Mưa gió cuồng bạo bao phủ toàn bộ thành phố. Vất vả một chuyến đội mưa chạy tới cứu viện, mọi việc kết thúc xong xuôi, cuối cùng Nhạc Chấn Đào cũng có thể thay ra được bộ quần áo ướt sũng, tắm rửa qua loa, sau đó mượn tạm một bộ quần áo của Dương Húc Minh để mặc vào.
Ứng Tư Tuyết cũng trở về phòng mình tắm rửa, tính toán thời gian, từ lúc bị lệ quỷ khống chế tiến ra ngoài trời chặn đường Dương Húc Minh cho đến hiện tại, toàn thân cô dầm trong nước mưa, quần áo ướt đẫm lạnh băng cũng khoảng hơn một giờ.
Từ phòng tắm đi ra, Ứng Tư Tuyết đánh mấy cái hắt xì, ngẩn người ngồi trên giường một lát, cô gái kiệt sức chìm vào trong giấc ngủ.
Thẳng đến khi hai người Dương Nhạc ghé qua, gọi mấy tiếng mới đánh thức cô nàng dậy.
Dương Húc Minh có chút luống cuống, "Đại tiểu thư, em sốt cao quá!"
Nằm trên giường, Ứng Tư Tuyết mơ mơ màng màng mở mắt, ánh nhìn mờ mịt, cô thì thào nói, "Nhanh.... gọi bác sĩ, em có việc.... cần gặp.."
Dương Húc Minh nhanh chóng gật đầu.
Hắn cầm lấy điện thoại của Ứng Tư Tuyết tra danh bạ tìm Ứng Lỗi, định yêu cầu bà chị này gửi bác sĩ đến thẳng khách sạn, mưa to gió lớn như vậy, Ứng Tư Tuyết lại sốt quá cao, chỉ có thể gọi bác sĩ đến tận nơi khám chữa, dù sao Ứng Lỗi cũng chính là bà chủ một bệnh viện lớn, điều một vài thuộc cấp đến hỗ trợ hẳn là chuyện đơn giản đi.
Nằm trên giường liếc sang, Ứng Tư Tuyết lập tức hiểu ý đồ của hắn, mặc dù rất mệt mỏi suy yếu, cô nàng vẫn cố gắng vươn tay cản lại Dương Húc Minh.
- "....Đừng gọi cho.... chị gái em..."
Dương Húc Minh ngẩn người, im lặng cau mày nhìn ra ngoài trời mưa xối xả một lát, hắn hỏi lại:
- "Thời tiết như thế này, không gọi cho Ứng Lỗi, có bác sĩ nào lại chịu đội mưa đến đây khám chứ?"
Ứng Tư Tuyết không trả lời, cánh tay chậm rãi buông lỏng ra rủ xuống giường.
Ánh mắt có chút hoảng hốt, cô gái khó khăn cất tiếng, "Uống thuốc... là được rồi...em không sao mà."
- "Trong túi đi đường có thuốc hạ sốt, uống vào là được... cũng chỉ là cảm sốt thông thường mà thôi, không cần quá lo lắng."
Miệng tuy nói vậy, nhưng ánh mắt Ứng Tư Tuyết lại hoảng hốt, hoàn toàn không biết đang nhìn cái gì.
Thấy tình trạng Ứng tiểu thư như vậy, Dương Húc Minh cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Cô gái nhắm mắt lại, qua vài giây, cả gian phòng trở nên yên ắng, chỉ còn tiếng hít thở nặng nề.
Nhạc Chấn Đào nãy giờ vẫn đứng im lặng bên cạnh, thấy vậy liền nhỏ giọng khuyến nghị nên mang Ứng Tư Tuyết vào bệnh viện, tuy nói cảm sốt chỉ là bệnh thông thường, đa số tự uống thuốc là đủ, nhưng tình trạng hiện tại của Ứng tiểu thư có vẻ không ổn, sốt rất cao thần trí có chút mơ hồ, không cấp cứu kịp thời nói không chừng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Tuy rằng không biết nguyên nhân vì sao cô nàng một mực muốn giấu giếm với Ứng Lỗi, nhưng nói vậy thì đưa vào bệnh viện khác hẳn không có vấn đề gì đi?
Hai người thảo luận một chút, sau đó Dương Húc Minh dùng ga giường bọc lại thân thể Ứng Tư Tuyết, bế cô ra khỏi phòng, tiến vào thang máy cùng Nhạc Chấn Đào.
Xuống đến bãi đậu xe, Nhạc Chấn Đào khởi động xe chở hai người rời khỏi khách sạn.
Toàn bộ quá trình di chuyển, Ứng Tư Tuyết lâm vào hôn mê, hoàn toàn không ý thức mình được Dương Húc Minh mang đi, xem ra lần sốt cao này thực sự rất nghiêm trọng.
Nhạc Chấn Đào gấp rút đưa hai người đến bệnh viện công gần nhất. Mặc dù tốt nhất là nên đến bệnh viện trung tâm thành phố, điều kiện khám chữa sẽ tốt hơn một chút, nhưng với dạng cảm sốt thông thường này mà nói, đến cơ sở nào cũng không mấy khác biệt, chưa kể khám tại bệnh viện lớn, thủ tục nhiều người sắp hàng lại đông, đợi đến lượt Ứng tiểu thư có lẽ đủ để truyền một lần dịch nếu ở bệnh viện nhỏ.
