Dương Húc Minh cảm thấy tình hình hiện giờ rất bất lợi, chính là phía trước sói rình, sau lưng hổ phục, thật là tiến thoái lưỡng nan. Sớm không tới, muộn không tới, nhằm ngay lúc hắn phải đối phó với người nuôi quỷ thì Tiểu Tư lại lảng vảng xung quanh hiện trường, bộ dạng giống như là đang chờ cơ hội tốt để ra tay.
- "Tình hình không ổn a." Dương Húc Minh thấp giọng nói: "Còn tưởng rằng Tiểu Tư là đồng minh tới cứu viện, hoá ra định chơi trò bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình mồi?"
Ứng Tư Tuyết cười nhạt, "Nghiêm trọng như vậy sao? Nghe anh nói sao em lại không cảm thấy có chút lo lắng nào? Thậm chí còn muốn cười."
Dương Húc Minh trân trối nhìn cô nàng "Em đang cười rồi đấy thôi?"
- "Đây gọi là ngoài cười nhưng trong lòng không cười, hiểu không?" Ứng Tư Tuyết nói: "Quay lại vấn đề, tại sao vẫn chưa tìm thấy dữ liệu giám sát?"
Cô có chút nôn nóng nhìn về máy tính trên bàn trực ban, "Hư giả thế giới" dưới sự điều khiển của Ứng Tư Tuyết đang không ngừng click chuột tìm kiếm tập tin dữ liệu của hệ thống camera quan sát. Nhưng vì cô nàng không có kinh nghiệm với phần mềm quản lý này nên thao tác rất lộn xộn, căn bản không biết làm thế nào mới tìm ra được.
- "Hệ thống quản lý camera lầu này, xem ra phức tạp ngoài dự tính."
Ứng Tư Tuyết lấy điện thoại di động ra nói: "Chờ em lên mạng tìm hiểu một chút, xem hướng dẫn sử dụng của chương trình này."
Dương Húc Minh ngao ngán nhìn sang: "Chờ em tìm hiểu xong, cả đám đều muốn toi mạng! Thôi để đấy anh xử lý cho."
Ít nhất thì mấy ngày trước, hắn cũng đã từng tiếp xúc qua hệ thống giám sát của khách sạn, mặc dù có thể hai chương trình này khác biệt, nhưng Dương Húc Minh vẫn muốn thử cầu may một lần xem sao.
Nhưng Ứng Tư Tuyết ngăn hắn lại: "Dừng! Không được tiến vào trong này!"
Cô nói: "Hiện tại chúng ta vẫn chưa xác định được, năng lực của đối phương ảnh hưởng trong phạm vi nào, chỉ tính bên trong phòng trực ban này hay bao gồm toàn bộ hành lang bên ngoài, không nên mạo hiểm.
Ba người y tá trong phòng trực ban biến mất, vạn nhất kẻ địch đã biến không gian trong căn phòng này thành một cái bẫy, cả hai cùng tiến vào đây vậy chúng ta bị hốt trọn ổ." Ứng Tư Tuyết vừa nói vừa liên tục kiểm tra thông tin trên màn hình điện thoại: "Lâu như vậy mà lệ quỷ đối phương vẫn chưa phát động tập kích, chứng tỏ, điều kiện để kích hoạt năng lực chưa được thoả mãn đầy đủ, cứ bình tĩnh không cần hoảng hốt."
Dương Húc Minh vẫn có chút thấp thỏm: "Chỉ sợ đêm dài lắm mộng, ngộ nhỡ năng lực đối phương cần thời gian mới tái kích hoạt thì thế nào?"
Đoạn đối thoại này giữa hai người, đều truyền vào tai người nuôi quỷ, đứng sau cánh cửa một gian phòng bệnh lắng nghe, bà ta căng thẳng siết chặt nắm tay.
Không ngờ hai người thanh niên này lại thông minh như vậy, căn bản không để cho lão Ngô có cơ hội phát động tập kích, chỉ bằng vào suy đoán mà phát hiện ra điều kiện hạn chế năng lực của lão.
