Tất Cả Bạn Học Đều Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Tôi

Chương 32: Lớp Học 32



Editor: Yuki

[Cái gã đầu xanh lè kia đúng là một cái bóng đèn chướng mắt, không thấy rằng Vương Vũ đã không thể giấu nổi tình yêu, không chịu khống chế nửa dưới cơ thể, muốn điên cuồng phóng thích lên người Trâu Khải sao?]

[Đáng ghét! Cư nhiên không thể xem trực tiếp cảnh Vương Vũ chịch Trâu Khải đến mềm nhũn cả chân.]

Trâu Khải: "..."

Một vài tên hủ nam đừng có quá đáng à nha.

Còn cả...

Tại sao mình lại là thụ? Rõ ràng tên Vương Vũ kia mới thích hợp bị đè hơn mà.

Khoan? Chờ chút, bọn họ còn chưa ở bên nhau, tại sao mình lại phải chạy theo suy nghĩ của Trì Dư như vậy chứ?

"Em trai này cuối cùng cũng chịu mở miệng rồi ha, hay là nói..." Tên côn đồ mở miệng nhìn Trâu Khải và Vương Vũ đứng bên kia, "Hai người bọn mày thực sự có gian tình?"

Trời đất chứng giám, gã ta thực sự không có ý định nghe lén bí mật của người khác, nhưng kể từ khi Trì Dư đến, bên tai gã lúc nào cũng xuất hiện tiếng sột soạt, sau đó là tiếng người nào đó nói về chuyện hai người này công khai mối quan hệ. Gã nói với vẻ mặt nghiêm túc: "Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong nha."

Vương Vũ: "Hình dong cái đầu mày ấy, chuyện chưa có gì đã nói bậy bạ gì vậy?"

Tương lai như nào tạm không nói đến, những chuyện đó vẫn là chuyện của vài năm sau nữa, cậu ta không thừa nhận đâu.

[Tại sao mấy người này đột nhiên nhắc đến ngoại hình vậy, là họ thấy mái tóc của tên du côn quá xanh sao?]

[Dù sao đi nữa...]

Bạn học: Nói đi, bọn tui đang nghe đây.

[Tên du côn kia cũng là một học sinh trong lớp chúng ta mà, đều đần độn giống như cặp đôi ngốc nghếch kia.]

Vương Vũ: Tên ngốc...

Trâu Khải: Sao mới chỉ vài giây mà họ lại được đổi biệt danh rồi?

Bạn học: Trọng điểm là cùng lớp...

Họ nhìn tên du côn này từ trên xuống dưới, cái loạt ánh mắt giống như đang nhìn một kẻ tâm thần hoặc như nhìn một con thú dữ. Tên du côn bị bọn họ nhìn đến mức cả người mất tự nhiên, cậu ta quyết định quát to:

"Nhìn cái gì? Chưa từng thấy lưu manh bao giờ à?"

[Ồ...]

Bạn học: Ồ?

[Câu chuyện của tên nhóc này...]

[Hửm?]

Bạn học: Hửm?

Vậy thì hửm là cái gi...

[Ừm...]

Vương Vũ: Có chuyện thì nói mau, lấy ra tư thái ship CP của cậu đi, đừng có rụt rè chẳng giống hủ nam thế nữa!

[Uầy.]

[Tôi nhìn ngang dọc đủ kiểu, ban đầu chỉ thấy cốt truyện viết là trùm trường Lưu Vân, còn có công nhân sản xuất, lưu manh đầu đường xó chợ, tảng đá vĩ đại, rồi là tình bạn graphite*, lãng mạn tựa sắt thép... Tôi đọc đi đọc lại cũng chỉ thấy toàn những từ ngữ khó hiểu khiến người ta khó hiểu, mãi cho đến khi bạn thống nhắc nhở một câu thì cuối cùng tôi mới hiểu ra, hóa ra cuộc đời của vị trùm trường Lưu Vân chỉ có ba chữ to...]

(*)Tình bạn Graphite (Graphite Friendship) là một thuật ngữ mạng xã hội phổ biến ở Việt Nam. Nó mô tả mối quan hệ bạn bè bề ngoài thì có vẻ thân thiết và tốt đẹp, nhưng thực chất lại khá mỏng manh và dễ vỡ như các lớp của than chì (graphite). Trong thực tế, tình bạn kiểu này có thể không sâu sắc và không bền vững, dễ bị ảnh hưởng bởi những yếu tố bên ngoài như lợi ích cá nhân, hiểu lầm, hay cạnh tranh.

[Vặn ốc vít!]

Lưu Vân: "..."

Mày không nói đống lời vô dụng trước đó có phải bớt việc hơn không?

Trâu Khải: Lưu Vân...

Lớp bọn họ hình như đúng là từng có một người như vậy.

