Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 1)

Chương 144: Chương 144




 
Ngoại truyện 2: Động vật nhỏ và dã thú.
Chương 3
Toàn thân Đường Sóc bốc hỏa gần như có thể thiêu đốt mọi thứ xung quanh trong phạm vi 100m, sắc mặt tái nhợt, hắn gỡ dao và côn xuống, “Cận chiến không ai thắng được hắn, chúng ta mang theo dao và côn chỉ biến nó thành vũ khí của hắn thôi, đều bỏ lại!
Thứ duy nhất chúng ta có thể đối phó với hắn là súng, nhưng mà, đạn cao su của chúng ta bây giờ cũng không xài được, phải đổi thành đạn gây mê, hắn am hiểu trốn ở chỗ cao, chật hẹp, bóng tối.

Mọi người tuyệt đối không được hành động một mình, phải từ hai người trở lên phân thành một nhóm chia nhau ra tìm, khả năng nhìn trong bóng đêm của hắn cực kì tốt, nhớ cho kỹ, hai người một tổ, một người cầm đèn pin và súng.

Người đầu tiên nhìn thấy hắn phải rọi đèn pin vào hắn ngay, một người bắn!”
Chính là thế, lần thứ hai Diệp Từ tác chiến thất bại, không chỉ chọc Đường Sóc tự mình xông pha mà còn chọc cả bản tính lưu manh của hắn.
Đây không phải lỗi của hắn mà, tại cô gái đó giãy dụa lung tung, mình đâu có chạm vào đâu! Đúng là chết oan uổng, lúc này Tiểu Đường nhất định tức giận không nhẹ, haiz… Lại phải bắt đầu lại từ đầu.


Diệp Từ trốn ở một nơi phiền muộn, còn chưa biết bên ngoài trời long đất lở, động vật nhỏ của hắn đã xung phong xuất kích, muốn bắt cho bằng được tên ‘lưu manh’ này.
Cùng lúc đó, trong một căn phòng ở một khách sạn tại một thành phố nào đó, mặc dù là đêm khuya tờ mờ sáng, có một vị khách thần vẻ mặt hồng hào ngồi ở trước bàn, xem thư báo cáo.

Bên người là một người đàn ông nghiêm cẩn chừng 40 tuổi.
“Thưa ngài, ngài không định nhúng tay vào sao?”
“Không, các cậu cũng đừng nhúng tay, để xem khả năng của nó đến đâu.”
“Vâng, ngài cũng nghỉ ngơi đi, trời sắp sáng rồi.”
“Có tình hình gì báo ngay cho ta biết.”
Nói xong hai người chia hai đầu, đồng hồ để một bên.
Đường Sóc chia mọi người ra làm sáu tổ, trong đó có bốn tổ ba người, những người khác đều tự dựa vào mình xoay sở phân làm hai.

Bản thân hắn mang theo hai người hợp thành một tổ, bọn họ chia nhau ra tìm, mở cửa phòng huấn luyện.
Bên trong phòng huấn luyện là sân bóng lớn, cao hơn 15m, trên nóc nhà có vòng treo, còn có mấy cây xà gỗ, liếc mắt có thể thấy bên trong mấy giá đỡ là dù gấp, nhưng thật ra là những thiết bị để tập luyện thể năng.
Một phòng huấn luyện to như vậy mà không có một bóng đèn, chỉ có một chút ánh trăng đáng thương rọi xuống, ngay cả trình độ đem muối bỏ biển cũng không có.
Mọi người ngừng thở đi theo Đường Sóc, vểnh tai nghe âm thanh xung quanh, ở đây quá yên tĩnh, nhịp tim và hơi thở giống như được khuếch trương, chỉ có tiếng bước chân quy luật lúc đi lúc dừng, ở nơi này càng thêm quỷ dị.
Trong phòng huấn luyện hầu hết đều là dụng cụ để tập luyện, dựa vào tường là tấm đệm để nhảy cao, khoảng bốn năm mươi cái, đối diện chân tường là người giả dùng để tập luyện, dựa vào nhau, cũng có khoảng bốn năm mươi cái.
Đường Sóc đánh tay, phân mọi người ra tìm, một người hướng tây, một người đi về hướng bắc.

Bọn họ tìm một vòng cũng không phát hiện được gì, quay đầu nhìn Đường Sóc.

