Lời của Lâm Thu khiến Dương Húc Minh hơi kinh ngạc. Ngay từ đầu, hắn nghe cha của cô bé kể về cố sự Lâm gia, còn tưởng rằng nhà này là một đại gia tộc.
Coi như gia tộc phân tán, bọn họ cũng vẫn là đại gia tộc, tiền nhiều của lắm mới đúng.
Hơn nữa nhìn bề ngoài, gia đình Lâm Thu cũng thuộc tiêu chuẩn khá giả trung lưu, có xe có nhà, dù là nhà ở chung cư không nói tốt bao nhiêu nhưng ít nhất cũng đến nỗi nào.
Vậy mà Lâm Thu kể lại rằng nhà cô bé trước đây rất nghèo.
- "Vậy cha mẹ em hẳn rất lợi hại nha" - Dương Húc Minh bội phục nói - "Cơ nghiệp nhà em hiện tại đều là từ cha mẹ em dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng mà kiếm được?”
Lâm Thu gật đầu, lại lắc đầu:
- "Đúng mà cũng không đúng, căn nhà này là cha mẹ vay tiền mua. Nhưng nhà em chân chính thoát khỏi khó khăn phương diện kinh tế, là từ khi anh trai em bắt đầu thành niên.
"Anh trai kiếm được tiền, trả hết tất cả nợ nần trong nhà. Cha mẹ em kinh doanh quán bán lẩu, nhưng thật ra là tiền của anh trai em.
Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, anh ấy mới là rường cột của cái nhà này.”
Lâm Thu đối với anh trai cô bé đánh giá rất cao. Dương Húc Minh thì biểu thị hoang mang:
- "Nếu anh trai em đã trọng yếu như vậy, lại ưu tú như vậy, vì sao anh ấy mất tích mà cha mẹ em hoàn toàn không lo lắng, thậm chí còn không cho phép cảnh sát đi điều tra? Tình huống này càng lúc càng quỷ dị nha!”
Lâm Thu trầm mặc mấy giây, nói:
- "Cho nên em cảm thấy suy đoán của anh là chính xác, anh trai em mất tích ở Vương Quan doanh, cha mẹ em khả năng biết chút ít gì đó.
Với lại, tối hôm qua, bọn họ đột nhiên đi về quê một chuyến. Phải biết rằng, trước đó, cha mẹ em nếu như không phải chuyện trọng đại thì sẽ không trở về quê.
Cha mẹ bởi vì nguyên nhân bận rộn, bình thường sẽ không về quê ăn tiệc. Có việc giỗ chạp ma chay gì thì bọn họ phần lớn sai người đưa tiền về, hoặc để anh trai lái xe về dự.
Nếu có đám tang quan trọng cần thiết phải tham gia, căn bản là chỉ có mẹ đi về hỗ trợ, nhiều nhất là về hai ngày.
Tình huống như tối hôm qua, đột nhiên đi, đột nhiên trở về, như vậy rất không thích hợp.”
Lâm Thu cau mày nói tiếp:
- "Mà lại ở quê quán bên kia em cũng không nghe nói nhà ai có người chết, em hoài nghi cha mẹ tối hôm qua đi làm lễ cúng gì đó có quan hệ đến chuyện của anh trai.”
Cô bé mờ mịt lắc đầu:
- "Em... Em cũng không biết, chuyện lần này, em cảm giác càng ngày càng không hiểu được cha mẹ.”
Dương Húc Minh nhìn cô gái nhỏ trước mắt, nghĩ nghĩ rồi nói:
- "Bất quá em cùng với anh trai hoàn toàn chính xác có bóng quỷ hộ vệ. Cái bóng quỷ này khẳng định cùng gia tộc em có quan hệ, thậm chí khả năng có quan hệ với việc anh trai em mất tích.
Hiện tại anh thậm chí hoài nghi gia tộc của em, tất cả các thành viên đều có bóng quỷ trắng bệch bảo hộ trên người… Em bảo, cái bóng quỷ này có phải là một vị tổ tông nào đó của Lâm gia hay không?”
Lâm Thu nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, sau đó khẽ nói:
- "Cái này... Có lẽ chỉ có cha mẹ em mới biết được.”
Dương Húc Minh mỉm cười:
- "Kỳ thật cái bóng quỷ kia có đang ở bên cạnh bảo vệ em hay không, việc ấy rất dễ dàng thăm dò. Đơn giản như là đang giỡn.”
Lâm Thu hoang mang hỏi:
- "Làm sao để thăm dò?"
Dương Húc Minh nhìn cô bé đang ngơ ngác trước mắt nữ hài, cười hắc hắc:
- "Thăm dò dễ lắm, ví dụ như dạng này.... Tiểu Tư! Bắt lấy cô bé!”
Một đôi tay quỷ trắng bệch bỗng nhiên từ túi áo Dương Húc Minh lao ra. Gió lạnh âm lãnh nhào tới trước mặt Lâm Thu. Cô bé mặt kinh hoàng nhìn đôi tay quỷ nháy mắt tóm lấy hai vai, một cảm giác băng hàn lan tràn khắp toàn cơ thể của cô bé.
Lâm Thu há mồm trợn mắt căn bản không ngờ tới tình huống sẽ là như vậy.
Nhưng chỉ một giây sau, biến hóa hiện ra. Khi mà cô bé còn chưa kịp kêu lên tiếng nào, Dương Húc Minh phát hiện, đôi tay Tiểu Tư bắt được không phải là Lâm Thu mà là một bóng quỷ trắng bệch.
