Người đi dưới ánh tà dương, phía sau kéo thành bóng đổ thật dài, mang theo một túi nhựa đựng đầy rau quả, bước ra khỏi khu chợ chiều.
Trên khuôn mặt của bà cụ, luôn nở một nụ cười hiền hậu.
Hoà vào dòng người đi đường, không mất nhiều thời gian bà lão về đến chỗ ở của mình. Nơi đây là một toà chung cư lâu đời năm tầng, tuổi thọ cơ hồ ngang ngửa bà cụ, hành lang dài dằng dặc xuyên suốt mỗi tầng, khắp nơi chất đầy các thứ đồ tạp nham của các chủ hộ. Khi về đến căn hộ của mình ở lầu ba, bà lão thấy được nhóc Liêu nhà bên ngồi ngoài cửa làm bài tập, cũng ngửi được mùi rau xào thơm phức từ hàng xóm sát vách bay đến, khiến cho cảm giác thèm ăn của mọi người bị kích thích mạnh.
Mẹ nhóc Liêu ngồi kế bên móc áo len, đồng thời giám sát đứa con học bài. Thấy bà cụ trở về, người phụ nữ nở nụ cười cất tiếng chào.
- "Dì Uông, mới đi chợ về sao?"
Chị ta tò mò nhìn bà cụ trước mắt, thuận miệng hỏi: "Chị Lưu đi đâu mà mấy ngày nay không thấy?"
Bà cụ cười rất hoà ái, "Ở quê có chút việc đột xuất nên con bé phải về. Chắc phải qua một khoảng thời gian mới có thể quay trở lại đây."
- "Ra thế... lần trước thằng cu nhà con mất tích, cũng may nhờ có chị Lưu tìm giúp, cả nhà vẫn còn chưa kịp sang cảm ơn chị ấy, dì chờ con một chút."
Nói xong người mẹ nhanh chóng đi vào trong phòng, lấy ra một cái hộp gỗ nhỏ đưa cho bà cụ, "Sắp đến Trung Thu rồi, đây là chút quà mọn nhà con gửi biếu dì, lần trước thật sự cám ơn chị Lưu, không nhờ chị ấy có lẽ chúng con cũng không tìm lại được đứa nhóc này." Chị ta thật lòng cảm kích, rất cố gắng muốn đưa tặng hộp bánh này cho bà cụ.
Nhưng là bà già lại không muốn nhận món quà này, "Hộp bánh này nhìn là biết rất đắt đi, cứ giữ lại cả nhà dùng được rồi, khách khí như vậy làm gì."
Đôi bên cứ vậy đẩy đưa một hồi, từ chối mãi cũng không được, rốt cục bà cụ cũng đành phải thu vào.
- "Vậy dì cảm ơn hai vợ chồng."
Hai người đứng ở hành lang trò chuyện thêm chốc lát rồi ai về nhà nấy, bà cụ đem hộp bánh để trên bàn trà trong phòng khách, mở TV lên nghe tin tức, sau đó vào bếp bắt đầu xào rau.
Mùi thơm thức ăn nhanh chóng theo cửa sổ lan ra ngoài, cả căn hộ rất an tĩnh, chỉ có âm thanh cập nhật tin tức thời sự từ TV không ngừng vang lên. Trên bàn trà, ngoài hộp bánh Trung Thu thì không còn vật dụng gì khác. Bài trí trong phòng rất gọn gàng đơn giản, nhưng bởi vì ánh sáng không đủ nên không khí lộ ra có phần âm u, phía bên kia là điện thờ, bày biện đồ cúng cùng vài tấm ảnh chân dung rất chói mắt, theo thứ tự là chồng, con trai và cháu trai của bà cụ.
Xào xong đĩa đồ ăn, ngoài trời đã sập tối.
Mở ra phần cơm lưu trong hộp giữ ấm, bà già một mình lẻ loi ngồi trước bàn trà, vừa ăn bữa tối trễ vừa xem tin tức phát trên TV.
Suốt bữa ăn, hai con mắt bà ta một mực nhìn chằm chằm vào màn hình, tựa hồ không muốn bỏ sót bất cứ tin tức nào trên kênh truyền hình thành phố Cửu Giang. Chương trình điểm tin vừa xong, bữa ăn cũng kết thúc.
Đứng dậy, thu dọn bát đũa, quét dọn gian phòng, vệ sinh sạch sẽ xong xuôi, bà già bắt đầu lau đến từng khung ảnh thờ, tất cả đều lau chùi qua một lượt.
Hoàn tất hết những việc này, đồng hồ chỉ chín giờ, bầu trời bên ngoài cửa sổ tối đen như mực. Các căn hộ trong khu nhà này hầu hết đều đã cửa đóng then cài, đường xá phụ cận rất an tĩnh, ngay cả mấy xe hàng rong cũng đã sớm dọn dẹp trở về.
Bà lão đứng bên cửa sổ quan sát một vòng, sau đó rất nhanh TV, đèn đóm đều tắt, cả căn phòng chìm vào bóng tối.
Cửa phòng đẩy ra nhẹ nhàng, một bóng người lặng lẽ lách ra, rời khỏi nơi này.
Chung cư này thuộc về khu vực ngoại ô thành phố Cửu Giang, nằm trong diện sớm muộn gì cũng sẽ bị giải toả, cho nên quanh đây cơ sở hạ tầng đều xuống cấp, đường đi không sạch sẽ, ổ voi ổ gà nhấp nhô.
