Cả tám con ác khuyển gầy trơ xương, lao thẳng tới chỗ Dương Húc Minh và Ứng Tư Tuyết. Trong đêm tối mịt mù, gió rét lạnh thấu xương, tốc độ của tám con ác khuyển này vậy mà không chậm hơn chút nào so với chiếc Maserati. Hai bên dùng tốc độ đáng sợ lao thẳng vào nhau, dường như chỉ trong giây lát sẽ đụng vào nhau.
- “Đi chết đi!”
Trong tầm mắt mơ hồ của bà lão kia, tám con ác khuyển đã vọt tới đầu xe Maserati, chuẩn bị lao thẳng về phía chàng thanh niên đang lái xe. Nhưng ngay tại thời điểm đó, biến cố đột nhiên phát sinh.
Lửa quỷ tái nhợt bỗng nhiên cháy lên từ trên mui trước của chiếc ô tô, trong nháy mắt liền bao phủ cả chiếc xe, khiến chiếc xe đang lao nhanh trong gió trông như chiếc xe tang. Mặc dù lũ ác khuyển vẫn đang còn trong thời hạn hành động, nhưng đột nhiên lại dính phải lửa quỷ, khiến bọn chúng bị quấy nhiễu, làm cho tốc độ của bọn chúng bắt đầu trở nên chậm chạp.
Cùng lúc đó, ở bên tay lái phụ, quỷ ảnh trắng bệch đột nhiên xông ra, tốc độ cũng rất nhanh, nhưng đó chỉ là so sánh với tốc độ của người bình thường. Còn nếu so sánh với bọn ác khuyển, tốc độ của quỷ ảnh không khác nào sên bò.
Nhưng đó là dưới điều kiện tám con ác khuyển vẫn giữ được tốc độ ban đầu. Bây giờ cả tám con ác khuyển màu trắng đang bị lửa quỷ quấy nhiễu, tốc độ giảm xuống mấy lần. Quỷ ảnh trắng bệch lao ra, hai tay của nó ngay lập tức đã bắt được hai con ác khuyển gần đó.
- “Vào thế giới của chị chơi đi cưng!”
Ứng Tư Tuyết hét lên, hai con ác khuyển bị “hư giả thế giới” bắt được lập tức biến mất, dường như chúng thực sự bị kéo vào bên trong một thế giới khác. Cùng lúc đó, trong bóng tối, bà lão kia đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, bà ta đã bị thương.
- “Làm sao có thể như vậy được…? Ác khuyển của mình bị người khác bắt được?” Bà lão cảm thấy khiếp sợ.
Bà ta cuống quít di chuyển tầm nhìn về phía sáu con chó trắng còn lại. Cũng may sáu con ác khuyển này cũng không có phụ kì vọng của bà ta, mặc dù tốc độ của chúng trở nên chậm chạp nhưng vẫn điên cuồng nhào về phía Dương Húc Minh đang ngồi trên ghế lái.
Chỉ cần chạm được đến gã thanh niên đang lái xe kia…chỉ cần cắn chết hắn, chiếc xe sẽ mất điều khiển, húc vào hàng rào ven đường, trực tiếp nổ tung. Khuôn mặt bà lão lại trở nên hưng phấn, nhưng chỉ một giây sau, tất cả ác khuyển đều biến mất trong không khí, không để lại dấu vết nào cả. Điều này nói lên rằng thời gian tập kích của bọn chúng đã kết thúc.
Bà lão cảm thấy khó hiểu, bà ta lẩm bẩm:
- “Thời gian…sao lại trôi qua nhanh như vậy? Hay là do ác khuyển hành động bên trong lửa quỷ màu trắng nên lực lượng tiêu hao nhiều hơn, bởi vậy chúng biến mất nhanh hơn so với bình thường?”
Chiếc xe màu đỏ lại giảm tốc độ xuống trở về mức an toàn. Bởi vì thành công đẩy lùi kẻ địch, nên người con trai ngồi trên ghế lái đang vui vẻ nói chuyện phiếm với người con gái ngồi bên tay lái phụ. Nhìn thấy hai người vui vẻ như vậy, bà lão càng không cam lòng.
- “Thằng nhãi đáng chết…Vậy mà có thể khắc chế năng lực của mình. Tao tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho chúng mày!”
Trong bóng tối, bà ta đưa tay tìm chiếc điện thoại bên cạnh gối. Mặc dù hai mắt của bà ta nhắm nghiền, nhưng cảnh vật hiện lên trong mắt bà ta lại cách đây cả mấy chục cây số. Những đồ vật ở gần, bà ta chỉ có thể dùng tay sờ soạng tìm kiếm.
Khi bà ta cầm được điện thoại trong tay, nhập mật khẩu mở khóa xong, bà ta định bấm số điện thoại nào đó cầu cứu. Nhưng chần chờ vài giây sau, bà ta lại đặt chiếc điện thoại di động xuống.
