Đồ vật rất thần bí sao? Lâm Thu nhìn đoạn ghi chép trò chuyện này của anh hai mình, có chút hoang mang.
Anh ấy nhìn thấy đồ vật thần bí gì?
Cô bé tiếp tục rê chuột, phát hiện tác giả tên Mục Quan cũng hỏi câu hỏi y như vậy.
- “Tạm thời không thể nào tiết lộ cho anh được. Tôi cũng không biết rõ ràng lắm.”
- “Nhưng tôi đã có manh mối, hiện tại điều duy nhất có thể khẳng định, đây là chân tướng của một sự việc phi thường kinh dị.”
- “Nếu như nếu tôi thành công, anh đọc sách mới của tôi sẽ biết.”
Sau đó hai người bắt đầu chém gió, Mục Quan trêu đùa, anh của cô bé này luôn luôn quịt bi, sách mới lúc nào mới xuất bản đây.
Cũng có chút đau đầu, có thể khẳng định, anh ta tuyệt đối bởi vì chuyện gì đó mới có thể mất tích. Chuyện này rất có thể có liên quan đến “đồ vật thần bí” mà anh của Lâm Thu nhắc tới. Nhưng anh hai cô ta không đề cập hay miêu tả về vật đó trong lịch sử trò chuyện, điều này khiến cô bé có chút uể oải.
Bất quá, cô bé chỉ uể oải chưa đến nửa phút, đột nhiên nhớ tới một người khác. Tên kia là bạn của anh cô nàng, chắc hẳn hai người có tán gẫu với nhau. Lâm Thu mở giao diện bạn bè ra, tìm được một nickname bác sĩ Đường. Nhấn vào lịch sử chat của hai người, phát hiện ra hai người hẹn nhau chơi game, cùng với đó là những dòng chat của tay bác sĩ Đường, khoe khoang với anh hai của cô những chuyện tán gái của gã, liệt kê cả lịch sử tình trường dài ngoằng...
- “Lão Đường chết tiệt này hóa ra lại là người lăng nhăng.”
Cô bé lầu bầu nói, tiếp tục xem lịch sử chat.
Anh của cô nàng đột nhiên gửi một tin nhắn lúc chín giờ sáng.
- “Chiến hữu, mày nói xem trên thế giới này thực sự có quỷ hay không?”
Đoạn chữ này lẫn ở trong lịch sử chát hẹn chơi game, có vẻ hơi đột ngột.
Mấy phút sau, Bác sĩ Đường trả lời.
- “Đợi lát nữa chơi game xong, rồi nói chuyện tiếp, đêm nay thâu đêm không chiến hữu?”
Anh của Lâm Thu cự tuyệt lời mời, nói là muốn lên mạng viết lách. Bất quá, Lâm Thu mở web ra, xem tiểu thuyết của ông anh này ngày hôm đó cũng không có ra chương mới.
Cho nên lí do viết lách chỉ là nói dối, bất quá tại sao anh hai đang yên đang lành lại nhắc về quỷ, Lâm Thu vô thức nhớ tới hôm nay tên kia tự xưng là Khu Quỷ Đại Sư trên mạng. Tên kia thề non hẹn biển nói anh hai mình mất tích có liên quan đến linh dị, còn nói vô cùng nguy hiểm.
- “Sẽ không phải là thật chứ?”
An tĩnh trong thư phòng, cô bé đột nhiên cảm thấy sau lưng có chút phát lạnh. Không khí ban đêm an tĩnh lạ thường, dường như cả khu cư xá không có một bóng người vậy. Tòa nhà phía đối diện, ngay cả một ngọn đèn cũng không có. Trong căn phòng lạnh lẽo, không khí càng tĩnh mịch im ắng. Trừ chỗ cô bé này ngồi vẫn sáng đèn, những phòng khác đều tối đen như mực. Cô bé có chút sợ hãi, nhìn hành lang đen thui bên ngoài, không biết có phải bị tâm lý không; Lâm Thu đột nhiên cảm thấy hành lang dường như đang có ai đi lại?
Sau khi cố nuốt nước miếng lấy lại bình tĩnh, cô bé lặng lẽ đứng dậy, lặng yên không một tiếng động đi đến cạnh cửa, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa thư phòng, khóa lại.