Phát hiện hắn nhìn chằm chằm đống người giả, còn sử dụng bộ đàm không biết nói gì, rất nhanh, bọn họ nghe thấy giọng của Đường Sóc, không khỏi nghi ngờ vạn phần.
Sau khi kết thúc trò chuyện, Đường Sóc nhìn xung quanh, sau đó một tổ viên đi về phía người giả, lại bị Đường Sóc kéo lại, chỉ về đống đệm, hai người khác ngầm hiểu, cùng hắn đi về phía đó.


Hình thành tam giác ba góc, chậm rãi thu nhỏ phạm vi tìm kiếm, cuối cùng cũng chẳng phát hiện được gì khả nghi.

Sau cùng, mấy người kiểm tra người giả cũng không thu hoạch được gì, Đường Sóc đi tới giữa trung tâm tức giận mắng, tháo tai nghe xuống.
“0012, ở đây không có, rút đi.” Tổ viên lúc nói chuyện thì thấy Đường Sóc thật lạ, hắn cứ nhìn xuống đất, không hiểu nổi hắn suy nghĩ cái gì, chẳng lẽ tên kia biết độn thổ?
Đường Sóc đi về phía cửa, còn khoảng 3m, đột nhiên nhỏ giọng nói, “0011, cậu bắn súng giỏi nhất, có nắm chắc trong ba giây bắn trúng mục tiêu không?”
“Đó là đương nhiên.”
“Được.

Nghe tôi, 0009 chờ tôi đếm đến ba, chúng ta cùng rọi đèn vào người giả bên xà gỗ, 0011 cậu phải trong thời gian ngắn nhất tìm ra mục tiêu.”
“Hả? Hắn ở đó sao? Lúc nãy chúng tôi tìm rồi, không thấy gì cả.”
“Nói nhỏ chút, phải nhanh, bây giờ không hành động hắn sẽ nhận ra.

1…2…3!”
Đột nhiên trong phòng huấn luyện có hai ánh đèn rọi lên khu người giả bên xà gỗ, 0011 nhìn chằm chằm, cằm thiếu chút nữa rớt xuống, ở hai nhánh xà gỗ thực sự nhìn thấy một người ngồi chồm hổm trên đó, hắn giơ súng bắn.
0009 đi theo cho là mình không có hoa mắt, sau đó nghĩ lại, vẫn cho là mình không có hoa mắt, nhưng người đó làm cách nào thoáng một cái đã không thấy tăm hơi?
Hai người nóng nảy, ầm ĩ nói nhất định đã chạy ra ngoài, nên lập tức chạy ra ngoài nhìn, Đường Sóc thì vô cùng bình tĩnh.
Diệp Từ còn đang khó hiểu, sao lại dễ dàng bị phát hiện vậy, tuy rằng còn chút nghi ngờ là do Đường Sóc chủ đạo, nhưng mà hắn không muốn nghĩ vậy.
Suýt nữa bị bắn trúng vai, Diệp Từ đã thiết kế từ sớm, chạy lên nóc nhà, cũng không cho hắn cơ hội chuẩn bị, phát hiện trên nóc nhà có bốn người chỉa súng vào hắn.
Không cần nghi ngờ, ngoại trừ Đường Sóc, không ai có thể hiểu rõ hắn như vậy!
Ngay lúc chật vật trở mình, tránh được đạn bắn tới, đồng thời tung ra sợi cước, hai người trong đó bị thương không có khả năng bắn súng, mà hai người khác thì một cao một thấp, phong tỏa đường chạy của hắn.
“Không muốn chết thì để xuống.” Diệp Từ ngồi chồm hồm hạ giọng uy hiếp.
Lúc này hai người mới thấy trong tay Diệp Từ cầm hai sợi cước quấn chặt lấy cổ đồng bọn.
Bản thân đang do dự có nên di chuyển không, chợt nghe bên dưới có tiếng người gọi lên, Diệp Từ bị đánh gọng kìm.
Diệp Từ không thể ham chiến lấy thứ gì đó trên lưng, để bên miệng cắn một cái, dùng sức ném về phía hai người dùng súng chỉa vào hắn.
“Nằm xuống, là bom!” Không biết ai lên tiếng.
“Bắn đi, là giả!” Một tiếng này cũng không biết là ai kêu, Đường Sóc đi.
Đáng tiếc Đường Sóc nhắc nhở vẫn chậm, hai người tạo thành uy hiếp với Diệp Từ đã nằm xuống, chờ Đường Sóc leo được lên nóc nhà, chỉ còn thấy cái bóng của Diệp Từ, tức giận vừa mắng người vừa dậm chân.
Hai người bị Đường Sóc mắng giờ mới nhìn rõ, nếu nói là bom thì đó cũng chỉ là túi dụng cụ mà thôi.
Hai người cùng tổ với Đường Sóc chạy tới, bọn họ cũng không biết có đồng bạn mai phục trên nóc nhà, người bị Diệp Từ dùng sợi cước quấn lấy cổ nói, “Vừa nhận được tin của 0012, nói muốn chúng tôi đến đây mai phục, nhưng vẫn để hắn chạy mất.”
Diệp Từ lần nữa đổi địa điểm ẩn núp, lau mồ hôi lạnh, trong lòng càng thêm sốt ruột, người của hắn xem ra đã điên lên rồi.
Đường Sóc lấy bản đồ của căn cứ ra, xem cẩn thận, rất nhanh phát hiện một chỗ không ai chú ý đến.

