Dương Húc Minh thả Sinh Tử Lục xuống, dọn dẹp phòng rồi đi ngủ.
Đêm nay là đêm mà Dương Húc Minh cảm thấy thư thái ngủ ngon nhất trong cả tháng qua. Trành quỷ ám nhà hắn bấy lâu đã thanh lý xong, nỗi lo bị Lý Tử đoạt mạng trong sớm tối cũng tạm xem như đã ổn thoả.
Vấn đề cày phó bản siêu to khổng lồ sắp tới cũng là chuyện nay mai.
Nên bây giờ, chuyện có to như ông trời cũng không bằng chuyện ăn cơm ngủ nghỉ của hắn.
Lại nói, trải nghiệm đánh nhau với Lệ Quỷ càng nhiều, Dương Húc Minh càng thăng cấp nhanh và lão luyện hơn hẳn.
Giờ ấy à, hắn đụng mặt Lệ Quỷ cũng chẳng khác gì gặp ông bạn vong niên, sợ hãi gì đó cũng chỉ là chuyện gió thoảng mây trôi nha.
Dương Húc Minh nhắm mắt đánh một giấc thoả thuê đến tận mười giờ sáng mới lười biếng rời giường đi đánh răng rửa mặt.
Hắn huýt sáo rồi đi xuống dưới lầu ăn cơm, tiện thể chuẩn bị cống phẩm cho Lý Tử rồi mới online tìm kiếm cô bạn hay chuyện phiếm trên mạng “Em hăm phải Tiểu Tiên Nữ”.
“Dương Húc Minh”: - Online không nhóc?
Vừa gửi đi đã thấy bên kia phản hồi.
“Em hăm phải Tiểu Tiên Nữ”: - Kiếm em chi dzậy?
“Dương Húc Minh”: - Anh biết anh trai em đang ở đâu...
Em hăm phải Tiểu Tiên Nữ: - Cái giề? Ở đâu? Ở Đâu?
“Dương Húc Minh”: - Anh ấy đang ở Vương Quan Doanh
“Em hăm phải Tiểu Tiên Nữ”:...?
“Dương Húc Minh”: - Thôi được rồi, chuyện đến nước này, anh cũng không giấu em nữa.
“Em hăm phải Tiểu Tiên Nữ”: - Uhm, Uhm... Hả? Anh còn chuyện gì giấu em seo?
“Dương Húc Minh”: - Thật ra anh không phải là người bình thường đâu. Ở trên mạng anh cà chớn thế thôi, chứ đạo đức anh tốt lắm đó. Anh vốn là đại pháp sư diệt quỷ, chuyên hàng yêu phục ma mang lại bình an cho toàn thành phố đó. Từ kinh nghiệm của anh mà nói, anh của em chắc chắn là gặp chuyện quỷ quái rồi.
Lệ Quỷ ẩn nấp ở Vương Quan Doanh là loại cực kỳ kinh khủng, người bình thường dây vào thì tuyệt không lối thoát nha.
Là pháp sư trừ quỷ, anh không thể thấy chết mà không cứu, anh định giúp em đi cứu anh trai em, ý em thế nào? Em có muốn hỗ trợ anh một tay không?
“Em hăm phải Tiểu Tiên Nữ”: -... Trò lừa đảo mới hử? Hay anh bị hack nick rùi?
“Dương Húc Minh”: - Biết ngay em không tin mà, em không tin cũng bình thường thôi.
Phần lớn người thường đâu có ai tin chuyện này.
Nhưng anh có thể chứng minh anh không phải dân lừa đảo, em có muốn xem không?
“Em hăm phải Tiểu Tiên Nữ”: -Tui hăm muốn, tui cũng hăm rảnh, tạm biệt.
“Dương Húc Minh”: -... Em từ chối nhanh như chớp thế, thật sự không tò mò anh làm thế nào để chứng minh anh là pháp sư à?
“Em hăm phải Tiểu Tiên Nữ”: - Tui đây hăm quan tâm, cũng hăm hứng thú.
“Dương Húc Minh”: - Em cảnh giác vậy tốt đấy... Được rồi, anh không thừa nước đục thả câu lừa đảo em đâu. Để anh cho em xem năng lực đặc biệt của anh.
Vừa nói Dương Húc Minh vừa gửi một video ngắn cận cảnh.
Video do Dương Húc Minh vừa quay xong, là hình ảnh hai tay hắn phóng ra ngọn lửa ma trơi.
Video cực kỳ ngắn, nhưng vừa vặn quay trọn hình ảnh hai tay hắn phát ra ngọn lửa ma trơi trắng bệnh.
Dương Húc Minh thuyết minh: - Đây là năng lực của anh. U Minh Hoả. Em đã tin chưa?
Thực ra Dương Húc Minh cũng chém gió thôi chứ năng lực phóng lửa của hắn nào có tên tuổi gì đâu. Chẳng qua là đi loè người khác thì tên gọi cũng phải kêu kêu một chút.
Ai ngờ đâu, tin nhắn của Em hăm phải Tiểu Tiên Nữ trả lời bơ như cây cơ: - Hiệu ứng video coi bộ tốt nghen, anh đào được chỗ nào dzui dzậy?
Dương Húc Minh cạn lời: - Phải làm sao để em tin anh có siêu năng lực đây? Anh tìm em rồi biểu diễn trước mặt em em mới tin sao?
“Em hăm phải Tiểu Tiên Nữ”: - Tui nói nghe, kể cả anh có là đại pháp sư đuổi quỷ thì vì seo phải có siêu năng lực chi dzậy? Kiếm gỗ đào của anh đâu roài? Đạo bào đâu roài?
