Trong nhà ăn, Dương Húc Minh vẻ mặt nhăn nhó, nói:
- “Không biết sao, từ hôm Lý Tử nhập vào anh đến giờ, anh chẳng có bất kỳ dị trạng nào hết. Một điểm cảm giác cũng không có.”
Ứng Tư Tuyết rất hiếu kì:
- "Thật sự một điểm cảm giác cũng đều không có? Chẳng lẽ ngay cả trạng thái hiện tại của Lý Tử mà anh cũng không cảm giác được?”
Ứng Tư Tuyết đưa mắt dò xét Dương Húc Minh từ đầu đến chân một hồi, nói tiếp:
- "Thế nhưng mà em nhìn anh không giống bộ dáng bình thường!”
Dương Húc Minh càng tỏ ra ngơ ngác:
- “Như thế nào?”
Ứng Tư Tuyết chỉ vào mặt Dương Húc Minh, nói:
- "Đầu tiên là từ sắc mặt của anh đi. Màu sắc vàng ệch, làn da khô sần sùi, trong mắt tơ máu rất nhiều. Đây chính là biểu hiện của nghỉ ngơi không tốt, tinh lực không đầy đủ.
Thế nhưng mà mấy ngày gần đây nhất, rõ ràng anh được ăn ngon ngủ yên, hôm qua còn hùng hổ mạnh khỏe. Tại sao qua một đêm không gặp đã trở nên hư nhược thế này?
Hơn nữa, anh không phát hiện ra lượng cơm ăn của anh tăng lên gấp bội hay sao? Mặc dù trước kia anh cũng ăn nhiều cơm, nhưng em quan sát nãy giờ, nhận ra anh đã ăn gấp mười lăm lần so với người bình thường.
Chưa kể trước khi em đến đây anh đã bắt đầu ăn rồi, mà ăn đến tận bây giờ vẫn chưa thấy no, chưa có dấu hiệu muốn dừng lại… Anh Minh không thấy khẩu vị mình thay đổi hay sao?”
Dương Húc Minh sờ sờ bụng, lại nhìn bàn ăn phía trước mặt. Bởi vì có phục vụ nhà hàng không ngừng dọn dẹp bát đĩa đã ăn xong trên bàn, cho nên hắn cứ ăn nãy giờ mà thật đúng không chú ý tới mình đã ăn bao nhiêu thức ăn.
Bây giờ Ứng Tư Tuyết đề cập đến vấn đề này, hắn mới phát hiện mình hôm nay khẩu vị tăng trưởng rất nhiều so với bình thường. Dương Húc Minh gượng cười nói:
- "Ây da... Có lẽ là anh đói quá ấy mà!”
Nói xong câu này, ngay cả hắn cũng không tin điều mình vừa thốt ra. Dương Húc Minh vuốt vuốt mặt, nói:
- “Nhưng đích xác là anh không cảm giác được có vấn đề gì trục trặc trong cơ thể mình… Chỉ là cơ bắp hơi đau nhức, tay chân hơi mệt mỏi tí thôi!”
Ứng Tư Tuyết nghĩ nghĩ, nói:
- "Anh thử dùng quỷ hỏa của anh một chút coi!”
Dương Húc Minh ngẩn người, nhìn về phía những người khách trong nhà ăn:
- "Nơi này luôn á? Em chắc chứ?”
Ứng Tư Tuyết gật đầu đồng ý, Dương Húc Minh giơ lên một ngón tay, trên đầu ngón tay bắt đầu nhảy lên một ngọn lửa màu trắng. Sau đó ngọn lửa này từ màu trắng chuyển biến thành màu đỏ, rồi lại từ màu đỏ chuyển biến thành màu đen. Ngọn lửa quỷ nhảy nhót phiêu vũ tinh xảo đáng yêu như một ngọn lửa nến.
Ứng Tư Tuyết không nhịn được, nói:
- "Nhanh lên tăng quy mô lớn lên xem nào, để em nhìn quỷ hỏa của anh có thể bao trùm phạm vi như thế nào!”