Điều kiện đường xá tệ hại cộng với hệ thống đèn đường thiếu hụt, khắp nơi mù mịt đường ngang ngõ tắt, nếu không phải dân địa phương rất quen thuộc địa hình nơi đây, trăm phần trăm sẽ lạc đường.
Bà già không ngừng đi xuyên qua những con hẻm âm u hẻo lánh chật hẹp, tốc độ thất thường lúc nhanh lúc chậm, với địa hình phức tạp và lối di chuyển lắt léo như vậy, dù có người theo dõi sau lưng cũng đã sớm bị lạc lối. Cứ đi như vậy một lúc lâu, cuối cùng bà lão cũng rời khỏi khu vực này, tiến vào một toà nhà bỏ hoang gần đó.
Khu nhà này xây kề bên một cái hồ, nước hồ tù đọng dơ bẩn, trong không khí oi bức nóng nực của mùa hè, nơi đây tản mát ra một mùi hôi thối lạ lùng.
Vốn dĩ khi khởi công xây dựng, người ta dự định xây quanh hồ một cái cư xá, nhưng khi công trình xúc tiến nửa đường, bởi vì cụt vốn nên các nhà đầu tư tháo chạy, đề án xanh hoá môi trường đô thị nơi đây lại phản tác dụng, phế liệu công trình ngổn ngang không ai xử lý khiến cho nước hồ triệt để bị ô nhiễm, không ai nguyện ý sinh sống quanh khu vực hồ nước này, toàn bộ toà cư xá ở đây luôn luôn vắng vẻ, không một bóng người lai vãng.
Thế nhưng đấy là tình hình một tháng đổ về trước, toà cư xá vốn bị mọi người quên lãng này, sau một đêm bỗng nhiên trở thành tiêu điểm chú ý của toàn bộ dư luận thành phố Cửu Giang. Bởi vì ở nơi đây, có người phát hiện ra hiện trường một vụ án mạng gây chấn động toàn thành, trong hầm ngầm bãi giữ xe của toàn nhà bỏ hoang này, người ta tìm ra một cỗ thi thể nữ giới rách mướp không trọn vẹn, tay chân biến mất, trái tim cũng bị hung thủ móc ra đem đi nơi nào.
Đồng thời còn có một vài dấu vết đồ án kỳ lạ vẽ trên mặt đất, cảnh sát nghi ngờ do một tổ chức tà giáo làm ra, mục đích để thực hiện nghi thức hiến tế nào đó. Qua điều tra sơ bộ, nạn nhân là một nữ sinh sắp tốt nghiệp, tranh thủ thời gian nghỉ lễ về quê thăm bố mẹ, bởi vì phát sinh mâu thuẫn với gia đình nên đã sớm rời nhà đi cùng một người cô họ, theo lời người này nói là giúp gia đình, đưa nữ sinh đi giải quyết vấn đề. Kết quả cô gái này lại bị tà giáo đồ hiến tế, lần theo địa chỉ cư trú của người cô họ, cảnh sát phát hiện người bà con này đã chết trong căn hộ của mình, tử trạng vô cùng thê thảm.
Rốt cục toàn bộ đầu mối bị đứt gãy, tuy cảnh sát gánh chịu áp lực dư luận rất lớn, nhưng vụ án vẫn một mực dậm chân tại chỗ, không có gì tiến triển.
Thời điểm giới truyền thông đánh hơi ra vụ án mạng liên hoàn này, toàn bộ Cửu Giang thậm chí cả nước đều rúng động vì tính chất ác liệt của nó, tin tức khuyếch tán theo mạng xã hội hiện đại lan như lửa cháy rừng, một đồn mười, mười đồn trăm, cơ hồ phủ kín các kênh truyền thông trong một thời gian dài.
Nhưng vụ án kéo dài suốt một tháng mà vẫn bế tắc như cũ, không có thông tin gì mới mẻ, theo thời gian sức nóng của nó nguội lạnh cũng rất nhanh. Ngoại trừ một bộ phận cảnh sát bởi vì mức độ tàn nhẫn của hiện trường ám ảnh, vẫn tiếp tục bám trụ theo đuổi vụ án, còn lại đại đa số cư dân mạng đều đã quên đi sự tồn tại của nó. Thậm chí ngay cả khu vực cư xá bỏ hoang này, đã từng có thời gian tấp nập thanh thiếu niên lảng vảng nơi đây vì hiếu kỳ tò mò, khiến cảnh sát phải kéo ranh giới bảo vệ hiện trường suốt 24/7, hiện tại cũng đã khôi phục trở lại bộ dáng quạnh quẽ không người lai vãng.
Đêm khuya thanh vắng nơi đây, tựa hồ chỉ có duy nhất một bóng người già nua di chuyển qua lại, trong tay cầm theo một hộp cơm giữ ấm.
Dưới ánh trăng u ám, lộ ra một cái bóng thật dài sau lựng bà lão, thẳng đến lúc người này tiến vào trong bãi giữ xe dưới hầm ngầm mới biến mất. Nhưng nếu có ai chứng kiến khung cảnh này, sẽ có cảm giác cực kỳ quỉ dị là người này dường như vừa dung nhập, tan biến vào trong bóng tối mà không phải là đi khuất dạng.
Trong bóng đêm bãi giữ xe ngầm, vang lên tiếng bước chân chậm rãi, hai tay giữ hộp cơm của bà ta không hiểu sao có chút run rẩy.
Đi thẳng đến một chỗ sâu trong nhà để xe, ngửi được trong không khí một mùi hôi thối nhàn nhạt, bà lão lúc này mới nhỏ giọng hô lên: "Một người, không có ai theo dõi."