Tất Cả Bạn Học Đều Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Tôi

Chương 53: Lớp Học 53



Editor: Yuki

Lần này hiếm khi Trì Dư không còn đùa giỡn với hệ thống nữa, cậu phá lệ liếc nhìn vị trí cổng lớn.

Chỗ đó chưa từng có ai đậu xe, nhưng không biết từ lúc nào, dường như xe của Nhan Hy đã từng dừng ở đó?

[Chắc là không thể nào đâu, cậu ấy hẳn là sẽ không trực tiếp lái xe đến đây đâu...]

Hệ thống: [Ký chủ, cậu đoán đúng rồi đấy, đúng là cậu ta thường xuyên lái xe đến đây.]

[Hả? Vậy cậu ấy không vẽ hả?]

Hệ thống: [Cậu quên rồi sao, Nhan Hy là học sinh mỹ thuật thiên tài, mấy tháng nay, đủ để cậu ta thi đậu trường mỹ thuật rồi. Không bao lâu nữa, cậu ta và gia sư kia, không chắc ai là thầy của ai nữa.]

Hệ thống: [Đúng rồi ký chủ, nói cho cậu biết thêm một chuyện nữa, ừm... Tôi đúng là đã gặp chút trục trặc, có lẽ tôi đã gây ra một số chuyện không hay trong cuốn sách này...]

[Hệ thống, sao tôi cảm thấy cậu nói hơi trừu tượng, không hay là không hay kiểu gì?]

Hệ thống: [Cái này tôi cũng không chắc lắm, haiz, hy vọng không phải như tôi nghĩ.]

[Hả? Như cậu nghĩ là như nào?]

Hệ thống: [Ừm... Tôi cũng không rõ nữa, ây da, giáo viên bảo tập hợp rồi, ký chủ mau ra ngoài đi...]

[Được rồi...]

Nửa năm sau, lớp 2.

Lâm Tích có chút bất ngờ trước sự xuất hiện của họ: "Trì Dư, Nhan Hy, hai cậu đều kết thúc buổi tập huấn rồi à?"

Nhan Hy: "Ừ."

[Không chỉ kết thúc tập huấn, thậm chí còn xong rồi.]

Lâm Tích: À, vậy à...

Hình như kỳ thể dục nghệ thuật đúng là phải sớm hơn một chút.

Bạn học đi ngang qua không nhịn được trêu chọc cậu ấy: "Lớp trưởng, đã nửa năm trôi qua rồi, thời gian của cậu vẫn còn dừng lại ở trước kia à."

Ừm...

"Đúng là tôi sơ ý rồi, đọc sách đọc đến ngu người rồi." Lâm Tích bất lực lắc đầu, "Đúng rồi, hôm nay lớp có hoạt động, chỉ còn thiếu hai cậu thôi."

"Còn có hoạt động nữa à?" Trì Dư không khỏi tò mò.

[Lúc trước tôi học cấp 3, ngoài đọc sách ra thì vẫn là đọc sách, chưa từng có một ngày nào được nghỉ ngơi. Không hố là thế giới trong sách, đúng là tươi đẹp mà.]

Lâm Tích: Thật ra cũng không tốt đẹp đến vậy...

Cậu ấy cười giải thích: "Nửa năm nay các bạn học đều học hành rất vất vả, lần này lại đúng lúc hai cậu kết thúc tập huấn trở về, mấy thầy cô sau khi bàn bạc đã quyết định cho chúng ta nghỉ một ngày để thư giãn."

Về chuyện này, ban đầu họ muốn dành cho Trì Dư và Nhan Hy một bất ngờ, nhưng hai người họ lại đến sớm hơn dự kiến, nên họ đã thay đổi kế hoạch, nói thẳng ra luôn.

Nhớ ra điều gì đó, cậu ấy bổ sung nói: "Đúng rồi, lần này rất nhiều người mang theo số lưu bút, nếu hai cậu muốn viết thì ở cửa hàng tạp hóa của trưởng có bán."

Trì Dư: "Nhật ký lưu bút? Bây giờ đã viết rồi à?"

"Phụt." Lâm Tích cười, "Hai cậu ra ngoài lâu như vậy đều quên mất một chuyện, chúng ta sắp tốt nghiệp rồi."

