Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 525: Đố Minh biết, Tuyết đang nghĩ gì?



Dịch: Niệm Di

Nhóm dịch: Vô Sĩ

Giọng của Ứng Tư Tuyết rất cứng rắn trong khi vẻ mặt lại vô cùng thờ ơ.

Cô ấy không còn vẻ hoạt bát, đáng yêu như thường ngày, ngược lại trông khá ủ rũ, rõ ràng là đang có chuyện buồn trong lòng. Bị Ứng Tư Tuyết nhìn chằm chằm thế này, Dương Húc Minh hơi chột dạ. Mặc dù dường như hắn không làm gì cả, chỉ nhận dùm một món hàng order cho cô ấy thôi mà, còn chưa mở ra để xem bên trong có gì nữa. Chắc chắn là hắn chưa từng xâm phạm vào quyền riêng tư của cô ấy nha!!!

Nhưng hiện tại lại bị cô nàng Đại tiểu thư đối xử với thái độ này, hắn thật sự cảm thấy mình đang gánh chịu tội nghiệt với Ứng Tư Tuyết rất nhiều.

Chẳng biết vì lý do gì, mà hắn cứ nghĩ là bản thân đang mắc lỗi thật sự. Dương Húc Minh do dự vài giây rồi nói, "Nhưng nếu Quỷ Diện..."

"Nếu Quỷ Diện muốn đến, mụ ấy đã đến từ lâu," Ứng Tư Tuyết nói, "Đã nhiều ngày không đến, có nghĩa là mụ không biết chúng ta đang ở đâu.

Với sức mạnh hiện tại của con trai mụ, miễn là nó biết nơi ở của chúng ta thì có thể giết chết chúng ta chỉ trong vài giây, không cần phải chậm trễ như thế này.

Chắc thầy Nhạc cũng nhận ra được điểm này, nên mới rủ chúng ta đi dạo phố hoa đăng mà, đúng không anh?"

Ứng Tư Tuyết Nhìn Nhạc Chấn Đào, Nhạc Chấn Đào do dự vài giây rồi nói, “...Hay là... thôi đừng đi..."

Rõ ràng là chính gã là người đã chủ động nhắc đến dạo phố lồng đèn, xem hoa đăng trước, nhưng giờ lại bẻ ngược ý kiến của bản thân, cẩn thận hỏi ý Ứng Tư Tuyết.

"Có rất nhiều người tại phố lồng đèn đó, ngộ nhỡ có biến cố phát sinh thì sao? Chúng ta đã chờ ở đây trong nhiều ngày, kiên trì như thế cũng sắp đến đích rồi. Ít lâu sau, Lý Tử hồi phục như cũ. Đến lúc đó, mình đi dạo phố lồng đèn cũng chưa muộn mà, đúng không?"

Nhạc Chấn Đào cẩn thận hỏi ý kiến ​​của Ứng Tư Tuyết, "Em Tuyết, em nghĩ sao?"

Ứng Tư Tuyết không trả lời trực tiếp câu hỏi của Nhạc Chấn Đào, lại đặt ra một câu hỏi mới: "Vậy là hai người không đồng ý đi dạo phố cùng em, phải không?"

......... Dương Húc Minh cảm thấy khá nhức nhói trong lòng.

Câu hỏi của Đại tiểu thư mang ý nghĩa là "có đi phố cùng cô ấy hay không" thay vì "có đi dạo phố hay không." Điều này có nghĩa là - dù hắn hay Nhạc Chấn Đào không đồng ý chuyện dạo phố, thì cô ấy cũng sẽ đi một mình.

Cạn lời...

"Đi, chắc chắn phải đi chứ! Nếu em muốn đi, anh sẽ đi cùng em," Dương Húc Minh bất đắc dĩ thở dài, nói: "Em muốn đi đến mấy giờ cũng được, anh đi với em."

Quen biết lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Đại tiểu thư giở trò làm nũng, ương bướng của một người con gái. Mặc dù không biết lý do là gì, nhưng có vẻ tâm trạng của cô ấy không tốt cho lắm. Có lẽ nào là do những người họ hàng của cô ấy lại làm ra hành vi nào đó khiến cô ấy ghê tởm ư?

Vì thế nên cô trông rất khó chịu ngay lúc này? Nhưng cho dù là lý do gì đi nữa, Dương Húc Minh cũng không thể nhắm mắt làm ngơ được, phải ở bên cạnh an ủi cô nàng.

Thế là, Ứng Tư Tuyết gật đầu, nói: "Được rồi, chiều nay gặp lại."

Nói xong, cô đặt đũa xuống, đứng dậy rời đi, "Em ăn no rồi. Em quay lại ngủ trưa một lát rồi đổi ca trực nhé."

Nhạc Chấn Đào im lặng nhìn Dương Húc Minh. Mãi đến khi Ứng Tư Tuyết rời đi, gã mới bất đắc dĩ lắc đầu, nói:

“Người anh em, cậu đã quyết định sai lầm rồi." Nhạc Chấn Đào nhìn lên cầu thang một lần nữa, sau khi xác nhận rằng Ứng Tư Tuyết đã thực sự rời đi, bèn thở dài một hơi.