Cái bóng bạch quỷ này thậm chí ngay cả loại tấn công này nó cũng có thể thay thế?
Mắt nhìn thấy hai tay Tiểu Tư sắp kéo bóng quỷ trắng vào trong quyển nhật ký, Dương Húc Minh vội vàng kêu dừng.
Đôi tay trắng bợt của Tiểu Tư có chút cứng đờ, sau đó, không tình nguyện buông bóng quỷ kia ra, chậm rãi lùi về bên trong túi áo Dương Húc Minh.
Lâm Thu mở trừng mắt nhìn thấy tất cả mọi chuyện vừa phát sinh, đôi tay Tiểu Tư vừa lùi lại, cảm giác băng hàn lập tức biến mất, bóng quỷ lần nữa lui về phía sau cô bé.
Lâm Thu nuốt một ngụm nước bọt.
- “Cái … Cái bóng quỷ… quỷ này theo sau lưng em? Hic”
Dương Húc Minh nhẹ gật đầu:
- "Không sai, mà cái bóng quỷ này rất chân thành bảo vệ cho em. Mặc dù nhìn rất đờ đẫn ngốc trệ, hoàn toàn là hành vi bản năng, không có bất kỳ trí thông minh gì có thể nói. Nhưng nó đúng thật đang bảo hộ cho em
Nếu như bị đôi tay quỷ kia kéo đi, đây chính là triệt để chết một trăm phần trăm. Vậy mà nó không chút do dự nhảy ra, thay em gánh chịu.
Uhm, chúng ta thử một chút xem cha em có phải là cũng được bảo hộ như vậy không đi.”
Dương Húc Minh đưa ra đề nghị, Lâm Thu lập tức hiểu ý.
- "Bây giờ em gọi điện thoại cho cha em trở về? Nhưng anh đừng để đôi tay quỷ kia bắt luôn cha em đó nha!”
Dương Húc Minh cười hắc hắc:
- "Con gái có hiếu quá nhỉ! Không sai, gọi cha em trở về đây, anh sẽ từ phía sau tấn công ông ấy. Nếu như sau lưng của ông ấy có quỷ bảo hộ, như vậy cơ bản có thể khẳng định cả gia tộc đều được bóng quỷ bảo vệ rồi.”
Lâm Thu chần chờ một giây:
- "Vậy anh chờ chút em gọi điện. Nhưng lúc thử động tác nhớ nhanh gọn chút, đừng kinh động đến cha em!”
Nói xong, cô bé liền cầm điện thoại gọi cha mình. Về phần làm sao để cô gọi được cha về, đó là việc của Lâm Thu.
Dương Húc Minh bắt đầu nghiên cứu cái chuông đồ cổ trong tay.
Dựa theo lời kể của Lâm Thu, trước khi rung chuông thì cô bé không cách nào nhìn thấy quỷ trong bức hình thứ ba. Hiện tại có thể khẳng định, lúc ấy là nữ bạch quỷ đang bảo vệ Lâm Thu, không cho cô bé xem ảnh chụp.
Thế nhưng sau khi tiếng chuông vang lên, vì sao bóng quỷ trắng lại không còn bảo vệ cô bé nữa?
Chẳng lẽ cái chuông cổ này có một loại năng lực nào đó, có thể chấn nhiếp xua đuổi Lệ quỷ?
Mang theo suy đoán như vậy, Dương Húc Minh đi đến phòng khách, rời xa khỏi thư phòng và Lâm Thu. Hắn nói:
- "Anh làm vài thử nghiệm, em tạm thời đừng có tới đây, với lại nhớ đóng kỹ cửa lại.”
Nhìn Lâm Thu đóng chặt cửa phòng đọc sách lại, Dương Húc Minh hít một hơi thật sâu lấy tinh thần, sau đó hắn giơ cái chuông rỉ sét trong tay lên.
Con mèo mập ú của nhà Lâm Thu núp trong góc tường, đưa đôi mắt cảnh giác nhìn Dương Húc Minh. Từ lúc hắn bắt đầu tiến đến, con mèo này liền tràn ngập lo lắng và đề phòng, luôn né xa hắn ra.
Rõ ràng con mèo này rất cơ linh, chẳng lẽ nó cảm thấy được Tiểu Tư theo trên người hắn?
Ngọn lửa trắng bạc nhanh chóng bùng cháy trên toàn thân thể Dương Húc Minh. Rất nhanh sau đó, hắn trở thành một ngọn đuốc sống. Chỉ có điều ngọn lửa bạc này không đốt cháy da thịt của hắn, cũng không thiêu hủy quần áo, nhìn càng giống một tầng bảo vệ đặc hiệu.
Sau khi gọi ra lửa quỷ, Dương Húc Minh không dừng lại mà trực tiếp lay động chuông cổ trong tay.
Tiếng chuông thanh thúy vang lên trong giây lát, trước mắt Dương Húc Minh bỗng nhiên tối sầm.
Đầu óc của hắn tựa hồ bị kim đâm, kịch liệt đau nhức xém chút nữa thì khiến hắn ngất đi.
...
Khi Dương Húc Minh lấy lại tinh thần, hắn phát hiện ngọn lửa bạc trên người mình đã tắt.
Dương Húc Minh kinh ngạc nhìn về cái chuông nhỏ rỉ sét như đồ cổ trên tay – Thứ đồ chơi này thật sự có thể áp chế được năng lực Lệ quỷ?
Ngon!
Vậy chẳng phải hắn vừa nhặt được một kiện Thần khí?