Học sinh thể dục nghệ thuật tỉnh ra hết cỡ cũng chỉ tập huấn nửa năm, nhưng Trì Dư là sinh viên đại học ưu tú xuyên sách, còn Nhan Hy là du học sinh từ nước ngoài trở về, môn văn hóa đều không tệ, nửa năm còn lại này cho dù họ không đến lớp cũng có thể thi đậu. Vì vậy sau khi kết thúc tập huấn, họ không lập tức trở về trường, mà ở lại nơi tập huấn để trau dồi thêm chuyên môn.

Còn về phía nhà trường, học kỳ 2 lớp 12 thì vào tháng sáu, mà lúc họ trở về đã là tháng tư, tính ra đúng là không còn bao lâu nữa là tốt nghiệp.

[Haiz, thật là bất ngờ một cái lại sắp tốt nghiệp rồi.]

Nhan Hy nhìn cậu: Có chút mong đợi khó hiểu.

Lâm Tích: "Hai cậu mau vào đi, các bạn khác đều đã đến rồi."

Hoạt động lần này nói là buổi họp mặt nhỏ, nhưng thật ra có thể coi là buổi tiệc tốt nghiệp của họ.

Địa điểm của tiệc tối không phải ở phòng học, mà là ở phòng hoạt động lớn mà Lý Tuyết đã đặc biệt xin phép. Bàn ghế ở đây được họ cố ý xếp thành một vòng tròn, trên bàn chất đầy đồ ăn thức uống. Các bạn học tham gia cũng không còn mặc bộ đồng phục quen thuộc nữa, mà thay vào đó là những bộ lễ phục nhỏ, vest nhỏ.

Tuy nhiên, điều khiến Trì Dư bất ngờ chính là sự thay đổi của bản thân họ.

[Wow..., nửa năm không gặp, sao họ đều cao lên, đẹp lên thế này? Còn có anh Hạc đội trưởng thân yêu của tôi, trời đất ơi, lúc cậu ta không mặc đồng phục... Rất có phong thái đội trưởng nha. Các bạn học khác cũng vậy, cảm giác đều không còn non nớt nữa.]

Đội trưởng Vương Hạc vốn đã đẹp trai kìm nén cảm xúc muốn trợn trắng mắt, bọn họ là học sinh cấp 3 đang trong giai đoạn phát triển chiều cao nhanh nhất, hơn nữa đã nửa năm trôi qua rồi, bọn họ có sự thay đổi chẳng phải là chuyện rất bình thường sao?

Còn Trì Dư cậu... Thôi được rồi, cậu vẫn không có thay đổi gì cả, vừa rồi lúc cậu bước vào cửa tôi còn nghe thấy cậu đang gán ghép CP, cậu đúng là một tên hủ nam kiên định trước sau như một mà.

[Nửa năm không gặp, CP của tôi vẫn ngọt ngào như vậy! Tình yêu của bạn học, tình yêu của thầy cô, sự ngọt ngào chết tiệt này. Hôm qua hai thầy Lý Hóa còn cùng nhau uống trà sữa, tình yêu chồng chồng của người lớn, hai thầy đứng có show ân ái quá, em sắp bị ngọt chết rồi.]

Các bạn học xung quanh ai nấy đều đưa tay lên đỡ trán, mỉm cười.

Trì Dư, cậu có biết nửa năm qua không có cậu, chúng tôi đã sống như thế nào không? Ngày ngày đều chìm đắm trong đống đề thi bài tập!

CP của cậu, CP của chúng tôi, hợp gu rồi.

Cấp 3 thì nên ngọt ngào như vậy.

Trong tình cảnh hiện tại, Nhan Hy ngồi bên cạnh Trì Dư cũng không nhịn được nở một nụ cười nhẹ.

Anh đưa ly trà sữa đã chuẩn bị sẵn cho Trì Dư: "Không bỏ trân châu."

Khoảng thời gian sau khi kết thúc tập huấn, họ gần như ngày nào cũng dính lấy nhau, bình thường Trì Dư không nói nhiều, nhưng trong lòng... Rất nhiều lúc, anh chỉ ở bên cạnh im lặng lắng nghe. Thỉnh thoảng Trì Dư còn mua trà sữa cho anh, lượng đường vừa phải, nhưng bản thân, Trì Dư khi uống trà sữa trân châu lại không thích cho thêm trân châu. Nghe anh nói như vậy, không ít bạn học đều hướng ánh mắt tò mò về phía họ...

