Khi ánh mắt của Ứng Lỗi biến thành hung dữ, Dương Húc Minh trực tiếp cảm nhận được áp lực mà vị ngự tỉ này mang lại.
Ánh mắt của Ứng Lỗi bén nhọn như hàng ngàn lưỡi dao chĩa thẳng vào lồng ngực hắn, chỉ cần hắn làm ra hành vi ngu xuẩn nào đó, thì sẽ bị thịt nát xương tan.
Nhưng người trải qua nhiều sóng gió như Dương Húc Minh đã sớm không còn là chàng sinh viên bình thường. Mặc dù ánh mắt của Ứng Lỗi rất hung dữ, nhưng có thể hơn Lý Tử được sao?
Lý Tử còn không làm cho hắn sợ được, huống chi là Ứng Lỗi, vị ngự tỉ này còn kém rất xa. Đối mặt với ánh mắt của Ứng Lỗi, Dương Húc Minh rất bình tĩnh gật đầu.
- “Dạ, em có bạn gái, hơn nữa chúng em còn rất yêu thương nhau. Em và đại tiểu thư…À…Đại tiểu thư là biệt hiệu của Tiểu Tuyết, em với cô ấy chỉ là bạn bè bình thường, mong chị Ứng Lỗi hiểu cho.
Em cũng không có bất kì ý đồ gì với Tiểu Tuyết, càng không có dây dưa hay mập mờ gì cả, giữa chúng em chỉ có tình nghĩa, cử chỉ hành động vẫn luôn trong khuôn phép, không có gì quá phận cả.
Từ lúc bọn em quen nhau tới giờ, em có thể cam đoan, em chưa từng chạm tới một đầu ngón tay hay một sợi tóc nào của cô ấy cả. (Dịch giả: Em không chạm hai cái đó, nhưng em chạm nhiều cái khác…)
Chị đang hiểu lầm quan hệ giữa em và Tiểu Tuyết, thực sự giữa chúng em không có loại quan hệ đó, em tin tưởng Tiểu Tuyết cũng nghĩ như em.”
Dương Húc Minh rất bình tĩnh giải thích tất cả mọi chuyện, còn việc có thuyết phục được vị ngự tỉ này hay không, không phải là chuyện của hắn. Dù sao hắn cảm thấy mình rất có thành ý.
Ứng Lỗi nhìn chằm chằm vào Dương Húc Minh, sau khi nghe Dương Húc Minh nói xong, cô lại nhìn hắn thêm một hồi nữa. Mà Dương Húc Minh cũng bình tĩnh nhìn lại cô, vẻ mặt bình tĩnh, ý chí không dao động, không hề có bất kì sự trốn tránh nào.
Thế là, hai phút trôi qua, Ứng Lỗi đột nhiên thu hồi ánh mắt, che miệng nở nụ cười.
- “Hóa ra là như vậy. Cái con bé Tiểu Tuyết này thật là, lại mua thêm việc vào người rồi. Loại chuyện có độ thách thức cao như vậy mà con bé cũng cảm thấy hứng thú, nếu là chị, khẳng định đã sớm từ bỏ rồi.
Uhm, đã như vậy chị cũng không nói thêm gì, những lời vừa rồi, em coi như chưa nghe thấy gì nhé, do chị nhiều chuyện xen vào việc của người khác thôi.
Em thực sự là một chàng trai tốt, những lời chị thăm dò lúc nãy, thực sự có hơi quá, chị thành thật xin lỗi em, mong em bỏ qua cho.
Chị cũng không hi vọng bởi vì chị mà làm ảnh hưởng tới quan hệ giữa em và Tiểu Tuyết. Những năm gần đây, nó chỉ có duy nhất một người bạn thân như em. Nếu ngay cả người bạn thân duy nhất của nó cũng bị chị dọa bỏ chạy, thì chị đã mắc phải sai lầm cực lớn rồi.”
Thái độ của Ứng Lỗi rất thành khẩn khiến Dương Húc Minh cảm thấy hoang mang.
- “Những năm gần đây… Đại tiểu thư chẳng lẽ rất quái gở hả chị? Nhưng em cảm thấy cô ấy ngoại trừ hơi lầy lội một chút, còn lại tất cả đều bình thường… Chị có thể kể cho em một chút chuyện về cô ấy không?”
Ứng Lỗi mỉm cười nhẹ nhàng:
- “Đây là bạn bè quan tâm nhau sao? Nếu em đã hỏi, vậy chị cũng không dối gạt em. Mà dù em không hỏi, chị cũng sẽ chủ động nói cho em biết. Nhưng em chủ động hỏi, khiến trong lòng chị đánh giá em cao hơn.
Ánh mắt thẳng thắn, không có ác ý, cũng không bởi vì tránh né mà bỏ qua tin tức trọng yếu, em thực sự rất quan tâm tới Tiểu Tuyết. Chàng trai tốt như vậy, coi như chỉ làm bạn bè, Tiểu Tuyết khẳng định cũng rất vui vẻ.