Vì vậy hắn dùng bộ đàm hỏi huấn luyện viên.
“Huấn luyện viên, khu 12 là ở đâu? Sao chúng em chưa từng nghe nhắc đến?”
“Đó là chỗ tập huấn của pháp y, căn cứ này có ba phần.

Một là địa hình để chúng ta tập huấn hình cảnh, hai là chỗ tập huấn cho tổ kỹ thuật, ba là khu mà cậu nói, là chỗ tập huấn của pháp y.

Một tuần trước bên pháp y đã kết thúc đợt huấn luyện cho nhóm học viên, còn chưa quét dọn, cho nên không nói cho các cậu biết.”
Thảo nào cái căn cứ bi3n thái này lại lớn vậy, Đường Sóc bắt đầu đau đầu.


Nghĩ thầm, khu tập huấn cho tổ kỹ thuật bị bọn họ chiếm dụng, dùng để làm phòng học khóa lý thuyết, vậy thì khu tập huấn pháp y này là chỗ ẩn nấp của tên khốn kia.
“Huấn luyện viên, em muốn đến khu phía đông xem thử.”
“Có thể nhưng các cậu phải chuẩn bị tâm lý, bên đó là chỗ gửi thi thể, tôi cũng vừa mới nói khi nãy, còn chưa quét dọn.”
“Không sao.” Kết thúc cuộc trò chuyện, Đường Sóc nhìn khu phía đông.
“0012, thế nào?” Người đi theo Đường Sóc đã hoàn toàn tín nhiệm hắn, chờ hắn ra lệnh.
“Đến khu phía đông, nói trước, chỗ đó có thi thể, đừng hoảng.” Lời này nói ra là cho mấy cô gái kia.


Đường Sóc chia thành ba tổ bảy người, cùng đi về khu phía đông, những người khác phụ trách tìm tiếp ở khu tập huấn hình cảnh.
Mở cửa khu 12, mùi bên trong khiến mọi người buồn nôn, Đường Sóc hít một hơi, là người đầu tiên đi vào.
Trên bàn giải phẫu vô cùng sạch sẽ, bên cạnh là thùng formalin, bây giờ không có thuốc và thi thể, nhìn tiếp cũng chỉ là một cái hố to đen thui.