Hai người này... Quả nhiên là thật!

Hoạt động lần này đều là bạn học trong lớp, còn có một số tiết mục nhỏ, các bạn học vừa ăn uống vừa xem náo nhiệt cũng khá hòa hợp. Tuy nhiên, khi hoạt động được một nửa, Lâm Tích cầm micro đột nhiên quay sang Trì Dư, các bạn học khác dường như đã đoán trước được chuyện này, im lặng.

Lâm Tích dừng một chút rồi mới lên tiếng: "Hôm nay mọi người khó khăn lắm mới tụ tập đông đủ, trong lúc vui vẻ thì cũng nói ra một bí mật nhỏ của lớp chúng ta. Là về cậu, Trì Dư."

"Tôi?"

"Ừm." Lâm Tích gật đầu, "Trì Dư, thật ra... chúng tôi đều biết chuyện của cậu, bình thường cậu không cần phải biểu hiện khoa trương như vậy."

Chuyện tiếng lòng bị lộ ra ngoài, trước đây họ đã quyết định nói với Trì Dư, nhưng lúc đó Trì Dư tình cờ rời đi tập huấn, họ liền trì hoãn chuyện này, giờ gặp lại...

Vẻ mặt Trì Dư khó hiểu.

[Bí mật của mình? Chẳng lẽ là sinh viên đại học giả danh thành học sinh cấp ba? Chuyện này... cũng không đến nỗi quá mất mặt, chẳng lẽ bình thường mình biểu hiện quá thông minh, khiến họ chú ý sao?]

Các bạn học:....

Thông minh thì thông minh, nhưng là.....

Họ vốn không định úp úp mở mở chuyện này, liền có bạn học nói thẳng: "Chính là chuyện về trùm trường, chúng tôi đều biết cậu giả vờ, thật ra cậu... rất dễ nói chuyện."

Cậu ta cố gắng nuốt ngược ba chữ "rất ngốc nghếch" vào trong.

"Đương nhiên, chuyện đã đến nước này tôi cũng không giả vờ nữa, tôi là học sinh ba tốt." Trì Dư nghiêm túc miêu tả.

[Ôi chao, thật là suýt chút nữa đã tốt nghiệp rồi, lúc này mình cũng không cần phải duy trì hình tượng của mình nữa, mặc dù giả làm trùm trường lạnh lùng rất ngầu, nhưng cũng quá trẻ con. Mình đã là học sinh cấp ba trưởng thành rồi, không thể giống như sinh viên đại học ngây thơ như vậy nữa.]

Bạn học: Hình như cũng không khác biệt lắm.

Ừm...

Hình như chuyện bọn họ muốn nói với Trì Dư không phải là chuyện này, lại bị lái sang hướng khác rồi.

Lúc này, Nhan Hy mỉm cười lên tiếng: "Trì Dư, bí mật mà chúng tôi muốn nói không phải là chuyện này."

Anh dừng một chút, đổi giọng:

"Hủ nam đẹp trai vô địch trưởng thành lại đa tài đa nghệ, chúng tôi có thể nghe thấy tiếng lòng của em."

Trì Dư: "Hả?"

[Vậy chẳng phải bọn họ biết mình là sinh viên đại học rồi sao? Họ sẽ không chê mình trẻ con chứ? Nhục chưa......]

"Phụt!" Có bạn học không nhịn được cười thành tiếng, cậu ta an ủi: "Yên tâm đi bạn học Trì, tụi tôi đã sớm quen rồi, chắc chắn sẽ không chê cậu đâu,"

Hơn nữa bản thân chúng tôi cũng trẻ con.

"Chuyện này... mọi người thật tốt." Cậu dè dặt nói: "Vậy... vậy hệ thống thì sao? Mọi người cũng có thể nghe thấy sao?"

Tiểu thuyết hệ thống ở thế giới này đã rất phổ biến, xuất hiện thứ này cũng không đột ngột, chỉ là...

Mọi người ơi ai hiểu được, xuyên sách một cái bị nghe trộm tiếng lòng.

Nhan Hy gật đầu: "Đúng vậy, cũng có thể nghe thấy."