Bố tui học phong thuỷ, từ bé tới lớn tui nghe pháp khí trừ tà đến nhàm cả tai rùi đoá... Anh còn chưa đủ trình loè tui nha...
“Dương Húc Minh”: - Pháp khí phong thuỷ... đều là mê tín cổ hủ hết. Quỷ chỉ là một loại hiện tượng tự nhiên, nó cũng chẳng khác gì mây mưa sấm chớp cả.
Sự tồn tại của Quỷ là một trạng thái đặc thù.
Thế nên hoà thượng hay đạo sĩ chẳng trừ quỷ được đâu. Chỉ có sử dụng năng lực của Lệ quỷ mới có thể đối phó được với Lệ Quỷ.
Chính xác hơn thì chỉ có Lệ Quỷ mới có thể đối phó Lệ Quỷ!
“Em hăm phải Tiểu Tiên Nữ”: - Giả thiết này nghe nhàm tai quá... Anh không sợ bị tố cáo đạo ý tưởng à?
Còn nữa, lý luận của anh cùi bắp ghê. Ở Đài Loan có một giáo phái lừa đảo, lợi dụng tích Đại Hồng Thuỷ thuở Chư Thiên Thân Phật để sáng lập một tôn giáo mới. So với lý luận của anh thì đa dạng hơn nhiều nha.
“Dương Húc Minh”: - Cho anh một cơ hội gặp em đi, anh sẽ chứng minh anh không phải kẻ lừa đảo.
“Em hăm phải Tiểu Tiên Nữ”: - Moá, kịch bản của tụi lừa đảo nào chả dzị... cũ rích hà... Anh nói coi anh nhòm ngó gì tui á? Không lẽ anh là quân biến thái mọi người hay kể đó seo?
“Dương Húc Minh”: -... Nói chuyện với em não anh nó phình ra hết cỡ rồi... Anh nói thật em cũng không tin, thật là nản lòng quá đi mà.
Chỉ gặp mặt thôi có chết người đâu mà. Chuyện này có thể liên quan đến sống chết của anh trai em đó.
“Em hăm phải Tiểu Tiên Nữ”: - Đừng lôi chuyện anh trai tui ra nói nhảm, bọn lừa đảo các anh đúng là không còn tí đạo đức liêm sỉ gì nữa mà.
Tui tưởng anh thú vị thế nào, không ngờ lại là quân lừa đảo.
Tui cho anh vô black list rồi.
Tạm biệt.
Đọc hồi âm của Em hăm phải Tiểu Tiên Nữ, Dương Húc Minh thật cmn cạn lời mà.
Gửi tin nhắn cho cô nàng thì phát hiện ra, đúng là mình đã được cho vào sổ đen.
Trao đổi đi vào bế tắc, Dương Húc Minh đực mặt ngồi trong phòng khách, càng nghĩ càng thấy mình đúng là ngu hết thuốc chữa.
Sao phải chấp nhất đi thuyết phục một người bình thường tin tưởng sự tồn tại của Lệ Quỷ chi vậy?
Người bình thường, không tự trải nghiệm chuyện linh dị, ai sẽ tin Lệ Quỷ là có thật chứ?
Dương Húc Minh lẩm bẩm tự trách một lúc cũng đành thở dài cam chịu rồi bấm điện thoại cho Ứng Tư Tuyết.
- “Alo” – Dương Húc Minh lên tiếng – “Đại tiểu thư à, bây giờ em rảnh không?”
Trong điện thoại vang lên giọng nói mơ máng ngái ngủ, có vẻ cô nàng còn chưa thức giấc.
Ứng Tư Tuyết vừa ngáp vừa hỏi:
- “Có chuyện gì hả anh?”
- “Giúp anh việc này... Em có cách nào liên hệ với một bạn chat hộ anh không? Cô ấy chặn anh rồi. Tài khoản của cô ấy là XXXX”
Dương Húc Minh đọc một dãy số.
Ứng Tư Tuyết tỉnh cả ngủ:
- “ Hack tài khoản sao? Đại ca à, không phải anh không biết hack tài khoản là phạm pháp đó nha?”
- “Đại tiểu thư à, mạng người mới là quan trọng!!!” – Dương Húc Minh rầu rĩ đáp – “Chuyện này còn dính dáng tới anh nữa, anh không ngồi yên được. Em giúp anh đi, rồi anh mời em ăn cơm”.
Ứng Tư Tuyết cười ha hả trong ống nghe rồi nói:
- “Không cần mời cơm em đâu, đưa em đi cùng, OK không? Em bảo đảm anh cần thông tin gì cũng đều thu xếp ổn thoả”.
Dương Húc Minh lập tức từ chối không cần suy nghĩ:
- “Không được. Lần này cực kỳ cực kỳ nguy hiểm, tuyệt đối là không giỡn chơi. Hang Dã Cô mà so với chỗ này thì chỉ là muỗi đốt gỗ lim thôi, đến anh còn không biết mình có toàn thây thoát ra hay không, em đừng có mà đâm đầu vào chỗ chết”.
Ứng Tư Tuyết hừ một tiếng rồi nói:
- “Dương đại ca à, trí nhớ của anh có ổn không đấy? Phó bản Hang Dã Cô là ai chỉ huy để anh soát xong đấy hả? Với cái kiểu thất phu lỗ mãng của anh, mình anh đi quét phó bản siêu cấp kinh khủng linh dị, anh nắm chắc được bao nhiêu phần?”