Về chuyện của Tiểu Tuyết, kì thật rất đơn giản. Chị vừa nói với em rằng, chị và Tiểu Tuyết là chị em cùng cha khác mẹ.
Chỉ là do việc kinh doanh, nên thông tin về gia đình cơ bản không công khai rộng rãi với bên ngoài, do đó khẳng định em chưa từng nghe qua.
Lúc chị còn rất nhỏ, cha của chị vẫn là một người trẻ tuổi lỗ mãng, khi đó ông ấy bởi vì làm ăn nên đắc tội với vài kẻ thù.
Để tránh nạn, ông ấy tạm thời đi tới vùng núi Quý Châu ẩn náu rất lâu. Cũng chính vào lúc đó, ông ấy phản bội mẹ chị, sinh con cùng một người đàn bà ở đó.
Nhưng cha của chị cũng không thực sự thích cô gái kia, mà cô gái kia cũng không phải thật lòng yêu ông ấy, cho nên mối liên kết giữa hai người, ngoại trừ Tiểu Tuyết đáng thương ra, tất cả mọi thứ còn lại đều là giao dịch tiền tài đáng kinh tởm.
Tiểu Tuyết sống cùng mẹ một thời gian. Về sau, bà ấy tiêu xài hết tiền trong tay, lại mang Tiểu Tuyết tìm tới nhà chị.
Cha chị đưa thêm tiền cho bà ấy, coi như khoản tiền đó để dành quyền nuôi dưỡng Tiểu Tuyết. Mặc dù trong gia tộc có rất nhiều người không thích Tiểu Tuyết, nhưng con bé thực sự rất thông minh, đáng yêu, ngay cả ông nội của chị cùng với các trưởng bối quản lí gia tộc đều đặc biệt yêu mến nó.
Rất nhanh, Tiểu Tuyết đã biểu hiện ra mình là một thiên tài có năng lực học tập xuất chúng. Mười lăm tuổi đoạt được huy chương vàng olympic toán học thế giới, mười sáu tuổi nhận được thư trúng tuyển của đại học Standford.
Bên trong mặc dù có cha chị hỗ trợ, nhưng càng nhiều hơn chính là dựa vào thiên phú bẩm sinh của mình mà con bé mới nhận được thư mời nhập học của trường đại học danh giá hàng đầu thế giới.
Ông nội của chị khen con bé không dứt miệng, chưa từng xem thường nó bởi vì nó là con tư sinh. Nếu mọi chuyện diễn ra bình thường, Tiểu Tuyết chắc chắn sẽ đạt được thành tựu cao trong lĩnh vực chuyên môn nào đó, thậm chí con bé còn có thể trở thành người kế nghiệp của ông nội chị sau khi ông qua đời. Tiền đồ của nó sẽ vô cùng sáng lạn.”
Ứng Lỗi nói tới đây thì dừng lại, biểu cảm trên mặt có chút buồn. Dương Húc Minh nhìn cô, không nói gì, yên lặng chờ đợi cô kể tiếp. Hắn biết, Ứng Lỗi hẳn là đang xúc động quá mà thôi.
Trong phòng nghỉ yên tĩnh, giọng nói của Ứng Lỗi lại tiếp tục vang lên.
- “Khi Tiểu Tuyết chuẩn bị đi Mỹ du học, mẹ của Tiểu Tuyết bỗng nhiên tìm được con bé. Lúc đó, là thời điểm thị trường chứng khoán dậy sóng.
Năm đó cha của chị vì phòng ngừa việc cho người đàn bà này quá nhiều tiền, sợ bà ta sẽ tiêu xài hết lại quay về đòi thêm, nên ban đầu cha chị ước định khoản tiền kia sẽ chia đều theo từng năm, cho tới khi bà ta nhận đủ số tiền mình yêu cầu.
Mẹ của Tiểu Tuyết không biết từ đâu nghe được việc đầu tư cổ phiếu kiếm tiền, sau đó liền bám lấy con bé. Bởi vì Tiểu Tuyết rất thông minh, học giỏi toán, nên bà ta muốn để Tiểu Tuyết giúp bà ta đầu tư cổ phiếu.
Thế là Tiểu Tuyết trở lại Quý Châu, giúp mẹ mình đầu tư cổ phiếu. Con bé dự định sẽ giúp người đàn bà kia một thời gian, sau đó mới đi Mỹ.
Nhưng Tiểu Tuyết giúp bà ta đầu tư cổ phiếu chỉ được vài ngày, đúng lúc thị trường chứng khoán gặp đợt khủng hoảng, sàn giao dịch bị sập hoàn toàn. Em biết đấy, đối với biến cố toàn cầu lớn như vậy, lực lượng cá nhân căn bản không có tác dụng gì.
Rất nhanh sau đó, Tiểu Tuyết đã thua sạch tiền của mẹ mình, khiến bà ta trách móc không ngừng, Tiểu Tuyết quyết định dùng tiền năm thứ hai của mẹ mình làm vốn, đầu tư lấy lại gấp bội những gì mình đã mất.
