Dương Húc Minh khiêu khích kẻ địch đang ẩn nấp trong căn phòng nhỏ kia, với ý đồ kích cho đối phương thò mặt ra. Ứng Tư Tuyết lắc đầu, nói: - “Nếu trong đó đúng là người nuôi quỷ, vài câu của anh không dụ bà ấy ra được đâu.
Dạng mấy bà cụ âm u, bất thường như thế không bao giờ bị chọc tức bởi vài câu nói của anh cả! Mà câu anh chọc tức lại vô lý quá chừng...”
Bỗng nhiên, một tiếng cười lạnh lẽo vang lên trong phòng, ngắt ngang lời của Ứng Tư Tuyết. Cô nàng ngạc nhiên nhìn căn phòng phía trước, khẳng định đúng là mình đang nghe thấy một giọng cười rờn rợn.
Chẳng lẽ người nuôi quỷ kia đang ở trong phòng thật à?
Chẳng ngờ bị tên Dương Húc Minh này chọc tức thật ư?
Trong phòng, tiếng cười quái dị của mụ già kia vẫn còn tiếp tục.
- “Khà khà, thì ra bọn bây cứ đứng yên bên giếng nước là do nhận ra tao đang núp trong đây, vì thế mới đứng đó bàn cách đánh tao hả?
Tao còn tưởng lý do tụi bây đứng bên cái giếng nước đó là do mấy cái xác bên dưới quá quyến rũ, hút hồn người... Ha ha ha ha”
Tiếng cười quái dị của bà già đó khiến người người đều cảm thấy khó chịu trong lòng. Bà ta cười một cách nhàm chán, lại giống như tự cười giễu bản thân.
Đứng bên giếng nước, Dương Húc Minh lạnh lùng nhìn căn phòng, nói: - “Thầy giáo Nhạc đâu rồi? Bà giấu thầy giáo Nhạc ở đâu rồi?”
- “Ồ, thầy giáo à? Thằng đó họ Nhạc, lại còn là thầy giáo ư? Đừng nói với tao bọn bây là học sinh cua nó nha?
Còn nhỏ không lo học hành, đi theo loại đàn ông này chạy loạn khắp nơi, có chết cũng đừng trách tao đó.
Có một thằng thầy giáo như vậy, chính là nỗi bất hạnh cho bọn bây!”
Dương Húc Minh không hề thay đổi nét mặt, vẫn lạnh lùng nhìn căn phòng. Hắn lặng lẽ đưa tay vào túi, cầm chặt nến đỏ. Kẻ địch trước mặt này có thực lực rất mạnh. Điều quan trọng nhất là, bà tao kéo Nhạc Chấn Đào mất tăm mất tích mà cả bọn không hề hay biết gì.
Ngay khi hắn vừa nắm chặt cây nến đỏ, Ứng Tư Tuyết lại vội vàng nắm chặt tay hắn.
“Không được!” Cô nàng thì thầm một cách lo lắng: - “Không thể gọi Lý Tử ra đây. Bọn người nuôi quỷ này giết chết cả nhà Lý Tử, chứng tỏ muốn kích thích Lý Tử hiện thân, từ đó bọn chúng sẽ đạt được một mục đích mờ ám nào đó.
Nếu anh gọi Lý Tử ra đây, cô ấy có khả năng bị mất khống chế bất cứ lúc nào, thế thì càng hỏng bét!
Cuộc chiến này, chúng ta không thể nhờ đến Lý Tử... Ít nhất là không thể ngay tại địa điểm này!”
Thật vậy, tình huống này đúng chính xác với những gì mà Ứng Tư Tuyết nói, dù rằng riêng hắn đã phát hiện Lý Tử đã hiện hình ở đâu đó từ lâu. Chắc chắn cô ấy đã phát hiện cả nhà mình chết thảm, có thể nổi điên bất cứ lúc nào.
Thế nhưng, Ưng Tư Tuyết lo lắng như vậy cũng đúng. Dù tỷ lệ là một phần một vạn, Dương Húc Minh cũng không dám mang Lý Tử ra mạo hiểm.
Hắn thả nến Nhân duyên lại túi áo, hít một hơi thật sâu, nói với kẻ trong phòng:
- “Tại sao bà muốn giết chúng tôi? Bọn tôi đâu có đụng chạm gì đến bà?”
Dường như kẻ nuôi quỷ trước mặt này cũng không biết rõ mối quan hệ giữa bọn họ và Lý Tử, lầm tưởng Dương Húc Minh là học trò của Nhạc Chấn Đào. Hắn định dựa vào đây để thám thính tình hình của đối phương.
Vài giây sau, Dương Húc Minh nhận được câu trả lời.
Bà lão trong phòng cười lạnh, nói: - “Mặc dù tao không biết bọn bây đến từ đâu, nhưng hiển nhiên tao biết rõ, chắc chắn bọn bây có liên quan đến con nữ quỷ mặc áo cưới đỏ...
Ai mà đến khu vực này trong thời gian gần đây đều có liên quan đến con nữ quỷ đó. Tao có thể khẳng định như vậy.
Mà nếu bọn bây đã có liên quan đến con nữ quỷ kia, dù là liên quan nhiều hay ít, thì bà đây đều giết sạch.