Hiện tại đối phương đang tìm kiếm dữ liệu trong hệ thống giám sát, tuy rằng chưa có tìm ra nhưng chuyện này là sớm hay muộn mà thôi, một khi bọn chúng thành công lật ra hình ảnh camera ghi lại, vậy mọi chuyện đều xong, chính mình thành cá nằm trên thớt mặc cho đối phương chặt chém tuỳ ý.
Bà ta nhìn về phía giường bệnh, bên trên đang lơ lửng trôi nổi một con lệ quỷ.
Năng lực của con lệ quỷ này mặc dù lợi hại, nhưng lại có khuyết điểm rất lớn, chỉ có thể tác động đến một mục tiêu trong một thời điểm.
Hiện tại bà ta đang dùng nó để khống chế bệnh nhân nằm trên giường bệnh, nếu để cho nó rời đi đối phó với hai người kia, bệnh nhân này sẽ tỉnh lại, hô hoán một tiếng liền bại lộ vị trí ẩn nấp của mình.
Không phải mụ không cân nhắc đến biện pháp cực đoan, để cho người này im lặng vĩnh viễn. Nhưng tình thế hiện tại tuyệt đối không cho phép mụ làm như vậy, giết người xong, coi như có thể may mắn thoát khỏi hai người thanh niên ngoài kia, sau này cảnh sát đến điều tra, chỉ cần truy xuất hình ảnh camera một chút liền xong đời mụ.
Nhìn chòng chọc vào bệnh nhân đang bị khống chế bất tỉnh trên giường, mụ ta vừa nôn nóng vừa sợ hãi, cứ tiếp tục chờ đợi như vậy rất không ổn, hai người kia sớm muộn gì cũng sẽ tìm ra dữ liệu cần thiết, coi một chút lập tức biết rõ mình trốn vào trong căn phòng nào.
Ý thức được nguy cơ đe doạ, mụ ta cắn răng, chậm rãi đứng lên đi về phía cửa sổ gian phòng, cúi đầu ngó xuống một chút.
Lầu bảy tuy không phải là cao ốc gì ghê gớm, nhưng độ cao cũng không thấp, với một bà già như mụ, vừa nhìn thoáng qua liền có chút váng đầu.
Có cảm giác nhìn thêm một lát, chính mình thật sự sẽ ngã xuống dưới a...
Mụ vội vàng nhắm mắt thối lui lại mấy bước. Không... không được, chứng sợ độ cao của mụ phát tác nữa rồi.
Độ cao cỡ này, đủ để mụ nhìn một chút lập tức tim đập chân run, đừng nói chi đến chuyện leo ra ngoài mà trốn đi, người già như mụ, tuyệt đối không có sức thử làm mấy chuyện mạo hiểm giống như đám thanh niên trai tráng được. Rảo mắt nhìn quanh phòng bệnh, mụ cố gắng suy nghĩ biện pháp khác.
Khi lần nữa nhìn đến bệnh nhân nằm trên giường, cân nhắc một chút rốt cục mụ cũng nảy ra phương án khả thi, lập cập đi đến bên giường bệnh, mụ lột quần áo người này xuống, sau đó mặc vào.
Xong xuôi mụ vào trong toilet kiểm tra lại một lượt, người trong gương có mái tóc rối tung, khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn, nhợt nhạt thiếu sức sống, nhìn qua, bộ dạng của mụ còn giống bệnh nhân hơn cái người đang nằm trên giường đằng kia.
Quan sát bản thân một vòng, mụ già rốt cục nhẹ nhàng thở ra, vẫn còn hy vọng đào thoát.
Tình huống trước mắt rất nguy hiểm, nhưng chỉ cần mình có thể rời đi mà không gây nghi ngờ, trước khi đối phương xem được diễn biến trong camera ghi lại, vậy là đủ rồi.
