Mùi thơm lừng của thịt chín trộn lẫn với mùi hôi thối của con quái vật bị chiên dầu, pha tạp với hương vị toàn thân đầy bột hồ tiêu và bột thì là của Dương Húc Minh biến cả căn nhà bếp tỏa ra một không khí tởm lợm, buồn nôn.
Nhưng dù căn phòng này có hôi thối cỡ nào đi nữa, thì cái “người” đang đứng ngoài cửa kia cũng không thèm quan tâm.
Cô ấy vẫn nhìn chằm chằm vào nắp nồi trong tay Dương Húc Minh và nồi chảo dầu sôi sùng sục bên dưới. Ngay lúc ánh mắt cả hai chạm vào nhau, cái tay còn lại của Dương Húc Minh chậm rãi đặt vào công tác lò gas.
Trong nhà bếp, gióng nói tỉnh táo của hắn vang lên.
- “Anh muốn diệt nó.” Dương Húc Minh nói rất đơn giản, ngắn gọn, không hề dư thừa bất cứ từ ngữ nào.
- “Con quái vật này không phải là con của chúng ta.”
Ngoài cửa phòng, Lý Tử im lặng nhìn hắn, chẳng hề đáp lời. Thế nhưng, từng cái bóng đen trên sàn nhàn lại im ắng bò về Dương Húc Minh, tràn lên trên tường, bò đến cả trần phòng bếp.
Tay Dương Húc Minh nắm chặt chốt bật lửa, nhưng vẫn chưa nhấn xuống.
Hắn nhìn chằm chằm vào cô gái mặc áo cưới đỏ thẫm đứng yên ngoài cửa kia, lòng bình tĩnh, kiên định nói rằng: - “Em biết mà, chính em cũng biết nó không phải là con của chúng ta.
Thế nên em mới nhốt nó trong phòng, cấm chỉ nó ra ngoài, cấm chỉ nó đến gần anh.
Em biết quá rõ mà.
Nhưng em lại không thể nào ra tay giết nó. Em không đủ nhẫn tâm để giết nó. Trên thân thể nó, có một phần là con của chúng ta. Dù sao đi nữa, chắc chắn là em không thể tự ra tay được. Vì thế, để anh ra tay.
Để anh thực hiện việc mà em không thể hoàn thành được. Hãy để anh mai táng con quái vật này.
Anh nhất định phải làm chuyện này, dù thế nào đi nữa anh cũng không nhượng bộ. Em không thể can ngăn anh được đâu.”
Những cái bóng đen trong nhà bếp đã sắp lan đến Dương Húc Minh rồi. Dù hắn đã nói hết lời, nhưng những cái bóng kia không có vẻ gì là sẽ dừng lại. Thấy vậy, Dương Húc Minh hít một hơi thật sâu.
- “Đừng như vậy mà.”
Hắn nhìn Lý Tử bằng một ánh nhìn van nài, - “Lý Tử, anh xin em đừng như thế.
Anh đã mất con, giờ không muốn mất em thêm một lần nữa.
Dù em đã trở thành lệ quỷ, anh cũng không muốn lại mất em.
Anh không thể để con quái vật này sống sót được, anh không thể để thời khắc tồi tệ nhất xảy ra.
Dù gì đi nữa, hy vọng là em cho anh một hy vọng để tiếp tục tồn tại, được không em?”
Từng chiếc bóng bò tràn đến chân hắn, rồi dừng lại.
Cô gái trong bộ áo cô dâu đỏ thẫm thẫn thờ nhìn hắn từ bên ngoài cửa nhà bếp, không nói bất cứ lời nào.
Cả hai cứ đối mặt nhau trong im lặng như thế.
Nhưng ngay lúc này, nắp nồi trong tay Dương Húc Minh động đậy, một tiếng vang khe khẽ xuất hiện, trầm thấp, yếu ớt. Đó tựa như giọng của một đứa bé đang ngọng ngịu tập nói.
Nó yếu ớt, rên rỉ trong tuyệt vọng.
Mẹ ơi!
Ngay lúc tiếng gọi này vừa xuất hiện, dường như không khí trong nhà bếp bỗng chốc bị đóng băng. Một giây sau, gió lớn thổi mạnh, từng làn gió âm lãnh gào thét vờn quanh, điên cuồng xé rách cơ thể Dương Húc Minh.