Bên tường là mười mấy cái tủ ướp lạnh nhỏ tạo thành cái tủ lớn, đối diện còn để mô hình tiêu bản nội tạng.
Một tổ viên đi tới kéo ngăn tủ ra.
“Má ơi, tổ pháp y đúng là không phải chỗ cho người đến.”
Không cần hỏi, bên trong nhất định là thi thể.
Mọi người kiểm tra toàn bộ căn phòng, sau cùng không phát hiện bất cứ thứ gì, đang định rút lui, chợt nghe Đường Sóc nói, “Mở tất cả tủ ướp lạnh ra!”
“Hả? Đừng có đùa, trong đó toàn là thi thể, tên kia có thể trốn trong mấy chỗ này sao?”
Đường Sóc lạnh lùng liếc mắt, trong lòng nghĩ, Diệp Từ từng ở cổ mộ ngủ chung với xác ướp năm trăm năm ba ngày ba đêm, mấy thi thể mới mẻ này thì có tính là gì.
“Mở!” Nói xong, Đường Sóc đứng chịu mũi sào, mở tủ ướp lạnh đầu tiên, bên trong trống rỗng.
Hai người cùng tổ với Đường Sóc đã đứng bên cạnh hắn, tất nhiên là đi giúp đỡ, theo sát mở tủ thứ ba, tủ thứ tư…
Mấy người tổ khác cũng đi theo giúp đỡ.
“A, cái này không mở được.” Một người nói.
Đường Sóc đi tới nhìn, nhắm súng vào, đánh mắt nhờ người giúp một tay, ba người cùng nhau kéo ngăn tủ, Đường Sóc và một người chuẩn bị bắn.
Sức quá lớn, kéo hẳn cả ngăn tủ ra ngoài, bên trong là một thi thể nam, mấy cô gái che miệng, kêu lên thành tiếng.
“Người này mập ghê.” Một người còn có tâm trạng đùa giỡn.
“Đừng nói bậy bạ, bỏ vào đi.” Tên còn lại nhắc nhở, nhấc lên cất vào chỗ cũ.
Đột nhiên thi thể nam béo múp kia ngồi dậy, sắc mặt trắng bệch còn lộ ra ánh sáng xanh mơn mởn.
“Má ơi, quỷ!”
“Cương thi!”
“Xác chết vùng dậy!”
Tiếng kêu sợ hãi và tiếng súng cùng vang lên, Đường Sóc vội vàng hô to, “Quay lại, hắn ở phía sau!”
Trong hoảng loạn, chỉ có Đường Sóc và một người nữa lớn hơn hắn một chút là nhìn thấy, trên cổ thi thể có quấn cước bạc, chỉ cần lần theo sợi cước là có thể phát hiện nó xuất phát từ bên ngoài.
Một đám người không để ý tới nam thi thể bị bật dậy nữa, nháo nhào chạy ra ngoài bắt Diệp Từ.
Trong phòng giải phẫu náo nhiệt đột nhiên yên tĩnh lại, chỉ có thi thể nam đáng thương bị vứt bỏ trên mặt đất.
Diệp Từ đi ra từ sau mô hình nội tạng, nhìn mọi người rời khỏi, sau đó đi tới bên cạnh thi thể nam, chắp hai tay lại, hắn vẫn luôn rất tôn trọng người chết, cho dù biết ra mặt sẽ có người bắt hắn hắn vẫn mặc niệm “Kinh Pháp Hoa” để siêu độ.
Ở bên ngoài, mọi người đã phân tán, Đường Sóc không biết từ lúc nào chỉ còn một mình.


Nhưng mà hắn càng chạy càng không hiểu, sao chỉ thấy cước không thấy người? Đột nhiên dừng bước, lầm bầm một câu, “Chết tiệt.” rồi xoay người lại.
Diệp Từ quan sát xung quanh, mở cửa sổ, một tay bám lên trên nhảy ra, giống như vừa lúc gặp phải Đường Sóc.
Đường Sóc không nghĩ tới sẽ gặp Diệp Từ nhảy từ cửa sổ ra, chỉ là phản xạ thần kinh giơ súng lên.


Mà Diệp Từ cũng không ngờ Đường Sóc sẽ quay lại, ngây người mấy giây, để nòng súng lạnh băng nhắm vào mình.
Hai người từng đã là của nhau, một bên trong một bên ngoài cửa sổ, tay của Đường Sóc bắt đầu run rẩy.

Thật sự cầm súng nhắm vào hắn, tất cả tâm trạng hận không thể giết đột nhiên biến mất, chỉ còn lại sợ hãi.
“Chỉ có em mới tìm được anh, Tiểu Đường.”
Khẽ cắn môi… Ngón tay giữ cò bắt đầu cứng lại, lại cắn môi, bàn tay cầm súng bắt đầu đau… Mắng bản thân vô dụng trong lòng, cuối cùng vẫn…
“Mau đi đi, coi như tôi chưa thấy anh.”
“Không đi, trừ khi em đồng ý trở về bên anh.”
“Chết tiệt, tôi nổ súng đó!”
Diệp Từ mở rộng áo, lộ ra lồ ng ngực rắn chắc.