- “Người kia….Không quấy rầy cô ta vẫn tốt hơn… Kinh động đến cô ta hậu quả thật đáng sợ.” Bà lão có chút e ngại, thì thào nói.
Bà ta biết, tất cả mọi người trong nhóm đều căm hận mình. Bởi vì ban đầu bà ta là người tiến cử hạt giống tốt kia, cũng là do lòng tham sở hữu ác quỷ thực lực cường đại hơn của bà ta, cho nên bà ta mới thuyết phục tất cả mọi người đi hoàn thành nghi thức kia. Nhưng kết quả cuối cùng lại mang đến cho tất cả mọi người một sự uy hiếp nguy hiểm. Những người khác sớm đã mang oán hận trong lòng đối với bà ta, cho nên bà ta mới bị phái tới giám sát động tĩnh xung quanh thành phố Cửu Giang.
Dù sao, trong số bọn họ cũng chỉ mình bà ta có ác khuyển thích hợp cho việc giám sát khu vực thành phố Cửu Giang từ xa và phát động tấn công kẻ địch khi chúng xuất hiện.
Nhưng đối tượng cảnh giới chủ yếu của bà ta là con ác quỷ kinh khủng kia, nếu như đối phương thực sự xuất hiện, một mình bà ta chắc chắn sẽ chết thảm. Những người khác nhất định có suy nghĩ này, muốn đẩy bà ta vào chỗ chết nên mới sắp xếp cho bà ta nhiệm vụ như vậy. Bà lão cắn răng, tự an ủi mình:
- “Thôi mặc kệ, mình vẫn có thể xử lí được. Khoảng cách lại quá xa, dù có cầu cứu đám người kia cũng không kịp. Hai người này chỉ là người nuôi quỷ đi ngang qua mà thôi, không phải con ác quỷ kia, bằng lực lượng của mình vẫn có thể đối phó được. Lần kế tiếp nhất định mình có thể thành công chơi chết hai kẻ này.”
Bà lão nhìn chăm chú chiếc ô tô đang chạy trên đường cao tốc nói:
- “Mình đã tìm ra nhược điểm của chiếc xe này, lần tiếp theo chính là thời điểm làm thịt tụi nó. Dù có phải liều mạng bị thương, mình cũng nhất định phải chơi chết chúng.” Bà lão điên cuồng an ủi chính mình.
Tại thời điểm triển khai năng lực của mình, bà ta không thể nào mở mắt ra, ánh mắt của bà ta phải luôn tập trung vào chiếc xe cách xa mình hàng trăm cây số ngoài kia. Nhất định bà ta phải giết chết mục tiêu, sau đó bà ta mới có thể mở mắt ra. Lúc năng lực của con ác khuyển được triển khai, mặc dù bà ta khống chế nó, nhưng đồng thời cũng bị nó trói buộc tại chỗ, bà ta thầm nghĩ:
- “Nếu như thật sự mình không phải đối thủ của bọn chúng, lúc đó cầu cứu viện trợ cũng không muộn.”
Trên lý thuyết, một khi năng lực của ác khuyển do bà ta nuôi hoàn toàn được mở ra, thì nó sẽ càng ngày càng mạnh hơn, hai kẻ xui xẻo trong chiếc xe này khẳng định không phải là đối thủ của chúng.
Bà lão hít sâu một hơi, sau đó chăm chú theo dõi chiếc xe ô tô đang đi trên đường cao tốc, thì thào:
- “Tuổi còn trẻ mà đã sở hữu chiếc xe xịn như vậy, khẳng định nhà rất giàu, chắc cũng không phải hạng người tốt lành gì, cho dù có chết ở đây cũng đáng đời thôi!”
Bên trong tầm nhìn mơ hồ của bà lão, chiếc xe màu đỏ sang trọng bắt đầu gia tăng tốc độ, bởi vì thời điểm mười lăm phút đã tới.
Ba mươi hai con ác khuyển màu trắng, vô thanh vô tức xuất hiện trên đường cao tốc, chặn đầu chiếc xe lại, trong bóng tối, bà lão giận dữ hét lên:
- “Xông lên đi, hãy đồng quy vu tận cùng bọn chúng!”
Sau đó bà ta cười đắc ý nói:
- “Xe đẹp và sang trọng như vậy, nếu như bị nổ tung, nhất định cảnh tượng sẽ rất hoành tráng. Xông lên nào!”
Nhận được mệnh lệnh của bà ta, mười sáu con ác khuyển miễn dịch lệ quỷ công kích lao lên, đâm thẳng về phía chiếc ô tô đang phóng nhanh trên đường cao tốc. Tất cả bọn chúng đều là thực thể, nếu thực sự va chạm vào chiếc xe ô tô kia, khẳng định sẽ làm cho ô tô nổ tanh bành.
Bởi vì quá vui mừng, nên những nếp nhăn đã xuất hiện khắp trên khuôn mặt của bà lão. Bà ta đã tưởng tượng ra cảnh chiếc xe nổ tung sau đó bốc cháy hoành tráng như trong những bộ phim hành động của Mỹ.