Con bé tìm gặp cha chị, yêu cầu ông giao tiền năm tiếp theo của mẹ mình, sau đó dùng tiền đó làm vốn bắt đầu đầu tư.
Không thể phủ nhận, thiên phú kinh doanh của Tiểu Tuyết rất mạnh. Cho dù là lần đầu tiên bước vào thị trường buôn bán làm ăn, nhưng con bé vẫn rất nhanh chóng phát đạt, rồi tiếp tục mở rộng chuyện kinh doanh.
Con bé làm mưa làm gió trên thương trường, sử dụng những thủ đoạn tài chính xuất sắc khó lường, chỉ mới mười mấy tuổi mà con bé đã thuần thục việc kinh doanh hơn cả những lão hồ ly bôn ba trên thương trường hàng chục năm.
Chưa tới nửa năm, số tiền của mẹ con bé đã nhanh chóng nhân lên hàng chục lần. Mà sau khi kiếm đủ tiền, Tiểu Tuyết định rời đi. Nhưng đột nhiên mẹ con bé trở nên thông minh lạ thường, người đàn bà này phát hiện, thay vì mỗi ngày phải ngửa tay xin tiền cha chị, như một người ăn xin bị ghét bỏ, không bằng bám thật chặt cái cây hái ra tiền, cũng chính là con gái mình.
Bà ta khóc lóc, dùng đủ mọi biện pháp cầu xin, van nài Tiểu Tuyết ở lại thêm một thời gian, nhưng trên thực tế là muốn Tiểu Tuyết kiếm thêm nhiều tiền cho bà ta.
Đối mặt với khẩn cầu của mẹ mình, Tiểu Tuyết mềm lòng. Con bé từ bỏ việc nhập học Stanford, dự định ở lại Quý Châu chăm sóc mẹ mình thêm hai năm, kiếm thêm nhiều tiền cho bà ta, sau đó học đại học cũng không muộn.
Bởi vì con bé cảm thấy mình vẫn còn rất trẻ, chỉ mới mười sáu tuổi, còn có thể đợi thêm hai năm nữa rồi học đại học cũng không sao.
Nhưng quyết định này của con bé đã chọc giận ông nội của chị. Mà ông nội của chị, người xây dựng cơ nghiệp bằng hai bàn tay trắng, nói một là một hai là hai, tính cách rất cương liệt.
Ông đã sớm không vừa mắt với mẹ của con bé, ông cảm thấy người đàn bà kia đã liên lụy Tiểu Tuyết quá nhiều, ảnh hưởng tới tiền đồ của con bé. Sau khi nghe tin con bé từ bỏ nhập học lại càng tức giận, tới mức phải nhập viện.
Chuyện về sau thì bậc tiểu bối như bọn chị cũng không rõ ràng. Nhưng sau đó không lâu, mẹ của Tiểu Tuyết do uống rượu say lái xe bị tai nạn chết.
Từ đó về sau, Tiểu Tuyết chưa bao giờ trở về Ứng gia.”
Sau khi Ứng Lỗi kể xong chuyện cũ, trong phòng nghỉ, hai người lại rơi vào trầm mặc. Ứng Lỗi bình tĩnh nhìn Dương Húc Minh, không nói một lời. Dương Húc Minh thì kinh ngạc nhìn cô, dáng vẻ có chút ngây ngốc.
Đó chính là nguyên nhân Ứng Tư Tuyết rời xa người nhà, một mình ở lại Quý Châu sao? Ứng lão gia muốn triệt để giải thoát cho một hạt giống tốt trong gia tộc, giải quyết một người đàn bà tham tiền, lại khiến cho Ứng Tư Tuyết hoàn toàn cắt đứt giao lưu với thế giới bên ngoài, khóa kín nội tâm của mình? Dương Húc Minh cười khổ một tiếng:
- “Ứng lão gia thật đúng là rất cương liệt, em rất thích. Nhưng đại tiểu thư thông minh như vậy, trừ phi là tai nạn xe cộ thực sự, nếu không khẳng định cô ấy có thể nhìn ra được mẹ mình bị sát hại hay chỉ là việc ngoài ý muốn.
Cho nên từ đó về sau, cô ấy chỉ sống một mình, ngay cả đại học cũng không học. Bởi vì không cách nào đối mặt với người của Ứng gia, thủ phạm hại chết mẹ mình?”
Ứng Lỗi nhẹ gật đầu, nói:
- “Từ đó về sau, trong gia tộc cũng chỉ còn mỗi mình chị có liên hệ một chút với Ứng Tư Tuyết. Những người khác dù có chủ động liên lạc với con bé, nó cũng không thèm nhìn. Em chính là người bạn duy nhất của nó trong những năm qua.”
Dương Húc Minh gãi đầu một cái, nói:
- “Điều đó còn cần phải cám ơn một vị tử trạch nào đó…..”
- “Hả?” Đáp án này hoàn toàn vượt qua dự đoán của Ứng Lỗi.