Lưu Vân: Không đúng, tại sao tao lại vặn ốc vít? Tao chẳng làm gì cả.

[Sau khi Lưu Vân bỏ học vào năm lớp 11, cậu ta đã đi theo một đại ca xã hội đen. Lưu Vân mới vào giới giang hồ, chiến tích duy nhất là lừa được keo của một đứa trẻ năm tuổi tạm thời không nói, vì sau đó tên này đã thực sự lầm đường lạc lối, còn trẻ mà đã vào làm việc cho một doanh nghiệp đen, chỗ đó không chỉ cắt xén tiền công mà còn giam giữ nhân viên bất hợp pháp! Lại còn bắt bọn họ làm việc liên tục hai mươi giờ!]

Hệ thống: [Nhà máy như vậy, không phải là dây chuyền sản xuất truy hồn đoạt mệnh*, thì chính là hai ca làm việc sống chết luân hồi. Hơn nữa công xưởng mà sau này Lưu Vân đến làm việc thực ra có một ông trùm đứng sau lưng bảo kê, chuyên lừa gạt mồ hôi xương máu của những kẻ du côn như bọn họ, sau đó là bóc lột điên cuồng.]

(*)Nhà máy đó hoạt động trong điều kiện cực kỳ khắc nghiệt, là dây chuyền sản xuất căng thẳng không cho công nhân nghỉ ngơi, bốc lột sức lao động đến mức như cướp đi sinh mạng của họ.

[Chính xác, Lưu Vân lúc đó gần mười chín tuổi không thể chịu đựng nổi cảnh bị áp bức chỉ được ngủ bốn tiếng một ngày, sau đó đã viết một bài thơ về ốc vít rồi nhảy từ tầng cao nhất của nhà máy tự tử.]

Bạn học: Nội dung quá tàn nhẫn, gây khó chịu...

Vương Vũ, Trâu Khải: Mặc niệm.

Lưu Vân: Không đúng, tại sao bọn mày đều nhìn tao bằng ánh mắt như nhìn người chết vậy? "Haizz" Trâu Khải thở dài, "Nếu cậu có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi."

Lưu Vân: "..."

Kiểu nói của tên này nghe như thể mình sắp nói di ngôn vậy.

Cậu ta đá một hòn sỏi bên chân, giọng điệu không mấy thân thiện nói: "Tao tìm Vương Vũ đương nhiên là có chuyện, bọn mày cút hết đi, tao muốn nói chuyện riêng với nó!"

[Sao tên du côn đần này lại không đi theo kịch bản... Chờ đã, trong truyện gốc là một nhóm người khác đến gây sự, không phải tên du côn bị thủ lĩnh gọi đến để gom đủ số lượng này. Chẳng trách ngoài quả đầu xanh lè ra thì tên này chả có vẻ gì giống du côn cả.]

Lưu Vân:!

Chó mà cũng chê mèo lắm lông, mày tưởng tao đây không biết mày cũng mới nhuộm lại tóc à?

Cậu ta tức giận quay đầu, đúng lúc đối diện với một nam sinh vừa ngã xuống đất bên cạnh.

Người đó cao và gầy hơn những nam sinh khác, cặp kính dày che mấy hơn nửa khuôn mặt của cậu ta, cả người đầy vẻ tri thức, yếu đuối cực kỳ. Sách của cậu ta rơi hết xuống bên cạnh những hòn sỏi nhỏ, còn bản thân cậu ta... ngồi bệt xuống đất, tay còn bị trầy xước, trông vừa đáng thương vừa bất lực, giống như mới bị tên du côn nào đó bắt nạt vậy.

Trì Dư: "..."

Nhìn Lưu Vân với ánh mắt quỷ dị.

Bạn học: "..."

Cũng quỷ dị.

Lưu Vân: "..."

Không phải, hòn đá còn cách nam sinh đó xa lắm, làm sao có thể do cậu ta làm được!

Đây là một cuộc chạm trán lịch sử!

"Lại là cậu, thằng nhóc hư đốn này!"

Một bàn tay lớn đột ngột xuất hiện vung một cái tát đập xuống người Lưu Vân, ông ta vẫn đang tức giận nói:

"Cậu tưởng là cậu không đến trường học nữa thì tôi không còn là thầy giáo của cậu nữa sao? Ông đây không có mặt là cậu lại bắt nạt bạn học, xin lỗi bạn đi, nhanh lên!"

Ông ta chỉ vào nam sinh vừa đứng dậy và nói như vậy.

"Thầy Cổ, em thực sự không có..."

[Cố? Ôi chao, đó là thầy giáo dạy Sinh học, cũng là một người nóng tỉnh nha. Còn cậu trai cao ráo kia...]

[Là anh! Người tình bí mật của Lưu Vân!]

Lưu Vân:!

Tên khốn kia đừng nói nữa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.