Dương Húc Minh ngơ ngác nhìn ngón tay, nói:
- “Đây đã là cực hạn…”
Trên bàn ăn, không khí trở nên trầm mặc đặc quánh lại. Ứng Tư Tuyết vuốt vuốt mi tâm, buồn rầu nói:
- "Xong đời, thật đúng như tình huống mà em lo lắng. Lý Tử trốn vào trong cơ thể anh Minh, thật ra là đang cắn nuốt tinh khí của anh để chữa trị bản thân.”
Nhạc Chấn Đào vô thức mở to hai mắt nhìn:
- "Tinh khí? "
Nhạc Chấn Đào bị từ ngữ này làm cho sửng sốt, Ứng Tư Tuyết vội vàng giải thích:
- "A! Không phải cái tinh khí mà thầy Nhạc đang nghĩ đâu ạ! Em muốn nói đến là lực lượng lệ quỷ của anh Dương Húc Minh, cũng chính là lực lượng tinh thần của anh ấy.
Bất quá từ ngữ “Lực lượng lệ quỷ” này khá là phiền toái, mà lại không hình tượng, cho nên em dứt khoát dùng chữ “Tinh khí” để nói cho dễ hình dung. Tất cả mọi người khi nói đến hút tinh khí thì đều có thể hiểu được nghĩa của nó.”
Ứng Tư Tuyết vừa giải thích vừa cười cười kiểu ngây thơ vô tội, nhưng mà Dương Húc Minh luôn cảm thấy cô nàng là cố ý chơi chữ. Hắn nói:
- "Hiện tại anh có thể thả ra quỷ hỏa với phạm vi ngang với một ngọn nến nhỏ… Triệt để báo hỏng!”
Ứng Tư Tuyết thở dài:
- “Vậy mà em cứ tưởng sức anh khỏe lắm chứ! Tinh khí lúc nào cũng dồi dào chứ!”
Dương Húc Minh sửng sốt trước độ nhây của cô nàng này, lúc nào rồi mà còn giỡn nữa.
- "Thì ra em đánh giá anh cao như vậy sao?”
Ứng Tư Tuyết liếc mắt, cười tinh quái:
- “Em nói chính là sức khỏe tinh thần cơ mà! Về phần cái kia… chắc là cũng tạm được!”
Dương Húc Minh cạn lời:
- "Sao có vẻ đánh giá miễn cưỡng quá vậy chứ!”
Ứng Tư Tuyết hé môi mỉm cười, không tiếp tục tranh luận chuyện này nữa. Nhạc Chấn Đào ngược lại là trầm ngâm nói:
- "Hiện tại năng lực của Dương Húc Minh không thể sử dụng, bạn gái hắn cũng biến mất không thấy đâu nữa. Tình hình này không biết bao lâu mới có thể phục hồi như cũ, lực chiến đấu của chúng ta tổn thất còn nghiêm trọng hơn so với trong tưởng tượng.
Mấu chốt là năng lực chân chính của Quỷ Diện là như thế nào, điểm này rất trọng yếu.
Dương Húc Minh, cậu đã từng nói, lệ quỷ năng lực trên bản chất không có phân chia mạnh yếu. Nhưng từ kết quả đến xem, năng lực của Quỷ Diện này gây trọng thương cho bạn gái Dương Húc Minh dễ như trở bàn tay. Thực tế có vẻ mạnh đến mức thái quá.
Bằng vào thực lực chúng ta bây giờ, đối đầu trực tiếp với Quỷ Diện đoán chừng thập tử vô sinh.
Bởi vậy, việc cấp bách chính là mau chóng thăm dò năng lực chân chính của Quỷ Diện. Nếu như biết rõ ràng bản chất năng lực của cô ta, có lẽ chúng ta liền có biện pháp đối phó.”
- "Nói thì nói như thế, nhưng mà chúng ta hiện tại, đừng nói năng lực Quỷ Diện, ngay cả bản thân cô ta như thế nào, thân phận gì đều không biết rõ được. Muốn điều tra cũng rất khó tìm được thông tin!
Mặc dù em đã thiết hạ một cái cạm bẫy nhỏ, nhưng cũng không biết cô ta có trúng bẫy hay không… Tình hình hiện tại đối với chúng ta thật sự là khó khăn nha!”
Dương Húc Minh có chút hiếu kỳ:
- "Em thiết lập cạm bẫy gì?"