Hành động của bọn bây nãy giờ giống y chang bọn chuột hôi thối vừa chui ra từ trong cống ngầm, thế mà cũng dám bò tới bò lui trước miệng mèo... Không biết bọn bây thì giết ai?
Có trách, thì trách con nữ quỷ mà bọn bây dính líu tới! Bọn bây chết là do nó hại bọn bây!”
Ngay khi bà lão cất lên giọng cười quái dị, đòn tấn công của bà ta cũng xuất hiện. Một đôi tay sưng phù trắng bệch do bị ngâm nước trong một thời gian dài bỗng nhiên thò ra từ trong giếng nước, nhanh nhẹn bắt lấy Dương Húc Minh đang đứng kề bên. Đôi tay ấy lôi kéo hắn một cách điên cuồng, muốn kéo hắn rơi vào trong giếng. Ở khu vườn sau lưng bọn họ, một bà lão mập mạp, sắc mặt tái xanh, âm trầm, đang bước đến; lỗ mũi của mụ ta đầy máu.
Ngay lúc ấy, lại có tiếng bước chân kỳ quái vang lên từ căn phòng trước mặt.
Một cậu bé trai mặc đồng phục học sinh cấp hai đang nấp sau khe cửa, nở nụ cười quỷ quyệt thăm dò bọn hắn. Có cảm giác như đang có hai kẻ địch từng bước đè ép bọn họ một cách bất ngờ.
Tình hình hiện tại đúng thật là hai người Dương Húc Minh đã bị bao vây.
“Thì ra năng lực của bà là khống chế lệ quỷ à?” Ứng Tư Tuyết tỏ vẻ khó tin, thét lên: - “Người chết cả khu này đều bị bà biến thành lệ quỷ để khống chế à?
Chẳng lẽ, thầy giáo Đào bị kéo đi, là do bà khống chế vợ thầy ấy, xui khiến vợ thầy ấy dùng năng lực để giết thầy Nhạc hay sao?”
Lúc này, Dương Húc Minh đang gồng mình kháng cự lại lực kéo của hai bàn tay trong giếng. Hai làn gân xanh nổi lên hai bên trán, hắn dùng tất cả sức lực để đối đầu với bàn tay kia. Trong giếng nước đen kịt, một con ác quỷ khủng khiếp dưới hình dạng một cái xác thối trương phình đã xuất hiện tại đó từ lúc nào. Nó tóm chặt hắn, muốn kéo hắn vào giếng nước; nó chắc chắn không phải một cái xác, mà là một con lệ quỷ!
Ý lạnh thấu đến tận xương tủy! Hai tay của con lệ quỷ này kéo dãn dài ra, quấn quanh người Dương Húc Minh, khiến các cơ bắp của hắn như bị đông cứng. Từ lâu rồi, hắn đã quên cái cảm giác bị lệ quỷ chạm đến từng làn da, thớ thịt như vậy, dù đã từng quen thuộc, nhưng vẫn khiến hắn cực kỳ ghê tởm.
Trong phòng, bà lão kia lại khá ngạc nhiên:
- “Chẳng ngờ mày đoán ra nhanh thế. Cô gái trẻ này thông minh quá nha.
Chỉ tiếc là, mày thông minh thì làm được gì! Ngay từ đầu, bọn bây đã rơi vào cạm bẫy của tao rồi. Không ai trốn thoát khỏi tay tao được đâu.
Ngay cả ả Quỷ Diện kia cũng phải sợ tao! Chỉ cần cho tao cơ hội, tao còn có thể giết chết nó! Huống chi là bọn bây!” Bà lão trong phòng thét lên điên cuồng: - “Ngoan ngoãn đi chết đi! Bọn bây mà phản kháng thì không chết êm ái được đâu, vì nếu nếu phản kháng chỉ làm tăng nỗi khổ đau ở giây phút hấp hối! Ha ha ha ha ha!!!”
Tiếng cười của bà lão này lộ rõ vẻ điên cuồng, tựa như hưng phấn khi thấy người trẻ tuổi gục chết trước mặt mình. Ngay lúc này, Dương Húc Minh đã thành công tập trung ý chí, hắn không cần thiết phải mất thời gian với đôi tay vươn ra từ giếng nước nữa. Làn lửa quỷ màu đen bỗng nhiên tỏa ra từ cơ thể hắn, rồi lan dài khắp người trong nháy mắt.
“A a a a a a a a a a!!!”
Một tiếng thét thảm thiết vang lên. Ấy thế mà, tiếng thét đó lại xuất phát từ miệng của Dương Húc Minh. Ngay khi ngọn lửa màu đen ấy xuất hiện, hắn lại gánh chịu một nỗi đau đớn kịch liệt. Tại sao ngọn lửa đen này lại tự đốt bản thân chủ nhân của nó? Nỗi đau đớn ấy khiến Dương Húc Minh sơ sẩy, rồi bị thoát lực.
Trong khoảnh khắc ấy, Dương Húc Minh bị kéo vào trong giếng nước, còn mỗi mình Ứng Tư Tuyết đứng đó với vẻ mặt âm trầm: - “Không ngờ bà còn có thể khống chế năng lực không thuộc về lệ quỷ như vậy?”