Xe vừa đến cửa, Dương Húc Minh ôm Ứng Tư Tuyết trực tiếp đội mưa mà vào.
Bác sĩ kiểm tra qua một lượt, nhiệt kế báo sốt 39,8˚C.
Nhìn nhiệt kế hắn cau chặt lông mày, dùng ngón tay lật mí mắt cô gái quan sát một lát, nói: "Tình trạng này tốt nhất là nên đưa cô ấy đến bệnh viện lớn đi, khả năng đây không phải là cơn sốt thông thường."
- "Cảm sốt bình thường, có mệt mỏi có buồn ngủ, nhưng sẽ không lâm vào trạng thái hôn mê như thế này, khả năng cao đây là sốt do biến chứng của căn bệnh khác. Tốt nhất là đưa vào bệnh viện lớn có đủ trang thiết bị để kiểm tra."
Vậy là Dương Nhạc hai người lại vội vã đưa cô nàng ra xe, thẳng tiến đến bệnh viện của Ứng Lỗi, bất chấp Ứng Tư Tuyết vẫn muốn giấu không cho chị cô biết, nhưng tình hình đã gấp đến nước này, hai người cũng không thể quản được nhiều như vậy.
Trên đường đi Dương Húc Minh tranh thủ gọi cho Ứng Lỗi, xe Nhạc Chấn Đào vừa tới cổng, lập tức có một đội ngũ y bác sĩ đã chờ sẵn để tiếp quản.
Ứng Lỗi tuy rằng vắng mặt, nhưng Dương Nhạc hai người sau khi đến bệnh viện cũng không cần phải lo lắng thêm chuyện gì, mọi việc đã có người sắp xếp chu đáo.
Ứng tiểu thư lập tức được đưa đi trị liệu kiểm tra toàn diện, tất cả các y bác sĩ giỏi nhất hiện có mặt tại bệnh viện đều tập trung hội chuẩn. Thế nhưng là kiểm tới tra lui cũng chỉ có một kết quả, chính là cảm sốt thông thường, không phải biến chứng bệnh tật gì khác.
Cảm sốt thông thường? Có bệnh nhân cảm sốt thông thường nào bất tỉnh nhân sự như vậy? Rốt cục nhóm bác sĩ đành đưa ra một kết luận hồ đồ, đoán chừng nguyên nhân do đi đường mệt mỏi, cơ thể không chịu nổi nên...
Nghe qua thông báo của bác sĩ, Nhạc Chấn Đào và Dương Húc Minh hai mặt nhìn nhau, không hẹn mà cùng liên tưởng đến chuyện lệ quỷ phụ thân Ứng Tư Tuyết, đây hẳn là hậu quả của chuyện này đi? Cho nên mới khiến cho cơ thể cô nàng suy yếu đến mức độ như vậy? Nhưng nói chung đây là chuyện tốt, rốt cục chỉ là di chứng còn sót lại, như vậy hẳn tình trạng của Ứng Tư Tuyết cũng không đáng lo ngại.
Hai người ngồi ở ngoài cửa phòng bệnh, Dương Húc Minh nhẹ nhàng thở ra một hơi.
- "Cám ơn.." Nhận chai nước Nhạc Chấn Đào đưa đến, Dương Húc Minh nói: "Thầy Nhạc, làm phiền anh vất vả cả ngày nay."
Nhạc Chấn Đào ngồi xuống, vặn nắp chai nước uống một ngụm, nói: "Lúc này còn khách sáo như thế? Ba chúng ta hiện tại là chiến hữu cùng tiến cùng lui không phải sao?"
Dương Húc Minh cười cười trả lời "Nói cũng đúng, mấy ngày qua mọi người cũng đã cùng nhau trải qua hoàn cảnh sinh tử nhiều lần...."
Kế tiếp, hắn tường thuật chi tiết lại mọi chuyện cho Nhạc Chấn Đào một lượt.
Nghe đến lúc điện thoại bị cắt, Nhạc Chấn Đào giật mình trợn mắt nhìn Dương Húc Minh:
- "Điện thoại gián đoạn? Không thể nào....Phía bên anh kết nối vẫn bình thường nhé..."
Nhạc Chấn Đào giải thích: "Cuộc gọi hoàn toàn thông suốt, anh đem tất cả suy đoán từ những tình huống trước đây nói với em, em còn căn dặn anh thời gian này cần phải cẩn thận cảnh giác, còn nói.... em cần quan sát thêm đối phương một chút, sau đó còn hẹn anh ban đêm gặp mặt nhau trực tiếp để trao đổi cụ thể."
- "Nói vậy, điện thoại bị ngắt là từ phía bên em mới đúng."
Nghe xong câu chuyện, Dương, Nhạc đều thấy rõ sự kinh ngạc trong mắt đối phương. Bên trong hành lang bệnh viện, hai người ngồi đó trầm mặc một hồi.
Lát sau, Nhạc Chấn Đào nhếch miệng cười khổ:
- "Xem ra, từ thời điểm điện thoại bên em mất kết nối, kẻ tiếp tục nói chuyện với anh là quỷ thật rồi."
- "Mà lại còn hẹn anh gặp vào ban đêm? Đây là định tìm cơ hội giết người diệt khẩu sao?"