Nhưng mà suy nghĩ kỹ lại tình huống vừa rồi, chỉ có trường hợp Dương Húc Minh nhập vào thế giới trong gương thì mới giải thích được tất cả những gì vừa diễn ra. Nếu như hắn ở trong thế giới gương, như vậy liền có thể minh bạch vì sao đồ đạc trên người âm thầm biến mất, cũng có thể giải thích vì sao Trành quỷ mò mẫm khắp dưới gầm giường như không phát hiện ra hắn.
Thế nhưng logic thì có thể giải thích được, nhưng đây là nguyên lý gì?
Hắn một người đang sống sờ sờ, làm sao bỗng dưng chui vào trong gương rồi?
Chuyện xảy ra khi nào?
Dương Húc Minh vừa ngơ ngác vừa lo lắng bởi một khốn cảnh khác bày ra trước mặt, đó là nếu như hắn thật sự bị vây ở trong gương, vậy phải làm sao mới có thể thoát ra?
Năng lực nhốt hắn vào trong gương là của con Trành quỷ hay là những nghi thức mà Sinh Tử Lục hướng dẫn gây ra?
Còn cái giày thêu màu đỏ thì như thế nào?
Dù sao từ tình huống vừa rồi để xem, nếu như Dương Húc Minh không bị nhập vào thế giới trong gương, vậy hắn liền bị con Trành quỷ kia kéo ra ngoài.
Trực tiếp xung đột với Trành quỷ, Dương Húc Minh không dám khẳng định mình có thể chiến thắng. Bởi vì như trải nghiệm của hắn từ con mụ Trành quỷ lúc trước, những thứ bị Lý Tử nô dịch hầu như thực lực đều không có đứa nào yếu ớt.
Mà cô bé Tưởng Tiểu Vũ - chị em Tưởng gia Song Dát trấn - đều chưa biểu hiện năng lực đặc thù là gì. Có lẽ nào năng lực của cô bé là đem người nhốt vào trong gương? Nếu thật như vậy, Dương Húc Minh chỉ có thể thầm cảm thấy may mắn, lúc trước, trong căn nhà đỏ không có tấm gương nào.
Nằm dưới gầm giường, Dương Húc Minh nhìn vào trong gương... Hoặc đúng hơn là nhìn thế giới hiện thực bên ngoài tấm gương, trong lòng nôn nóng xoắn xuýt.
Tiếp theo đây hắn phải làm gì? Chẳng lẽ nằm đây chờ xem tình hình diễn biến?
Theo kinh nghiệm lần trước đối phó bà cô Trành quỷ, giày thêu sẽ giam giữ con quỷ nào xỏ chân vào. Nhưng hiện tại Dương Húc Minh đang bị nhốt trong thế giới gương, coi như con Trành quỷ kia bị giày thêu giữ chặt lại thì hắn cũng không cách nào lao ra chém giết nó.
Chắc hẳn không có chuyện con quỷ vừa xỏ chân vào chiếc giày thêu, năng lực của Tưởng Tiểu Vũ liền mất đi hiệu lực để Dương Húc Minh trực tiếp quay trở lại thế giới hiện thực?
Vừa suy tính vừa lo lắng, nhưng Dương Húc Minh vẫn nằm yên dưới gầm giường. Hắn im lặng không loạn động vì Sinh Tử Lục đã nói qua: Phải chờ đến khi Trành quỷ xỏ chân vào giày thêu thì hắn mới được di động.
Có lẽ Sinh Tử Lục đã sớm tiên đoán được tình huống này. Ám chỉ Dương Húc Minh chỉ cần rời khỏi gầm giường là có thể trở lại trong thế giới hiện thực?
Dương Húc Minh nằm im không nhúc nhích, hiện giờ hắn chỉ có thể lựa chọn tin tưởng Sinh Tử Lục.
Mặc dù bây giờ, nhìn quyển sách này càng ngày càng quái dị. Riêng bàn tay quỷ dị bê bết máu thò ra xém chút nữa xé nát con Trành quỷ, quả thực Dương Húc Minh mới nghĩ đến đã nổi da gà.
Hắn vẫn nhớ kỹ, trong thời điểm hung hiểm nhất dưới hầm trú ẩn Chung Sơn, Sinh Tử Lục đã đề nghị hắn viết tên mình xuống trang sách thứ 77. Bây giờ nghĩ lại, nếu lúc ấy Lý Tử không kịp thời xuất hiện, Dương Húc Minh đã viết tên mình lên trang 77. Không biết khi đó sự tình kinh khủng gì sẽ phát sinh…
Bóng đen kỳ quái kia tựa hồ đã tìm một vòng bên ngoài, không thấy Dương Húc Minh, nó quay trở lại trong phòng ngủ.
Xuyên thấu qua mặt kính chập chờn ánh nến, Dương Húc Minh nhìn thấy một bóng đen tập tễnh, chậm rãi xuất hiện trong phòng. Nó rốt cuộc chú ý đến cái giày thêu màu đỏ trong góc tường. Bóng quỷ ngó nghiêng quanh quất rồi chậm rãi tiếp cận chiếc giày.