Đường Sóc còn có thể thấy vết sẹo sâu mờ nhạt, chẳng lâu trước đây, mình từng nằm dựa vào lồ ng ngực ấy, nghe hắn kể về câu chuyện về những vết sẹo, trước sau tổng cộng có mười sáu vết sẹo, bản thân mình đã từng đếm.
Mà hôm nay, mình lại cầm súng nhắm vào lồ ng ngực đó.
Trong mắt Diệp Từ ánh lên nét dịu dàng và nhàn nhạt đau thương, khiến tất cả tức giận của Đường Sóc hóa thành hư không, trong lòng đè nén khó chịu vô cùng.
“Đi mau, bạn học của tôi đến.” Nói xong, Đường Sóc cất súng, xoay người đi.
Đoàn người chật vật trở về chỗ cũ.
Lúc này một vài đội viên bắt đầu oán giận, nói cái này vô dụng, có người nói mực nước quá thấp, có người muốn rút gân lột da Diệp Từ.
“Huấn luyện viên, tôi nhìn thấy 0012 để phạm nhân chạy.”
Mọi người chấn kinh.
Mọi người không lên tiếng, xoay đầu nhìn Đường Sóc.
“0012, 0005 nói có thật không?” Huấn luyện viên hỏi.

“0012, trả lời câu hỏi, 0005 nói có thật không?”
“Phải.”
“Cậu tốt nhất là nêu ra lý do thuyết phục mọi người.”
“Em không có gì để nói.” Đường Sóc nhìn huấn luyện viên, bình tĩnh trả lời.
Ánh mắt của thằng nhóc này là gì? Một đứa hai mươi mấy tuổi lại có ánh mắt này sao? Huấn luyện viên khó tin khi nghe Đường Sóc nói vậy.
“0014, 0018 dẫn cậu ta đến phòng tạm giam, những người khác tiếp tục tìm.

0012, nghe cho rõ, đừng tưởng cậu như vậy là có thể lừa qua được cửa ải, không nói rõ mọi chuyện, cảnh phục trên người cũng đừng hòng mặc nữa! Bây giờ tôi cho cậu một cơ hội, nói rõ mọi chuyện ra.”
Cơ hội à, Diệp Từ chạy đến đây náo loạn, là vì muốn có được một cơ hội nữa, bản thân không biết rốt cuộc nên làm gì, bây giờ có người nói cho mình cơ hội, đúng là có chút buồn cười.
Thấy Đường Sóc trầm mặc không nói, huấn luyện viên ra lệnh dẫn hắn đến phòng tạm giam.
Đường Sóc đột nhiên thấy vô cùng mệt mỏi, lạnh lùng liếc nhìn huấn luyện viên, sau đó xoay người bỏ đi, còn nghe tiếng huấn luyện viên gầm lên, “Nếu không bắt được tên đó, tất cả biến về nhà hết cho tôi!”
Để lại một câu nói cho mọi người, huấn luyện viên hậm hực đi về phòng làm việc, đi đi đi đi…
“Huấn, huấn luyện viên, huấn luyện viên!”
“Kêu cái gì!” Huấn luyện viên xoay đầu lại mắng, thấy mấy học viên như gặp phải quỷ, nhìn chằm chằm cửa sổ mở rộng cách đó không xa.
Trên cửa sổ có một người đang ngồi, đầu đội nón lưỡi trai, tay cầm sợi cước bạc.
Có phải hắn điên rồi không? Tại sao lại đến? Đường Sóc kinh ngạc nhìn Diệp Từ nhảy xuống, vừa đi vừa nhìn mình.
Diệp Từ giơ hai tay lên, ý bảo mọi người là mình không nguy hiểm.