"Cậu không nên đồng ý với Ứng tiểu thư như thế."

"Sao vậy anh? "Dương Húc Minh không rõ. Nhạc Chấn Đào cười khổ, giải thích: "Chắc em cũng biết rõ tính tình của Ứng Tư Tuyết thế nào mà? Năng động, cởi mở, hướng noại, thông minh, lão luyện... Không bao giờ cô bé có cái hành vi ương bướng, không hiểu chuyện, không phân tích rủi ro như thế này.

Nhưng những cô gái như thế, nếu gặp phải biến cố khiến cõi lòng tan nát, thì tính cách nổi loạn, ý nghĩ điên cuồng, hung hăng sẽ nghiêm trọng hơn những cô gái ngu ngơ rất rất rất nhiều.

Vài ngày gần đây, trông Ứng tiểu thư lạ lắm, như gặp phải chuyện gì đó rất nghiêm trọng.

Chắc em cũng nhận ra mà, phải không Húc Minh?

Mặc dù không biết là chuyện gì, nhưng hôm nay cô ấy còn đặc biệt kỳ lạ hơn mọi ngày. Cái kiểu tâm tình thất thường, nóng nảy, gay gắt ấy trông y hệt như... lúc vợ anh có bầu vậy.

Trong thời gian này, thế mà em lại dám dẫn cô ấy đi dạo phố... Đây chính là chú em tự tìm đường chết đó nha!!!"

Lời giải thích của Nhạc Chấn Đào càng khiến Dương Húc Minh sững sờ, chẳng hiểu mô tê chi sất.

"Tại sao vậy anh? Vì Đại tiểu thư không vui, vậy chẳng phải chúng ta nên dẫn em ấy ra ngoài thư giãn, mua vui cho em ấy à? Tại sao anh nói em vừa quyết định sai lầm khi dẫn em ấy đi chơi?"

Nhạc Chấn Hoa nhìn Dương Húc Minh, lắc nhẹ đầu, nói: "Em nói đúng, nếu xét về các trường hợp bình thường khác. Tuy nhiên, mối quan hệ giữa em và Ứng Tư Tuyết... haizzz...."

Nhạc Chấn Đào dừng lời một lát, rồi nói tiếp, "Trong thâm tâm chú em chắc cũng biết rõ, rằng Ứng tiểu thư có tình cảm với cậu. Chẳng phải em ấy rất trân trọng cơ hội và thời gian khi hai người ở cạnh nhau sao?

Một cô gái con nhà giàu có, chẳng hề lo lắng chuyện cơm ăn áo mặc mà lại chấp nhận cùng cậu bôn ba đến tận nơi này à? Cô ấy đi cùng với cậu đến nhiều nơi xa lạ, mấy lần vào sinh ra tử, mấy lần cận kề cái chết, liều mạng nhiều như vậy... Đừng nói với anh rằng, cậu thực sự nghĩ đây là tình bạn?"

Dương Húc Minh tỏ vẻ hơi lúng túng trong khi Nhạc Chấn Đào nói tiếp: “Tuy nhiên, trước ngày hôm nay, cảm xúc của Ứng tiểu thư vẫn còn ổn, dù hơi khác thường nhưng chưa tới mức nghiêm trọng như hôm nay.

Trước ngày hôm nay, mọi hành vi của cô ấy đều thể hiện rằng, cô ấy chấp nhận ở bên cậu mãi mãi như một người bạn, thay vì phá vỡ lớp giấy mỏng này và khiến đôi bên đều xấu hổ.

Ấy thế mà, hành vi vừa rồi của cô ấy đã thay đổi, nhảy sang một dãy tần vô cùng nguy hiểm."

Nhạc Chấn Đào nhìn Dương Húc Minh, nói: “Dù bất cứ lý do gì, Ứng Tư Tuyết đang ở trong một trạng thái tâm lý cực kỳ căng thẳng. Cô ấy không còn bình tĩnh, bắt đầu cư xử theo cách mất kiểm soát.

Trước kia, chắc chắn có những câu nói mà cô ấy không dám nói, có những hành vi mà cô ấy không dám làm. Nhưng lúc này, cô ta sẽ nói và làm mà không hề kiêng kỵ gì cả."

Nhìn gương mặt đờ ra như cục đất của Dương Húc Minh, Nhạc Chấn Đào thở dài lần nữa:

“Người anh em à! Đúng thật là cậu không hề hiểu biết gì về tấm lòng của con gái nha.

Anh dám cá với chú em, tối nay, trong lúc hai người đi dạo phố lồng đèn... Thôi thì hai người cứ đi riêng với nhau nhé, anh đi ngắm sao với San San vậy. Nhóm chúng ta tách riêng ra nhé."

Quả nhiên, Nhạc Chấn Đào bỏ của chạy lấy người, "Ứng Tư Tuyết là một cô gái rất tốt. Nếu em đã hứa đi dạo cùng cô ấy tối nay, thì nên chuẩn bị tâm lý nhé.

Dù cô ấy có nói gì, làm gì, anh hy vọng em có thể đối xử thật tốt với cô ấy, không được để cô ấy đau lòng."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.