Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 1)

Chương 96: Chương 96




 
Vụ án thứ 5: Nỗi đau của Abe Khan.
Chương 5
Nhìn tấm ảnh đặt trên bàn, hai người vô cùng kinh ngạc.
“Mẹ nó, gặp quỷ!”
“Sao lại là cô ta, Viên Khả Tâm?”
“Điểm này tôi và tổ trưởng cũng thấy lạ, nhưng mà xem thời gian, khi đó Viên Khả Tâm còn chưa chết, để lại dấu vân tay cũng rất bình thường.”
Lâm Diêu không nói gì, nhưng trong lòng ý thức được, dòng nước ngầm cuồn cuộn đang hướng về phía họ.
“Đàm Ninh, có thời gian tử vong chưa?”
“Một đống xương, khả năng tính ra thời gian xác thực không lớn.

Pháp y nói, chắc là giữa tháng ba năm ngoái, mà nhật ký liên lạc cuối cùng là ngày 9 tháng 3, thời gian ăn khớp với kết quả pháp y.”
Tư Đồ cầm ảnh chụp lên xem, lầm bầm nói, “Giữa tháng ba năm ngoái… Khi đó Viên Khả Tâm chết, hung thủ không thể là cô ta.”
“Giống như tổ trưởng nói, có khi nào Viên Khả Tâm trước đó đã tới tầng hầm của Đồng gia?” Đàm Ninh nói.
“Chỉ có thể nghĩ như vậy.

Dưới tầng hầm có dấu vân tay của Viên Khả Tâm, chúng ta cũng không thể cho rằng cô ta biến thành ma rồi để lại.”
“Tiểu Lâm, điều kì lạ vẫn còn nhiều lắm.

Tôi điều tra nhật ký liên lạc trong điện thoại của Hàn Vân, tôi cũng mới vừa nói, cuộc gọi sau cùng là của Phùng Hiểu Hàng, mà trước cuộc gọi của Phùng Hiểu Hàng, chính là Viên Khả Tâm.”
“Cái gì, Viên Khả Tâm?” Lâm Diêu mở to mắt.
“Đúng vậy.

Tư Đồ, anh thấy thế nào?” Đàm Ninh ném vấn đề qua Tư Đồ.
“Đầu tiên nói về cuộc gọi của Viên Khả Tâm, điều này cũng không lạ, sau khi Viên Khả Tâm chết, di vật của cô ta đều được người nhà cầm về.

Chúng tôi cũng từng điều tra người nhà của Viên Khả Tâm rất cẩn thận, người nhà của cô ta rất sạch sẽ, không có vấn đề gì.

Lúc đó, sau khi chúng tôi đi không lâu, liền nhận được tin Viên Khả Tâm bị giết, người nhà của cô ta vội vàng lo tang sự, chúng tôi cũng nhân cơ hội tra xét toàn bộ căn nhà, không phát hiện gì cả.

Nhưng thật ra hơn nửa năm trước, một người bạn của Diệp Từ nói, người nhà của Viên Khả Tâm đã di dân rồi.

Nhưng mà dấu vân tay của Viên Khả Tâm lại xuất hiện dưới tầng hầm của Đồng gia, cái này phải nghiên cứu một chút.”
“Đàm Ninh, thời gian hai người trò chuyện là bao lâu?” Tuy Lâm Diêu không nói gì thêm, nhưng hắn tán thành với suy luận của Tư Đồ.
“27 phút.”
“Lâu vậy… Có một điều có thể khẳng định, người nói chuyện điện thoại với người chết không phải Viên Khả Tâm, mà người này chắc chắn quen biết Hàn Vân.”
“Đúng vậy.

Có người sử dụng điện thoại của Viên Khả Tâm, vấn đề là, người nhà của Viên Khả Tâm đều đi nước ngoài, chúng ta không tiện bắt tay vào hướng này để điều tra.

Đàm Ninh, cậu có điều tra ghi chép nhật ký điện thoại của Viên Khả Tâm sau khi cô ta chết không?”
“Có.

Sau khi Viên Khả Tâm chết, số này chỉ được sử dụng năm lần, ba lần sử dụng liên tục ở đây, hai lần còn lại là ở thành phố T.”
“Thành phố T!”

“Thành phố T!”
“Hai người đừng có hù tôi nha.

