Dương Húc Minh kiên nhẫn chờ mấy chục giây, điện thoại mới dừng nhắc nhở có tin nhắn mới. Thế nhưng mà, số lượng tin nhắn như thế này là quá nhiều rồi. Dương Húc Minh nuốt ực một cái, rồi từ từ nhấn vào biểu tượng Inbox.
Thế nhưng mà, ở phần đầu danh sách các tin nhắn đến lại đều là tin nhắn từ 1900xxxx.
- “Đậu xanh! Tin nhắn rác!”
Dương Húc Minh thở phì ra một cái, nhẹ hết cả cõi lòng.
Hắn còn tưởng rằng là Lý Tử bom hắn một đống tin nhắn, kết quả lại đều là 1900xxxx. Đây không phải là dọa hắn phát sợ sao? Nhưng bất quá sau một màn ngáo ngơ như vậy, tâm tình của Dương Húc Minh dịu đi nhiều, không còn vẻ khẩn trương bất an nữa. Hắn bắt đầu xem hộp tin nhắn đến một cách nghiêm túc, liên tục vuốt xuống, xóa hết các tin nhắn rác đi.
Cuối cùng, hắn chỉ lưu lại tin nhắn của Lý Tử và một vài người quen biết gửi đến. Tin nhắn của mấy người quen này gửi đến cho Dương Húc Minh cũng không có gì đáng chú ý, chỉ là mọi người còn chưa biết lúc đó hắn mới mất điện thoại. Dương Húc Minh lần lượt xem hết các tin nhắn của người quen này trước để những tin nhắn quan trọng của Lý Tử gửi lại cuối cùng. Lý do mà hắn làm thế là vì Dương Húc Minh không chắc bản thân có thể còn tâm trạng đọc các tin nhắn khác sau khi đọc tin nhắn của Lý Tử. Vậy nên hắn mới cố xem hết các tin nhắn kia rồi mới xem đến tin nhắn của người mình yêu.
- “ OK..” - Dương Húc Minh hít một hơi thật sâu, nhìn vào màn hình điện thoại với một vẻ mặt ngưng trọng.
Hắn chậm rãi mở ra tin nhắn đầu tiên từ Lý Tử.
Tin nhắn đầu tiên được gửi từ tầm giữa trưa ngày Dương Húc Minh bị mất điện thoại.
Nội dung cũng rất bình thường, không có gì lạ.
Lý Tử kể khổ với Dương Húc Minh việc cô ấy ở nhà bị các phụ huynh cho ăn mắng nhiều, cô nàng chẳng thiết tha ở nhà nữa. Thậm chí bá đạo hơn, bà con thân thích ở đâu đâu lũ lượt kéo đến tham gia vào hội sỉ vả Lý Tử.
Khi xem xong tin nhắn đầu tiên, Dương Húc Minh lại bình tĩnh hơn nữa. Hắn lại mở tiếp tin nhắn thứ hai.
Cái thứ hai này gửi đến sau đó tầm năm tiếng, tức là hơn 7 giờ tối.
- “Dương Húc Minh yêu dấu, anh còn nhớ lời em nói trước khi về quê không? Em đang bị trễ kinh mất mấy ngày rồi.”
- “Vừa hay thằng em của em hôm nay nghỉ cuối tuần về nhà, em nhờ nó mua giúp một que thử thai, em cũng vừa mới thử qua. Ahihi, anh đoán xem kết quả như thế nào?”
Đọc đến tin nhắn này, khóe miệng Dương Húc Minh giật một cái.
Hắn cũng không dám nghĩ ngợi gì, vội vàng mở tin nhắn tiếp theo. Tin nhắn tiếp theo được gửi đến cách nhau không quá 10 phút.
- “Anh làm sao mà không reply cho em? Đang vội tìm mèo mỡ khác à?”