Những cái bóng đen kịt, khủng khiếp nhanh chóng lan tràn ra từng ngõ ngách trong nhà bếp, biến căn phòng này thành một thế giới tượng tự địa ngục đen tối, quỷ dị. Giữa màn đêm, toàn thân Dương Húc Minh cứng đờ, không thể động đậy. Hắn cảm giác cả người mình bị đông cứng, sắp mất đi quyền khống chế cơ thể.
Trong khi đó, nhiệt độ trong chảo dầu bên cạnh đang hạ dần. Con quái vật trong chảo dầu ấy cười vui vẻ thành tiếng.
Mẹ ơi!
Nó lại hô lên như thế. Ngoài cửa nhà bếp, Lý Tử vẫn đứng yên một chỗ từ lúc đầu, cuối cùng di chuyển. Cô ấy bước vào trong nhà bếp, muốn đi về phía chảo dầu. Nhưng ngay lúc ấy, ngọn lửa màu đen bốc lên hừng hực quanh người Dương Húc Minh.
- “Lý Tử ngốc nghếch, anh nói là đủ rồi!” Bàn tay được ngọn lửa quỷ thiêu đốt của hắn đang ra sức thoát khỏi sự trói buộc của Lý Tử, gồng hết sức mình nhấn vào công tắc bếp lò một cái.
Ngọn lửa nóng rát với nhiệt độ cao nhanh chóng được bật lên, bắt đầu đun sôi chảo dầu lần nữa.
Trong nhà bếp, Dương Húc Minh nóng giận thét to:
- “Con quái vật này không phải là con cửa em! Em tỉnh táo lại cho anh!
Bị biến thành lệ quỷ rồi, chẳng lẽ em cũng bị ngu người đi hay sao?
Nếu con quái vật này chỉ là một con quái vật bình thường, không ảnh hưởng bất cứ ai thì anh sẽ mặc kệ, thậm chí anh sẽ nuôi dưỡng nó cùng với em.
Nhưng mà, nó đâu có đơn giản như thế!
Nó sẽ hại chết em, sau đó hại chết anh, cuối cùng sẽ hại chết rất nhiều người!
Hung thủ giết em tại Cửu Giang, những kẻ hại đôi mình phải cửa nát nhà tan như thế vẫn đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật!
Chẳng lẽ em không căm hận bọn chúng sao?
Chẳng lẽ em để bọn chúng cứ ung dung mà sống, tiếp tục làm mưa làm gió như thế?
Chính là do bọn chúng hại hai đứa mình, khiến uyên ương tan vỡ. Chính là do bọn chúng hại chết con của đôi ta.
Anh nhất định không tha thứ cho bọn khốn kiếp bất nhân ấy!
Nợ máu phải được trả bằng máu!
Nhưng trước khi để bọn ác ôn đó đền tội, anh buộc mình không thể chết, anh cũng không cho phép em chết đi lần nữa!
Anh muốn em nhìn thấy tận mắt cảnh tượng anh chém bọn ác đồ kia, tự tay trả thù cho em!
Dù là em có biến thành lệ quỷ, cũng phải trợn to mắt mà nhìn rõ ràng!
Dương Húc Minh anh đây đã đánh mất thứ quý giá nhất của đời mình một lần, thì sẽ không tái phạm lại lần nữa!”
Ngọn lửa quỷ màu đen đang thiêu đốt điên cuồng xung quanh thân người hắn.
Dương Húc Minh nhìn chằm chằm vào bóng dáng đỏ thẫm một tà áo cưới trước mặt, phẫn nộ quát lên: - “Trừ khi em giết anh tại chỗ này, bước qua xác anh, không thì đừng hòng cứu được con quái vật này! Đêm nay, nó bắt buộc phải chết!
Ngay cả Thiên Vương lão tử cũng không thể cứu nó!”
Dương Húc Minh gào lên điên cuồng, chảo dầu lại sôi bừng lên lần nữa. Con quái vật bên trong rên la thảm thiết, cố giãy giụa bằng những hơi cuối cùng.
Cái nắp to đậy kín nồi chảo dầu vang vọng ra âm thanh va đập liên tục trong khi bóng dáng áo cưới đỏ thẫm kia vẫn đứng yên, có thể thấy rõ Lý Tử cũng đang rơi vào tình huống tiến thoái lưỡng nan.