"Nhưng chỉ có học sinh và giáo viên lớp chúng ta mới có thể nghe thấy." Lý Tuyết kịp thời bổ sung, "Chuyện này ngoại trừ chúng ta ra không ai biết, rất nhiều rắc rối trước kia nhờ em tiết lộ trước, chúng ta mới có thể tránh được."

Đối với chuyện này, các bạn học khác đều rất thấm thía.

Trì Dư người này có lẽ thật sự là sinh viên đại học ngây thơ trong sáng, tiếng lòng ngoài những lời nói ngược đời khi đu CP ra, những lúc khác đều rất bình thường, còn nói rất nhiều chuyện trước kia và sau này.

Lần này, Trì Dư chìm vào im lặng rất lâu...

[Nói mới nhớ hệ thống, đây chính là thế giới quan hiện đại thuần túy mà cậu nói sao? Sao tiếng lòng lại có thể bị lộ ra ngoài?]

Các bạn học: Chuyện này họ cũng muốn biết.

Hệ thống: [Chuyện này... người ta cũng rất ngại ngùng mà, bị nhiều người nghe thấy tiếng lòng như vậy. Cậu đợi tôi kiểm tra xem...]

Các bạn học: Hệ thống nhỏ đúng là vẫn luôn thẹn thùng như vậy.

Vương Hạc vỗ vai cậu: "Này, đừng nói cậu buồn đó nha. Nói thật, tôi cũng không muốn nghe cậu đu CP của tôi đâu! Nhưng cậu là đồng đội của tôi, tôi không quan tâm những thứ này, nhưng nếu cậu cảm thấy bất an buồn bã, tôi đi mua giấy cho cậu."

"Anh Hạc ơi cũng không cần lầm." Trì Dư vội vàng nói: "Tôi chỉ là cảm thấy khá đột ngột, dù sao đây cũng là lần đầu tiên tiếng lòng của tôi bị lộ ra ngoài."

"Ai mà chẳng phải lần đầu? Chúng tôi cũng là lần đầu tiên nghe thấy tiếng lòng của người khác." Vương Hạc nói: "Cậu không biết đâu, khoảng thời gian đó cả ngày nghe cậu lải nhải về CP bên tai tôi, tôi suýt chút nữa bị cậu làm phiền chết."

Các bạn học khác trong lớp cũng lộ ra vẻ mặt "Anh Hạc nói đúng đó", Trì Dư nhất thời lại có chút áy náy, bởi vì giáo viên và học sinh lớp 2 đều bị cậu ghép CP, hơn nữa chuyện này còn bị chính chủ nghe thấy!

Vẻ mặt cậu vô cùng bất đắc dĩ: "Tôi cảm thấy mình có thể chết để tạ tội."

"Đừng đừng đừng, mấy quả dưa đó của cậu khá ngon, CP cũng ngọt." Một bạn học trai thẳng tên Vu Châu nói.

Trì Dư đột nhiên phản ứng lại: "Vậy chẳng phải mọi người đã sớm biết tôi không phải là trùm trường sao?"

Lâm Tích: "Nhìn cậu diễn nhập tâm như vậy, chúng tôi căn bản không ngăn cản được."

"Chuyện này..."

Trì Dư cạn lời, quả thật, trước kia có bạn học muốn kéo cậu vào "con đường chân chính", nhưng cậu diễn quá nhập tâm trực tiếp chạy trốn từ chối.

Cậu đau đầu nhìn Nhan Hy: "Chuyện này sẽ không phải là chuyện mà nửa năm trước anh muốn nói với tôi chứ?"

Các bạn học: Cậu ta không giống chúng tôi, trong mắt cậu ta chỉ có tình yêu, chỉ có cậu.

Hai người thật sự là CPI

Nhan Hy: "Ừm, mong em đừng giận."

Trì Dư thản nhiên cười: "Tôi nào có yếu đuối như vậy, tôi chỉ là cảm thấy rất kỳ diệu."

Dù sao cậu cũng là người có trái tim rộng lớn, biết tiếng lòng của mình bị lộ ra ngoài liền không còn tâm trạng muốn diễn nữa.

Trực tiếp quét sạch hình tượng trùm trường! Trở về làm chàng trai ngốc nghếch!

Ba năm rồi lại ba năm, trở về vẫn là sinh viên đại học ngốc nghếch!

Vài giáo viên bên cạnh nhìn họ như vậy cũng không nhịn được cười, bầu không khí thời học sinh luôn thật thoải mái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.