- “Đọc được tin nhắn mau mau trả lời, DƯƠNG HÚC MINH, anh sẽ làm CHA”
- “Đương nhiên việc này chưa hoàn toàn chắc chắn, em định mấy ngày nữa đi bệnh viện kiểm tra một lần nữa!”
- “Anh cứ yên tâm ở nhà chờ tin, cũng đừng có nghĩ đến chuyện không chịu trách nhiệm đi”
- “Anh ngoan ngoãn lấy thân mình bồi tiếp cho em cả đời đi”
- “Đọc tin nhắn mau mau trả lời”
Mấy cái tin nhắn này làm Dương Húc Minh choáng đơ cả người.
Mà tin nhắn này của Lý Tử… Hình như có gì không ổn?!
Hắn vội vàng mở tin nhắn tiếp theo, nhưng nội dung đúng là không vui vẻ gì?
Tin được gửi đến lúc 3 giờ sáng.
- “Báo cho anh một tin tức xấu, bạn học yêu dấu! Vụ nhờ thằng em em mua que thử thai đã bị ông bà già em biết!”
- “Đương nhiên, lúc cha mẹ hỏi, em thẳng thắn thừa nhận.”
- “Đêm nay em đã chịu đủ mọi khổ nhục. Điều đó khiến em hạ quyết tâm bay màu liền lập tức nè. Em sẽ không ở lại nhà này nữa, không ở lại Giang Tây nữa.”
- “Em muốn đi ra ngoài, lấy chồng thật xa, càng xa càng tốt”
- “Anh đã từng nói gia đình anh cũng không ở Tân Cương? Tốt, như thế chúng ta cả đời sẽ không cần phải nhìn lại những con người đáng ghét này nữa.”
Tay cầm điện thoại của Dương Húc Minh hơi run lên. Tin nhắn của Lý Tử gửi tuy gay gắt nhưng nội dung cũng không phức tạp.
Tin nhắn kế tiếp của Lý Tử được gửi từ 8 giờ sáng của ngày hôm sau.
Cô nàng đang hỏi Dương Húc Minh: - “Anh Minh.. Vì sao lại không nhắn tin trả lời em?”
- “Sáng nay, toàn bộ bà con thân thích của nhà em đều mò đến. Em chợp mắt được một lát, tỉnh dậy thấy nhà lúc nhúc toàn người là người.”
- “Em biết bọn họ chắc chắn sẽ mắng em, cha mẹ em thậm chí còn có thể sẽ đánh em”
- “Nhưng em không có thấy sợ, em đã quyết chí ra đi rồi”
- “Giờ em đi xuống lầu cho bọn họ tổng sỉ vả một trận. Nghe mắng xong em sẽ tìm cơ hội rời đi, trực tiếp lên xe đi từ Cửu Giang về Lục Bàn Thủy”
“Anh muốn tới đón em không? Nếu như em trốn không thoát, anh nhớ tìm cách tới cứu em nha”
“Nếu không tới, bà làm quỷ cũng không bỏ qua cho ngươi ^o^”
“ Ta rất chân thành, nếu như chẳng may ta chết thì ta chắc chắn sẽ mang ngươi theo cùng một chỗ với ta, ngươi đừng hòng tìm tình yêu mới ”
Ngồi trong phòng khách, Dương Húc Minh giật mình khi đọc đến đoạn này. Trầm mặc mất mấy giây, hắn nhìn về phía phòng Lý Tử. Đây là nguyên nhân khiến Lý Tử chết cũng phải lôi hắn theo sao?
Lại nói, đám người họ hàng thân thích của Lý Tử đều kéo cả đến nhà em ấy à?? Đám người này có bị vấn đề gì về nơron chăng? Việc của nhà người khác mà cũng xía mũi vào như thế?
Dương Húc Minh cuối cùng hiểu được nội dung mà Sinh Tử Lục đã suy đoán về bà cô Trành quỷ khi trước:
Khi cô gái bị ngàn người chỉ trỏ vào, bà ta cũng từng là kẻ tham gia vào bữa tiệc tội lỗi ấy....