Lúc đầu tôi cũng thấy lạ, vụ án ở sơn trang lúc hai người nghỉ phép cũng ở thành phố T, số điện thoại này y như theo mông hai người vậy.”
Đàm Ninh vừa nói xong, Tư Đồ liền cầm bản ghi chép nhật ký liên lạc lên xem.
“Anh tìm cái gì?” Đàm Ninh thấy hắn có vẻ rất cấp bách.
“Tìm được rồi! Tiểu Diêu, em xem đi, ngày cuối cùng số của Viên Khả Tâm được dùng!”
“Đây không phải là ngày hôm sau Phùng Hiểu Hàng chết sao!”
“Hả? Không trùng hợp vậy chứ!” Đàm Ninh cũng nhận ra có chỗ không bình thường.
“Đây chắc chắn không phải trùng hợp! Chúng ta nghĩ lại đi, bắt đầu từ lúc chúng ta bắt Viên Khả Tâm, chúng ta đã bị tổ chức kia theo dõi, nếu không, Viên Khả Tâm không thể bị giết trong bệnh viện được.

Ngay sau đó, di vật của cô ta được người nhà lãnh về, tất nhiên cũng vứt số điện thoại.

Mà người của tổ chức có vẻ vẫn còn muốn giữ số điện thoại này lại liên lạc với vài người hoặc chuyện, nên mở để xài.

Từ đó về sau, người sử dụng số điện thoại này vẫn luôn giám sát chúng ta, hắn biết chúng ta tới hồ Cầm Tâm, mục tiêu của người này có vẻ cũng không phải chúng ta.”
“Chẳng lẽ là Phùng Hiểu Hàng?” Lâm Diêu tạm thời không rõ được manh mối.
“Chỉ có thể nói là một khả năng.

Có lẽ, ở mặt này còn có chuyện phức tạp hơn, chúng ta lấy từng cái ra suy nghĩ cẩn thận.

Đầu tiên, đối phương theo chân chúng ta tới thành phố T, điểm này có thể khẳng định.

Tiếp theo thì rối rồi.”
Nhìn Tư Đồ lắc đầu, Lâm Diêu cũng nghĩ vậy, nhưng vấn đề không nghĩ thì không rõ ràng, có lẽ vẫn phải thử mở bí ẩn nơi này, vì vậy, hắn cầm ghi chép nhật ký trò chuyện lên xem, “Số điện thoại của Viên Khả Tâm tổng cộng có năm lần trò chuyện, có bốn lần là gọi đi, chỉ có cuộc gọi của Hàn Vân là gọi vào, loại số của Hàn Vân đi, bốn số khác đều là những số khác nhau, không có số nào chúng ta biết.”
“Tôi điều tra rồi, bốn số này đều là điện thoại công cộng.”
“Tư Đồ, lúc chúng ta lo vụ án của Tiễn Lạc An, cũng không cảm thấy có chỗ nào khác thường.

Nếu người giám sát kia ở gần chúng ta, chúng ta chắc hẳn vẫn cảm nhận được.”
“Núi cao có núi khác cao hơn, có lẽ chúng ta thiếu công lực.

Cái làm anh thấy lạ là số này ngừng sử dụng ngay ngày hôm sau Phùng Hiểu Hàng chết!”
“Có lẽ… Tư Đồ, chúng ta có thể nghĩ thế này.

Lúc đó người giám sát chúng ta ở bên trong sơn trang, đợi tới khi vụ án xảy ra, người này sợ dính chuyện, nên liền chạy, tiện thể xóa số này.

Có lẽ chuyện này không liên quan tới vụ hồ Cầm Tâm và Phùng Hiểu Hàng.”
“Câu trước của em thì anh đồng ý, nhưng nói Phùng Hiểu Hàng không liên quan thì có hơi sớm.

Phùng Hiểu Hàng là bạn trai cũ của Hàn Vân, đồng thời có liên lạc với số của Viên Khả Tâm, bọn họ nói chuyện tới ba mươi phút, nếu không phải người quen thì không thể rồi.