Mặc dù Lâm Thu cũng không tin chuyện ma quỷ, nhưng ban đêm an tĩnh dị thường, lại đọc được tin tức liên quan đến quỷ, bèn vô thức có chút bất an. Tựa như người đang xem phim kinh dị, dù không tin có quỷ trên đời, nhưng trong lòng vẫn sợ hãi. Lâm Thu cảm thấy tâm tình mình lúc này giống y như vậy.
Sau khi Lâm Thu khóa chặt cửa phòng làm việc, lúc này mới cảm thấy an toàn, bèn trở về ngồi trước máy tính lần nữa. Công việc hằng ngày ghi chép rất đơn giản, sinh hoạt thì lại càng đơn giản hơn. Lần nói chuyện gần nhất, là hẹn bác sĩ Đường chơi game, ngoài ra chỉ có một cuộc trò chuyện khác cùng bạn thời đại học nói chuyện phiếm cách đây ba tháng, mà hai người cũng chỉ nói chuyện vài câu đơn giản rồi ngừng.
Lịch sử chát trên phần mềm chỉ có vậy, manh mối cứ như thế đứt mất.
Bất quá cô bé biết anh mình có một thói quen, đó chính là mỗi quyển sách, mọi tài liệu liên quan sẽ được cất trong một chiếc cặp. Bên trong chuyên môn cất giữ bản xây dựng nhân vật, sơ lược kịch bản. Bên trong đoạn chát có đề cập đến sách mới, chắc có một chiếc cặp đựng tài liệu liên quan tới quyển sách này. Cô bé bắt đầu tìm trong ổ cứng máy tính, mà máy tính của anh hai cô bé phân bố rất đơn giản, ổ C tất cả đều là tài liệu, ổ D lưu trữ phần mềm, ổ E là trò chơi, ổ F phim ảnh và các thư mục tiểu thuyết. Lâm Thu không hứng thú với phim ảnh của anh hai mình.
Cô bé trực tiếp nhấn vào thư mục tiểu thuyết, kích chuột vào một tập tin, sau đó mở một thư mục tên là “sách mới” ra. Bên trong thư mục này có vài thư mục khác nữa.
“Mảnh vỡ linh cảm”, “Người sắt”, “Truyền thuyết linh dị”, “hình ảnh”... Hả? Hình ảnh? Vì sao bên trong thư mục tiểu thuyết lại có hình ảnh? Cô bé tò mò mở thư mục hình ảnh ra xem, phát hiện bên trong có ba tấm ảnh.
Do ảnh nhỏ quá nên cô bé không thấy rõ nội dung, bèn phóng hình lớn lên.
Hình ảnh thứ nhất là tấm ảnh tự sướng của anh hai của cô, chụp ở trong thư phòng này. Anh cô đang ngồi trên ghế,tựa vào cửa sổ, nhìn về phía ống kính, camera đặt trên bàn máy tính. Tấm ảnh chụp lúc đêm khuya, trong gian phòng không có đèn sáng, chỉ có ánh sáng le lói hắt ra từ màn hình máy tính, rọi vào gương mặt của anh hai cô, trông thật quỷ dị. Mà anh hai của Lâm Thu nhìn ống kính mỉm cười, nhìn thế nào cũng thấy có chút miễn cưỡng.
Cô bé nhíu mày, hiếu kì phóng to ảnh lên chút nữa, nhìn kĩ biểu cảm của anh mình.
Không sai, nụ cười này rất miễn cưỡng, hoàn toàn mất tự nhiên, dường như cố gắng nặn ra nụ cười. Cô bé cảm thấy kì quái, anh mình vì sao lại có vẻ mặt này? Người nào uy hiếp anh ấy sao? Lâm Thu tiếp tục rê chuột, cô bé muốn thu nhỏ hình trở về trạng thái bình thường, nhìn tổng thể bức ảnh anh hai mình một lần nữa. Nhưng khi vừa rê chuột, Lâm Thu nhìn về phía bên cạnh anh hai mình, trong nháy mắt cô bé đội nhiên sửng sốt.
Trong tấm ảnh, sau lưng anh hai mình, tựa hồ có vật gì đó trên cửa sổ? Cô bé rê chuột, phóng to hình ảnh chỗ cửa sổ, rốt cuộc nhìn thấy rõ mọi thứ. Trên cửa sổ đen nhánh sau lưng anh mình, ánh sáng chiếu đến, mơ hồ có chiếu ra bóng lưng của anh hai Lâm Thu, trên lưng của anh ấy có vật gì đó màu trắng bệch đang nằm sấp.