Ứng Tư Tuyết mặt mờ mịt, Dương Húc Minh cũng đồng dạng không hiểu ra sao. Trong xe, hai người ngồi đối diện nhau, Dương Húc Minh nhún nhún vai.
- “Liệu có phải trang web tìm tác giả mới?” Dương Húc Minh đưa ra một giả thiết có thể xảy ra.
Ứng Tư Tuyết suy nghĩ một lát, sau đó nói, - “thật trùng hợp, phía trước là khu nghỉ ngơi, em dừng xe anh lái hộ em nhé, để em nghiên cứu việc tối hôm qua tiểu thuyết cập nhật chương mới là tình huống gì.”
Dương Húc Minh nhẹ gật đầu, - “cũng được.” Mắt thấy khu nghỉ ngơi còn một đoạn nữa, hắn lại trò chuyện cùng Lâm Thu, nhưng hắn phát hiện ra, Lâm Thu cũng không biết chuyện gì cả.
Chỉ là sau khi cô bé rời khỏi giường, mở máy tính của anh trai mình lên, dùng tên đăng nhập của Lâm Tông Lễ truy cập vào trang web truyện chữ, muốn thay anh trai mình đăng thông báo sẽ ngừng hoạt động, không tiếp tục viết tiểu thuyết nữa.
Nhưng sau khi đăng nhập, Lâm Thu lại kinh ngạc phát hiện, tiểu thuyết của anh mình vừa được cập nhật chương mới. Mà thời gian cập nhật chương là vào lúc bốn giờ sáng nay.
Cô bé lập tức bị hù dọa cho sợ hãi, lập tức liên hệ Dương Húc Minh, dù sao Dương Húc Minh là người duy nhất có thể tư vấn cho cô bé. Sau khi trấn an Lâm Thu qua điện thoại, Dương Húc Minh phát hiện xe đã đi vào khu nghỉ ngơi.
Đến khu nghỉ ngơi, Ứng Tư Tuyết dừng xe lại, hai người nhanh chóng xuống xe đổi vị trí cho nhau. Sau đó Dương Húc Minh lái xe, còn Ứng Tư Tuyết ngồi ở ghế phụ, tải ứng dụng đọc truyện về, tìm tiểu thuyết mà Lâm Tông Lễ đang viết.
Dưới sự điều khiển của Dương Húc Minh, chiếc Maserati lần nữa đi vào cao tốc, tiếp tục chạy về phía Tương Tây. Bên ghế phụ cạnh tay lái, Ứng Tư Tuyết đang cúi đầu, không ngừng chạm tay vào màn hình cảm ứng điện thoại di động, tìm hiểu tiểu thuyết của Lâm Tông Lễ.
Ứng Tư Tuyết chỉ tập trung vào màn hình điện thoại, không nói gì, Dương Húc Minh thấy vậy cũng không dám quấy rầy cô. Dù sao trong hai người ai thông minh hơn ai, Dương Húc Minh là người rõ nhất. Loại chuyện này giao cho Ứng Tư Tuyết xử lí, tuyệt đối so với hắn tốt hơn gấp mấy lần.
Chiếc xe chạy băng băng trên đường cao tốc vắng vẻ, thời gian dần trôi qua, trên đường xe cũng bắt đầu nhiều lên. Bọn họ bắt đầu tiến vào địa phận Quý Dương, trên đoạn đường này xe rất đông đúc. Dương Húc Minh lái xe rất cẩn thận, sợ đụng hỏng chiếc xe sang trọng của đại tiểu thư. Nhưng thực tế các lái xe khác cũng cẩn thận không kém gì hắn. Ngay cả những chiếc xe chuyên luồn lách lấn đường khi thấy chiếc Maserati cũng tránh ra, lùi về sau, giữ khoảng cách nhất định.
Rất nhanh chóng, Dương Húc Minh đã chạy xe qua Quý Dương, con đường bắt đầu thu nhỏ lại. Mà Ứng Tư Tuyết cũng ngẩng đầu lên, nói.
- “Em so sánh chương mới với những chương cũ trước đây, từ cách đặt câu đến phong cách viết, đích thực chương mới là do tự bản thân Lâm Tông Lễ viết, không phải do tác giả mới viết thay.
Người viết tiểu thuyết càng lâu, càng dễ dàng hình thành phong cách cá nhân của bản thân. Mà tiểu thuyết của Lâm Tông Lễ, mang dấu ấn cá nhân cực kì mãnh liệt, thuộc loại phong cách sáng tác khiến người khác rất khó bắt chước.
Cho nên chương mới cập nhật sáng nay, đích thật là do Lâm Tông Lễ tự mình viết. Nhưng anh ta đã chết rồi.
Theo sự hiểu biết của anh và em, đại đa số lệ quỷ sau khi chết thảm đều sẽ có chấp niệm cùng oán hận rất sâu đậm, đồng thời bị chấp niệm thôi thúc làm việc.
Nhưng Lâm Tông Lễ không giống như vậy, anh ta chết không có gì oán hận cả, ngược lại anh ta đã hoàn thành tất cả những chuyện mình muốn làm, cứu em gái, chặt đứt số mệnh của gia tộc, giải thoát cho tất cả mọi người.