Dương Húc Minh triệu hồi ra màn lửa quỷ đen kịt bao phủ toàn thân, mắt nhìn chằm chằm bạn gái.
Đó là sự giằng co, tuyệt vọng, phẫn hận, bi thương, hay là... Một nỗi thống khổ không lời đang vỡ òa trong lòng ngực Dương Húc Minh. Ánh mắt của hắn vằn lên đỏ chót như máu, ngón tay siết chặt cái nắp nồi.
Bộ áo cưới đỏ thẫm kia tung bay trong gió, giữa những luồng âm phong ác liệt xung quanh căn nhà bếp này, hệt như có một cơn bão sắp giáng lâm.
Luồng hơi thở lạnh giá, kinh khủng đang chực chờ bộc phát.
Cuối cùng, tiếng rên rỉ bên trong nồi chảo dầu càng lúc càng nhỏ, sau đó ngừng hẳn.
Nó cũng chẳng còn giãy giụa nữa. Quái vật bên trong nồi không còn phát ra bất cứ âm thanh nào.
Thấy cảnh này, cô gái mặc áo cưới đỏ hồng đang đứng yên kia bỗng nhiên ngẩng đầu lên, thét ra một tiếng vô cùng thê lương, đau đớn.
Từng giọt lệ đỏ tươi màu máu nhỏ xuống từ khóe mắt của cô nàng. Một luồng gió lạnh lẽo, âm u nhanh chóng thổi lùa về phía Dương Húc Minh.
- “Dương Húc Minh!!!”
Ngay khi tiếng thét thê lương ấy vang lên, nhưng luồng gió kia cứ như từng lưỡi dao bén nhọn cắt ngang mặt hắn, chém vào cửa sổ sau lưng khiến chúng vỡ nát tan tành.
Nhưng là, hắn vẫn bình tĩnh đứng đó, nhìn chằm chằm cô bạn gái trước mặt rồi chậm rãi nhấc cái nắp nồi lên.
Trong chảo dầu, chỉ còn lại một đống vật thể khét lẹt có hình thù kỳ quái nằm yên không nhúc nhích.
Hắn nhìn Lý Tử, bình tĩnh nói: - “Em có thể giết anh.”
Một mảnh lửa đỏ nhòm bắt đầu lan dần khắp cơ thể Dương Húc Minh.
Hắn đứng lẳng lặng tại đó. Chẳng biết từ lúc nào, màn lửa đen nhánh lúc trước đã biến thành một màu đỏ kinh khủng. Đứng giữa ngọn lửa đỏ tươi đang thiêu đốt hừng hực kia, vẻ mặt của Dương Húc Minh cực kỳ âm trầm.
- “Anh sẽ không ngồi yên chịu chết!”
Hai người giằng co nhau trong im lặng vài giây, sau đó, toàn bộ bóng đen trong nhà bếp rút đi nhanh chóng.
Lý Tử vẫn im lặng nhìn Dương Húc Minh, huyết lệ trào ra từ đáy mắt.
Sau đó, cô ấy lui dần rồi biến mất khỏi căn nhà bếp này.
Dương Húc Minh có thể nghe thấy rõ tiếng đóng cửa một cái đùng ở căn phòng cách vách. Cánh cửa ấy đã từng đóng kín trước mặt hắn, nay con quái vật ấy chết rồi, cánh cửa ấy lại đóng kín đối với hắn một lần nữa.
Trong nhà bếp, Dương Húc Minh im lặng lắng nghe mọi động tĩnh, thế rồi hít một hơi thật sau, buông cái nắp nồi trong tay ra.
“Mình không làm sai!”
Từng làn gió lạnh lẽo bên ngoài thổi lùa vào trong phòng, xen kẽ là từng tiếng thì thào của Dương Húc Minh.
“Kẻ đáng chết chính là bọn ác ôn ở tại Cửu Giang.”
Hắn câm lặng nhìn về hướng thành phố Cửu Giang, từng tia lửa nhỏ lóe lên trong ánh mắt.
- “Tất cả mọi chuyện sẽ được kết thúc sớm thôi.”
- Hết quyển 3 – Mời các bạn đóc đọc quyển 4 “Không người sống sót”