Ứng Tư Tuyết nhún vai:
- "Các bộ phận thân thể của Lý Tử không phải đang để em cất giữ hay sao? Ở chỗ cất mảnh vỡ thi thể kia, em đã lắp đặt rất nhiều camera giấu kín, một khi có người tiến vào khu vực ấy…
Quỷ Diện không đến thì thôi, một khi cô ta đến, tối thiểu nhất chúng ta cũng có thể biết hình dạng chân chính của tên địch này!”
Nói xong, Ứng Tư Tuyết dừng một chút…
- "Mặc dù em cảm thấy cô ta sẽ không đi tìm mấy phần mảnh vỡ thi thể của Lý Tử làm gì nữa!”
Dương Húc Minh hít một hơi thật sâu, lên tiếng trấn an:
- “Đừng quá lo lắng! Đúng là năng lực Quỷ Diện rất mạnh và chúng ta không biết nhiều về cô ta. Nhưng nếu cô ta thực sự không cách nào đánh thắng bằng phương pháp thông thường, thì chỗ tôi đây vẫn còn đòn sát thủ!”
Nhạc Chấn Đào có chút hiếu kỳ:
- "Ồ? Đòn sát thủ gì?”
Dương Húc Minh cười hắc hắc nói:
- "Cha tôi năm đó sau khi bỏ đi có lưu lại cho mẹ tôi một vài món đồ tốt! Có con mèo đen một mực canh giữ ở bên người mẹ tôi. Thứ kia rất kinh khủng, dùng đối phó Lệ quỷ cơ hồ là vô địch.”
Ứng Tư Tuyết liếc mắt, bĩu môi:
- "Bữa trước mới khoe một câu bạn gái vô địch, hôm nay đã bị treo máy rồi. Giờ lại khoe đòn sát thủ vô địch nữa! Anh đừng treo loại cờ vô địch này được không?
Mà mẹ anh căn bản không biết về lệ quỷ. Thậm chí bởi vì nguyên nhân nào đó không biết tên, Dì ấy theo bản năng bài xích tất cả đồ vật liên quan đến Lệ quỷ. Nếu anh mang mẹ anh tới, làm sao cam đoan dì ấy sẽ dựa theo kế hoạch của anh để đi đối phó người nuôi quỷ?
Nói không chừng lúc anh bị Lệ quỷ đánh tơi bời hoa lá, trong mắt mẹ anh lại chẳng thấy chuyện gì phát sinh!
Anh đừng có đánh chủ ý ấy lên đầu Dì. Đừng quên cha anh còn chưa có chết đâu, cẩn thận ông ấy lại mặc áo đỏ đội mũ rộng vành, giơ chiêu hồn phiên ra tìm chúng ta thì nguy to!”
Dương Húc Minh bị Ứng Tư Tuyết nhiếc móc một trận, mặt nhăn nhó bất đắc dĩ.
- "Vậy bây giờ làm thế nào? Hiện tại chúng ta quả thực tựa như chó nhà có tang, hốt hoảng chạy trốn. Đã nói trước là đến Cửu Giang diệt người nuôi quỷ, kết quả bị một Quỷ Diện đuổi cho chạy mất dép mất đất… Cái phó bản người nuôi quỷ này còn có thể vượt qua được hay sao?”
Ứng Tư Tuyết híp mắt lại, nói:
- "Còn có một biện pháp, chính là giúp Lý Tử tìm về thời kỳ thực lực toàn thịnh.
Dù sao “Sinh Tử Lục” cũng đã xác nhận cô ấy là “Lệ quỷ kinh khủng nhất trong truyền thuyết”, làm sao lại có thể chịu thua nhanh như thế. Trong trạng thái thực lực không trọn vẹn thì bị đánh tơi bời cũng chẳng có gì to ta, chỉ cần giúp Lý Tử tìm về thời kỳ toàn thịnh…”
Ứng Tư Tuyết lòng tin mười phần nói:
- “… Cô ấy sẽ tự đi diệt Quỷ Diện trong một nốt nhạc!”
Dương Húc Minh nhún vai, nói:
- “Như vậy vấn đề bây giờ chính là… Chúng ta phải làm như thế nào mới có thể giúp Lý Tử tìm về thời kỳ toàn thịnh thực lực?”