Cho nên người như anh ta mà biến thành quỷ, vậy thì chấp niệm lớn nhất có lẽ chỉ có thứ anh ta yêu thích nhất trong cuộc đời mình, đó chính là sáng tác.
Tác giả tiếu thuyết mạng cũng phải cần cập nhật chương mới mỗi ngày, bọn họ hầu như ngày nào cũng gõ chữ sáng tác, công việc này phải làm đều đặn, họ có rất ít thời gian nghỉ ngơi.
Đối với tác giả có niềm đam mê sáng tác như Lâm Tông Lễ, việc sáng tác đã trở thành bản năng khắc sâu vào trong linh hồn anh ta.
Mặc dù lúc trước anh ta có nói chán ghét sáng tác, cảm thấy gõ chữ mỗi ngày rất buồn tẻ, nhưng loại người này kì thật rất đơn giản, nếu thực sự cho anh ta nghỉ mười ngày nửa tháng không gõ chữ, anh ta sẽ cảm thấy bứt rứt.”
Ứng Tư Tuyết nhìn Dương Húc Minh nói,- “em hoài nghi Lâm Tông Lễ trải qua sự kiện ở Vương Quan Doanh đã chết, biến thành quỷ, bị huyễn cảnh hư giả kinh khủng kia đồng hóa.
Sau khi anh ta biến thành quỷ, chấp niệm lớn nhất là sáng tác, cho nên sáng nay tiểu thuyết quỵt bi lâu nay lần nữa lại cập nhật chương mới.
Mặc dù ở Vương Quan Doanh không có máy tính hay internet, nhưng năng lực của lệ quỷ đều không thể lý giải.
Nói không chừng, sau khi Lâm Tông Lễ biến thành quỷ, năng lực của anh ta chính là không cần máy tính và mạng internet vẫn gõ chữ cập nhật chương mới lên web được.”
Ứng Tư Tuyết nói đến đây, nhún vai, - “chúng ta tiếp tục theo dõi thôi, nhìn xem sau này anh ta còn tiếp tục đăng chương mới không.
Coi như về sau anh ta mỗi ngày vẫn tiếp tục đăng chương mới, như vậy cũng không liên quan quá nhiều với chúng ta.
Chỉ là một gã lệ quỷ viết tiểu thuyết trên mạng mà thôi, không hại người, chúng ta không cần quá bận tâm, về sau có rảnh thì đi Vương Quan Doanh xem xét một chút.
Em có một dự cảm không tốt, chuyện nữ quỷ không đầu trong quan tài máu không dễ dàng kết thúc như vậy được. Lần trước cha anh ngẫu nhiên bị hấp dẫn tới đó, tuyệt đối không phải vì tiếng chuông, nếu không ngay khi Lâm Thu rung chuông ở trong thành, cha anh đã xuất hiện rồi.
Nữ quỷ không đầu bị giam trong quan tài máu, khẳng định còn ẩn chứa bí mật khác. Mà thứ đó vẫn còn ở Vương Quan Doanh, dù sao vẫn là tai họa ngầm, nói không chừng khi chúng ta từ Cửu Giang trở về lại phải đi Vương Quan Doanh trảm yêu trừ ma một chuyến.”
Ứng Tư Tuyết cười trêu Dương Húc Minh, - “biết đâu anh lại có thể nhìn thấy cha mình và nữ quỷ Bỉ Ngạn Hoa thanh mai trúc mã của anh đóa.”
Dương Húc Minh liếc mắt, - “em nhắc tới nữ quỷ Bỉ Ngạn Hoa, anh mới nhớ ra một việc. Em còn nhớ bọn người trồng hoa không? Sau khi chuyện ở hầm trú ẩn kết thúc, bọn họ gần như hoàn toàn biến mất, một chút tăm hơi đều không có.”
- “Nhưng dựa vào tình huống của Ngũ Hưng Lượng, bọn người trồng hoa này đều không phải loại lương thiện gì, thậm chí đều có thủ đoạn riêng của mình.
Tên Ngũ Hưng Lượng này chỉ là người mới trong số họ, vậy mà đã biết được cách nuôi quỷ. Vậy trong số những tên dày dặn kinh nghiệm còn lại, khẳng định có người lợi hại hơn.
Anh phá hủy hi vọng trường sinh bất lão của bọn chúng, chắc chắn bọn chúng sẽ hận anh thấu xương. Nhưng lâu như vậy, đám người kia lại không có phản ứng gì cả, anh cảm thấy không thích hợp.”
Dương Húc Minh hạ kính cửa xe xuống, sắc mặt âm trầm nói, - “anh cảm thấy chuyện này giống như bình yên trước khi giông bão tới.”
Ứng Tư Tuyết cười ha ha, nói, - “Anh sợ cái gì, Dương đại sư lợi hại như vậy, binh đến tướng ngăn, nước đến đất chặn thôi. Sóng to gió lớn anh đều trải qua rồi, chẳng lẽ anh lại sợ con mương nhỏ này hay sao?”