Dương Húc Minh có chút khẩn trương. Hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào gương, chờ đợi thời khắc con Trành quỷ đi giày vào.
Phòng ngủ bên ngoài tấm gương, bóng đen tập tễnh chậm chạp đi vào trong góc hẻo lánh. Nằm dưới gầm giường, Dương Húc Minh chỉ có thể nhìn thấy một đôi chân đen đúa đang không ngừng rỉ máu.
Trống ngực Dương Húc Minh đập bình bịch, hắn nhìn chòng chọc vào chiếc giày thêu màu đỏ, chờ đợi con quỷ xỏ chân vào giày.
Im ắng giằng co hồi lâu, con Trành quỷ ngập ngừng nhấc chân lên rồi lại hạ chân xuống, vẫn không cho chân vào chiếc giày. Nó chỉ đứng bên ngoài tấm gương, lẳng lặng không biết đang làm gì, bàn chân rỉ máu run run như đang lưỡng lự…
Từng giây từng giây trôi qua, Dương Húc Minh đã trở nên nôn nóng bồn chồn.
Đúng lúc này, một bàn chân đen đúa gớm ghiếc của bóng đen nhấc lên…
Con Trành quỷ nguyên bản vẫn đứng trước gương vậy mà không đi giày, nó nhấc chân quay ngược lại, đi ra hướng khác.
Dương Húc Minh trơ mắt nhìn con Trành quỷ đi ra khỏi phạm vi tầm mắt của hắn, bất lực không làm được điều gì.
Đây là tình huống như thế nào? Con Trành quỷ cảm nhận được nguy hiểm rồi? Hay là nó không thích chiếc giày này?
Dương Húc Minh chằm chằm nhìn về phía tấm gương, không nhúc nhích, khẩn trương quan sát tìm kiếm hình bóng con Trành quỷ, xem nó đang làm gì.
Nhưng phòng ngủ bên ngoài tấm gương vẫn tĩnh mịch im ắng. Con Trành quỷ sau khi đi đến góc chết của phạm vi quan sát từ tấm gương, nó gần như biến mất không thấy vết tích.
Chẳng lẽ nó đi mất rồi?
Dương Húc Minh ngơ ngác không biết tình huống đang diễn ra là như thế nào? Hành động bẫy rập đêm nay thất bại rồi?
Hắn vừa lo lắng vừa thất vọng thở ra một hơi dài não nuột.
Tay hắn đụng phải thứ gì đó… Mềm mềm… Nhũn nhũn… Ướt sũng…
Một mùi máu hôi tanh nhanh chóng tràn lan ra khắp gầm giường. Dương Húc Minh cảm giác một thứ chất lỏng nhầy nhầy dính dính chảy đến bên cạnh, làm quần áo hắn ướt nhẹp. Hắn trợn mắt lên, không kịp kêu một tiếng nào, vội vàng bò thục mạng ra khỏi gầm giường.
…Bên cạnh hắn vậy mà có một cái thi thể nằm lặng lẽ nãy giờ…
Chính là con Trành quỷ kia!
Nó im ắng chui vào gầm giường nằm cạnh Dương Húc Minh từ khi nào?
Dương Húc Minh bất chấp những thứ khác, liều mạng bò ra ngoài. Phía sau có một cánh tay vươn tới, ý đồ tóm hắn lại, nhưng cuối cùng bị Dương Húc Minh tránh thoát. Hắn bò thoát ra khỏi gầm giường, lồm cồm bò dậy.
Nhưng Dương Húc Minh vừa định thần lại thì mới phát hiện chính mình đang đứng trong một không gian đen kịt, bị bịt kín khắp xung quanh. Ngoài cửa phòng là một mảnh đen kịt, ngoài cửa sổ cũng đen ngòm như bị dính liền một khối với bức tường.
Từ dưới gầm giường vang lên tiếng cười quái dị âm trầm. Một mảng máu đỏ lòm lan tràn ra khắp sàn nhà.
Thứ kia mặc dù không bò ra, nhưng dòng máu đỏ tươi dưới sàn nhà giống như có sinh mệnh, hướng về phía Dương Húc Minh chảy đến.
Mà những chỗ bị dính máu trên người Dương Húc Minh cũng đột nhiên thấy cảm giác bỏng rát. Hắn cúi đầu nhìn, phát hiện trên quần áo bị dính máu vậy mà đang có lúc nhúc những con trùng màu đỏ quái dị.
Những con trùng màu máu đang điên cuồng cắn xe quần áo Dương Húc Minh, muốn chui vào trong cơ thể của hắn!
Thấy cảnh này, Dương Húc Minh vội vàng cởi áo khoác vứt ra ngoài.
Thứ dưới sàn nhà vậy mà không phải là máu tươi, chỉ là một bầy trùng màu đỏ nhung nhúc chen chúc nhau bò tới. Bầy trùng máu này xông đến chỗ Dương Húc Minh đang đứng, định thôn phệ hắn…