Khả năng hai người kia có thể nhận dạng người nuôi quỷ không lớn, đi ngang qua đối phương có lẽ an toàn, vả lại căn cứ theo nội dung đối thoại, bọn chúng đang cho rằng tầng bảy hiện diện đến hai kẻ nuôi quỷ, căn bản không nghĩ chỉ có một mình mụ, dưới tình huống như vậy, chính mình cải trang thành bệnh nhân nghênh ngang đi ra ngoài, nói không chừng có cơ hội rất lớn tẩu thoát thành công.
Kiểm tra bộ dáng thêm một lần nữa trong gương, dùng sức vò hai con mắt cho có chút tơ máu, nhìn mụ lại càng giống người bệnh hơn.
Xong xuôi mụ xách hộp cơm, nhẹ nhàng đẩy cửa tập tễnh bước ra ngoài hành lang.
Thanh âm trò chuyện giữa hai người thanh niên, lập tức dừng lại.
Hiển nhiên Dương Húc Minh và Ứng Tư Tuyết phát hiện ra có người đi ra khỏi phòng, hai người liếc mắt nhìn qua, chỉ thấy bà già này biểu hiện rất bình thường.
Bà cụ ho khan một chút, hai tay ôm hộp cơm, lưng còng tập tễnh khó nhọc từng bước đi về phía thang máy.
Xem ra, chính là một bệnh nhân bình thường, đang định đi xuống nhà ăn bệnh viện mua cơm.
Hai người Dương Ứng tại phòng trực ban tiếp tục quan sát, không nói một lời.
Trên hành lang dài dằng dặc, chỉ vang lên tiếng bước chân chậm rãi của bà cụ.
Đông... đông...đông...
Từng bước, bà cụ đi đến phòng trực ban.
Khi bước ngang qua hai người, bà cụ rất tự nhiên nhìn sang một chút, cô gái ngồi tại bàn trực, đang tra xét máy tính, mà người nam vóc dáng khôi ngô đứng cạnh đó, hai bên tựa hồ đang nói chuyện phiếm với nhau.
Chỉ là thấy có người đi đến, hai người liền ngừng nói, giương mắt tò mò quan sát bà cụ.
Thời điểm song phương đối mặt nhau, bà cụ ngẩng đầu một chút tựa hồ đánh giá cặp đôi nam nữ trước mắt, sau đó hạ thấp đầu bước tiếp, thấp giọng lẩm bẩm: "Lộn xộn"
Biểu hiện hoàn toàn là một kiểu người già trái tính trái nết, rất ưa đánh giá phiến diện, thích xen vào chuyện người khác.
Ứng Tư Tuyết và Dương Húc Minh liếc nhau một cái, thời điểm bà cụ xoay người bước đi, một bóng quỷ ảnh trắng bệnh đột nhiên từ sau lưng Ứng tiểu thư lao ra.
Hướng thẳng về bà cụ phía trước vọt tới!
Nhiệt độ không khí bỗng nhiên hạ thấp, bà cụ chợt rùng mình, "Lạnh quá!"
Bà ta dừng lại, hoang mang nhìn xung quanh: "Gió đâu ra vậy?"
"Hư giả thế giới" toàn thân trắng bệch, trôi nổi lơ lửng trước mặt bà cụ, cánh tay tái nhợt đang đưa về phía cổ bà ta.
Chỉ cần một Ứng Tư Tuyết phát động một ý niệm, nó lập tức sẽ bẻ gãy cổ bà.
Nhưng là bà cụ này tựa hồ hoàn toàn không nhìn thấy "Hư giả thế giới", chỉ ngơ ngác đứng đó nhìn quanh một chút, sau đó xoay đầu tiếp tục đi tới.
Tiếng bước chân dần dần rời xa...
Đứng ở phòng trực ban, Dương Húc Minh và Ứng Tư Tuyết hai mặt nhìn nhau, đều thấy được đối phương do dự.
Người này... có lẽ chỉ là một bệnh nhân thông thường.