Hắn thoải mái đi tới trước mặt mọi người, đối diện huấn luyện viên.
Vị huấn luyện viên kia tức giận tới nghiến răng, định tự tới bắt hắn lại, ai biết hắn có chạy nữa không! Đang định tiến lên đấu một phen, vị huấn luyện viên đội nón ngăn lại, nói với Diệp Từ, “Cậu cảm thấy học viên của chúng tôi thế nào?”
“Một đám cậu ấm cô út được cưng chiều từ nhỏ.”
“Anh nói cái gì?” jongwookislove.wordpress.com
“Mẹ nó, lặp lại thử xem!”
Ánh mắt của huấn luyện viên sắc bén khiến mọi người câm miệng, chỉ có Đường Sóc lạnh lùng hỏi, “Kể cả tôi?”
“Anh nói rồi, chỉ có em mới có thể bắt được anh.”
Chuyện cũ ùa về, bọn họ đã trải qua những gì hiện từng chút một trong đầu, Đường Sóc tránh ánh mắt của Diệp Từ, trong lòng đau khổ nói không nên lời.
Sau đó Diệp Từ lại bổ sung một câu, “Em cũng là người duy nhất có thể còng tay anh.”
Một lần thẩm vấn kia, ký ức của Đường Sóc vẫn còn mới mẻ, theo bản năng nhìn thoáng qua cổ của Diệp Từ, nơi đã từng bị hắn cắn ‘thương tích đầy mình’, sau đó thì bị ăn sạch sẽ.
Có thể là tức tới bất tỉnh, ai cũng không nhận ra cuộc đối thoại của họ có gì mập mờ.
Huấn luyện viên lấy còng tay ra, còng tay Diệp Từ.
“Tôi muốn chạy, có còng cũng vô dụng.”
Huấn luyện viên nhìn một chút, cuối cùng vẫn cất còng tay vào, để mọi người về ký túc xá chờ, mấy huấn luyện viên áp giải Diệp Từ về phòng làm việc.
Đường Sóc không bị đưa vào phòng tạm giam, mà là bị đuổi về ký túc xá, vì Diệp Từ tự thú.
Thẩm vấn Diệp Từ cũng không thuận lợi, Diệp Từ chẳng nói gì, làm cho ba huấn luyện viên bó tay, không thể làm gì khác hơn là tạm thời bỏ qua, nghỉ ngơi chờ tới ngày mai rồi thẩm vấn.
“Chí ít cậu cũng phải nói tên mình.” Huấn luyện viên đội mũ vẫn thân thiện nhất với Diệp Từ.
“Trên thẻ chẳng phải đã ghi rồi sao?”
Huấn luyện viên đội mũ cầm thẻ của Diệp Từ để qua một bên, “Trực giác của tôi nói, đây là giả.”
“Tôi sẽ không nói ở đây, làm một giao dịch đi, năm người kia còn chưa tỉnh lại đúng không?”
Trong ký túc xa làm hôn mê ba người, trong lúc tìm làm hôn mê thêm hai, Diệp Từ biết bọn họ ít nhất cũng phải hai ngày sau mới tỉnh.
“Cậu có thể đánh thức họ?”
“Có thể, điều kiện là đừng hỏi tôi bất cứ vấn đề gì.”
“Sau khi trời sáng sẽ đưa họ tới bệnh viện, cũng có thể gọi dậy thôi.”
“Có di chứng gì tôi sẽ không chịu trách nhiệm.”
Huấn luyện viên đội mũ suy nghĩ, “Tạm thời có thể không thẩm vấn cậu, nhưng mà sẽ chuyển giao cho ngành có liên quan.”
“Được.”
Huấn luyện viên đội mũ đưa Diệp Từ đến phòng y tế, lúc bác sĩ thấy Diệp Từ, thật sự rất muốn hỏi hắn loại thuốc mê này là gì.
Diệp Từ nâng một người dậy, đưa lưng về phía bác sĩ và huấn luyện viên, ai cũng không thấy hắn làm gì, dù sao người cũng đã tỉnh.
Cứ thế, năm người hôn mê đều tỉnh lại.
Diệp Từ bị áp giải vào phòng tạm giam, hai bên là phòng của ba huấn luyện viên và phòng họp, họ đang bàn với hai người phụ trách căn cứ, thương lượng xem xử lý Diệp Từ và đám học viên thế nào.
Sắc trời đã sáng, Diệp Từ dựa vào chiếc giường nhỏ nhìn cửa sổ đờ ra, hắn không biết mình huyên náo như vậy là đúng hay sai, lúc đó chỉ muốn mau chóng gặp Đường Sóc, mang trái tim hắn trở về bên cạnh mình.
Nghe hắn bị mọi người chỉ trích, đau lòng vô cùng, Diệp Từ rất rõ, cho dù bọn họ chia tay, Đường Sóc cũng sẽ tuyệt đối không tiết lộ bất kì thông tin nào liên quan đến mình, cho dù bị trục xuất khỏi giới cảnh sát.

Cho nên…
Bị giam ở nơi này, hắn cũng không hối hận về lựa chọn ban đầu, nơi này là căn cứ Đường Sóc tập huấn, chí ít có thể đào tẩu trong căn cứ, chờ bị chuyển đến chỗ khác rồi tính tiếp.
Khi nào mới được gặp lại em? Trong thời gian này anh làm sao vượt qua nỗi nhớ nhung này đây?
Diệp Từ đang buồn bực, cửa phòng tạm giam mở ra.

Nhìn thấy người ngoài cửa, hắn cười nói, “Anh biết em nhất định sẽ đến.”
Hết chương 3.
 
------oOo------



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.