trần Vọng buông tay, anh không đi, lui hai bước vào bóng tối, châm một điếu thuốc.

Úc Hòa An đi tới: “Sao vậy?”

“Không sao, bị trật một chút.”

“Đồng đội của cô đâu?” Úc Hòa An hỏi.

Mạnh Anh Ninh ngẩng đầu lên, không trả lời, chỉ hỏi: “Từ đình dừng chân trở về cần bao nhiêu thời gian nhỉ, xa lắm à?”

Úc Hòa An nhìn đồng hồ: “Cũng sắp tới nơi rồi.”

Lại nhìn xuống mắt cá chân của cô, “Cô có muốn vào xử lý một chút không? Để ――” Anh ta ngước mắt lên, nhìn thoáng qua Trần Vọng ở phía sau, khẽ cười một tiếng, cất giọng ôn hòa, “Người xa lạ có lòng hảo tâm này đi với cô?”

Trần Vọng ngậm điếu thuốc ngước mắt lên, lạnh lùng nhìn anh ta.

Úc Hòa An cũng không hề tránh né ánh mắt, mỉm cười đối mặt với anh.

“Chủ biên à..” Mạnh Anh Ninh đưa tay ra, cắt ngang tầm mắt hai người giao nhau, “Em ở đây đợi với chủ biên vậy.”

Áng chừng hơn mười phút sau, nhóm đầu tiên ra khỏi rừng, là một nhóm hai người con trai, đằng sau có Hàn Kiều theo cùng.

Ba người vừa nói vừa cười đi tới, Hàn Kiều tới gần, trông thấy Mạnh Anh Ninh ngồi ở đó, nụ cười trên gương mặt nhất thời khựng lại.

Mạnh Anh Ninh chống đầu, ung dung nhìn cô ta.

Hai người đàn ông trông thấy Mạnh Anh Ninh ngồi ở gần đó, vẻ mặt sụp đổ, đi tới: “Bọn tôi không phải người đầu tiên à? Vội vã đi cả đường, còn tưởng có thể là người đầu tiên chứ?” Người kia nói, “Nhưng mà em con gái mà cũng bạo dạn ghê, Hàn Kiều bảo em đi nhanh lắm, cô ấy vừa ngước mắt lên thì không thấy bóng em đâu.”

Mạnh Anh Ninh mỉm cười, không nói gì, chỉ nghiêng đầu nhìn về phía Hàn Kiều.

Hàn Kiều chột dạ dời ánh mắt, đáp qua loa: “Chúng tôi bị lạc nhau.”

Dù sao cũng là đồng nghiệp, nếu ầm ĩ gay gắt đều không có ích lợi gì, Mạnh Anh Ninh không muốn nói mâu thuẫn giữa hai người ở bên ngoài.

Huống hồ Úc Hòa An còn ở đây, không lãnh đạo nào muốn cấp dưới của mình ngày nào cũng cãi nhau om sòm như mấy thím đanh đá ngoài chợ búa chỉ vì mấy chuyện vặt vãnh không đâu.

Cô cũng không muốn bị đày xuống tầng một thổ lộ tâm sự với cái bồn cầu.

Hàn Kiều đang định đi, Mạnh Anh Ninh gọi một tiếng: “Chị Hàn Kiều.”

Hàn Kiều dừng bước chân, qua hồi lâu, quay đầu lại nhìn cô.

Mạnh Anh Ninh vẫn ngồi ở đằng đó không nhúc nhích, cô nhìn chị ta không nói gì, ý tứ rất rõ ràng ―― cô có lời muốn nói.

Hàn Kiều nhìn thoáng qua Úc Hòa An cách đó không xa, bất đắc dĩ đi tới, đứng lại trước mặt cô.

Mạnh Anh Ninh vẫn ngồi trên ghế, chỉ là đột nhiên duỗi tay về phía cô ta.

Hàn Kiều đinh ninh rằng cô đột nhiên muốn ra thay, vô thức đưa tay ra cản lại.

Mạnh Anh Ninh vòng qua cổ cô ấy, ôm cổ cô kéo xuống, hơi dùng lực để đứng dậy.

Động tác rất nhẹ nhàng, không có tính công kích, thậm chí còn có phần thân thiết.

Hàn Kiều ngẩn người, nhất thời không kịp phản ứng, cứ như vậy để mặc cô ôm cổ mình, thuận thế đưa cô đi về phía trước.

Đầu hai người dựa sát vào nhau, khoảng cách gần trong gang tấc, cánh tay Mạnh Anh Ninh vẫn còn khoác qua cổ cô ấy, dáng vẻ như hai chị em thân thiết bên nhau.

“Chị Hàn Kiều à, con người em tốt tính, bình thường không nổi giận,” Mạnh Anh Ninh ôm lấy cô, ghé đầu lại gần, dùng âm lượng chỉ hai người mới có thể nghe thấy, “Giữa đồng nghiệp với nhau nhất định sẽ có mâu thuẫn, lần trước lúc ở phòng giải khát em đã nói với chị rồi, nếu chị có ý kiến gì với em, hoặc là chị cảm thấy em có điểm nào khiến chị cảm thấy bất mãn, chị cứ nói thẳng. Mọi người làm việc trong cùng một phòng, sau này còn phải làm việc với nhau, để mâu thuẫn kéo dài không được thích hợp.”

“Giữa hai chúng ta có điều gì không ổn, chị định giải quyết như thế nào, nhất định em sẽ phối hợp hết.”

Hàn Kiều hơi khựng người.

Mạnh Anh Ninh dừng lại một chút, bình tĩnh nói tiếp: “Nhưng nếu chị không muốn công khai giải quyết, không muốn nói chuyện quang minh chính đại, muốn chơi trò ngây thơ buồn nôn trước mặt một kiểu sau lưng kiểu khác, hai mặt ba dao thì bây giờ nói thẳng với em một tiếng, em cũng sẽ phối hợp với chị.”

Cánh tay Mạnh Anh Ninh ôm cổ cô ta, hơi nghiêng đầu, ghé vào bên tai cô ta, cố gắng hạ thấp giọng cất tiếng dịu dàng: “Chị xem ai chơi lại ai.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.