Nói cách khác, ngày hôm đó khi Lý Tử đi xuống lầu, cô bé bị tất cả họ hàng thân thích rape ư?? Dương Húc Minh mường tượng ra hình ảnh Lý Tử ngồi lặng ở góc nhà cho bị cả nhà, họ hàng thân thích thay phiên chỉ trích mắng mỏ.
Nghĩ đến đấy, nắm đấm của Dương Húc Minh vô thức nắm chặt lại, ánh mắt tràn đầy nỗi ân hận.
Tại sao lại như thế? Vì sao mình ngu đến vậy? Lúc đó, vì sao hắn lại quá thờ ơ, lại để cho người yêu một mình đi về quê.
Hắn lẩm bẩm nói nhỏ mấy câu rồi chậm rãi mở nốt mấy tin nhắn cuối cùng
- “Anh Minh yêu dấu, em đang đi cùng bà cô của em”
- “Bà cô em nói bà ý biết mấy người Vô Sĩ, có thể giúp em xử lý nỗi xấu hổ này”.. “Ầy, bọn họ lại cảm thấy việc em chưa cưới đã chửa là sự sỉ nhục, nỗi xấu hổ khủng khiếp”
- “Cha mẹ em nói: Coi như là em muốn đi thì cũng phải đi gặp mấy vị cao nhân Vô Sỹ kia, để họ giúp em trừ tà, tẩy uế”
- “Em đã triệt để cạch mặt với người trong nhà, chân chính vô gia cư, không nhà để về”
- “Cha em đã nói sau khi em đi trừ tà, có thể trực tiếp lượn, không cho phép quay lại nhà nữa… ahuhu, nếu như anh không tiếp nhận em, vậy là em sẽ không còn nơi nào để đi”
- “Vì sao anh vẫn không trả lời tin nhắn của em? Mau trả lời em đi, trả lời gấp gấp, không trả lời tin nhắn thì em quay lại sẽ xóa sạch kho game mà anh ngồi hàng giờ cày phó bản”
Tin nhắn này là tin cuối cùng của Lý Tử gửi hắn.
Đến giờ Dương Húc Minh cũng hiểu rõ đây là những sự việc xảy ra trong ngày cuối cùng Lý Tử còn sống.
Cô ấy với bà cô kia đi tìm cao nhân trừ tà làm gì? Chẳng lẽ là kiểu bà đồng cốt chuyên trừ vong, cắt duyên âm.
Những tên cao nhân đó đã nhìn trúng cái gì của Lý Tử nên đã nhẫn tâm sát hại, kết quả lại khiến Lý Tử biến thành Lệ quỷ trở về?
Nhưng vì sao nhưng tên cao nhân đó phải làm như vậy?
Thứ nữa là sau khi Lý Tử trở về lại giết tên trộm điện thoại của Dương Húc Minh, giết bà cô nàng. Vì sao không hô biến luôn mấy tên cao nhân kia thành trành quỷ?
Sao Lý Tử lại không giết mấy người đó? Hay là đã giết nhưng lại không đem mấy kẻ đó biến thành trành quỷ để nô dịch?
Dương Húc Minh ngồi suy nghĩ điên cả đầu trong phòng khách. Cuối cùng, hắn lại để ý đến một việc, là chuyện Lý Tử báo với hắn rằng cô nàng đã mang thai… Là thật sao?
Dương Húc Minh lại nhìn về phía phòng của Lý Tử, muốn hỏi người yêu của mình nhưng lại thôi không dám.
- ----
Lời dịch:
- Dành cho những thắc mắc về xưng hô của Lý Tử: ông bà già, cha mẹ, đồng học, anh… => Tất cả là theo cảm xúc tâm trạng của em. Đầu chương thì ức chế, tức giận. Cuối chương thì thương tâm, cần an ủi.