Tiểu Diêu, hiện tại anh có thể khẳng định, người sử dụng số này là người của tổ chức, nói cách khác, Hàn Vân quen biết người trong tổ chức, còn Phùng Hiểu Hàng? Nếu Phùng Hiểu Hàng cũng quen biết thì sao?”
Lâm Diêu không trả lời Tư Đồ, hít một hơi thật sâu, theo thói quen xoay xoay vật trong tay.
“Tiểu Diêu, nếu suy luận trước của em là đúng, vậy người này tại sao phải đi? Bởi vì sợ vụ án liên lụy tới mình? Khi đó bỏ đi, chẳng phải càng làm người ta chú ý sao? Bạch Nhuận Giang là ai, thà giết lầm chứ không bỏ sót, làm sao có thể tha cho người mới hôm sau vụ án đã bỏ đi?”
“Vậy anh nói xem có chuyện gì?” Lâm Diêu có chút tức giận.

“Anh nghĩ, có khi nào người đó đã yên tâm không.”
“Yên tâm? Có ý gì?” Đàm Ninh hơn nửa ngày mới chen được một câu.
“Có lẽ, mục đích của người đó là giết Phùng Hiểu Hàng, chỉ là bị Tiễn Lạc An đoạt mất.”
“Tại sao?” Lâm Diêu ít nhiều cũng hiểu ý hắn, nhưng vẫn còn chút rối loạn.
“Ừm… nên nói thế nào nhỉ…” Trong lúc nhất thời, Tư Đồ không biết phải nói suy đoán mơ hồ của mình thế nào, nhưng lại thấy suy nghĩ này của mình chính xác, xem tờ ghi chép nhật ký trò chuyện, cả buổi mới nói tiếp, “Hàn Vân tự sát vì Phùng Hiểu Hàng, trong lòng cô ta nhất định hận Phùng Hiểu Hàng thấu xương, có khi nào tìm người của tổ chức đi giết Phùng Hiểu Hàng? Mà tên sát thủ này, vừa lúc gặp chúng ta, cho nên chậm chạp không ra tay, đợi tới lúc Tiễn Lạc An giết Phùng Hiểu Hàng rồi mới đi?”
“Sai.

Tư Đồ, nếu dựa theo suy luận của anh, cái chết của Hàn Vân là thế nào?”
“Tiểu Diêu, ý của anh là, hai vụ án này không dính dáng tới nhau.”
“Tiểu Lâm, ý của Tư Đồ tôi hiểu.

Hắn nói, sau khi Hàn Vân nhờ tổ chức giết Phùng Hiểu Hàng, mà cô ta thì bị người khác giế t chết, người sát hại Hàn Vân không liên quan tới tổ chức.”
Hắn nghĩ gì chẳng lẽ tôi không biết, ai cần cậu giải thích! Lâm Diêu lạnh lùng trừng mắt nhìn Đàm Ninh, vươn tay vỗ đầu Tư Đồ, “Ý bên trong cậu vẫn chưa xem đầy đủ, hắn đúng là muốn nói hai vụ án không liên quan tới nhau, nhưng cũng còn một khả năng khác.

Phùng Hiểu Hàng mới quen biết tổ chức, Phùng Hiểu Hàng mới là người thuê sát thủ, mà sát thủ muốn giết Hàn Vân.”
“Là thế phải không?” Đàm Ninh ngây ngốc nhìn cái người bị Lâm Diêu vỗ đầu đang cười hạnh phúc.
“Đúng vậy ~” Tư Đồ rất ngoan.
Lâm Diêu liền đẩy con sâu siêu dính chuẩn bị nhào tới, tiếp tục bổ sung với Đàm Ninh.
“Đừng để vẻ mặt của hắn lừa.

Tuy rằng hắn nghĩ Hàn Vân là người thuê sát thủ, nhưng cũng sẽ rất nhanh phủ định suy luận của bản thân.

Đầu tiên, cái đầu này sẽ suy nghĩ từ nhật ký trò chuyện.

Hàn Vân là người đầu tiên liên lạc với người của tổ chức, sau cùng là Phùng Hiểu Hàng.

Nếu như Hàn Vân muốn giết Phùng Hiểu Hàng, sẽ gọi cho Phùng Hiểu Hàng trước mới đúng, giống như cho đối phương cơ hội cuối cùng, Phùng Hiểu Hàng có khi biết đường quay lại, Hàn Vân lại không nỡ giết hắn, nếu hắn vẫn khăng khăng một mực, mới hạ quyết tâm cuối cùng để sát thủ đi.

Nhưng mà, Hàn Vân lại gọi người của tổ chức trước, còn nói gần 30 phút, sau đó mới gọi cho Phùng Hiểu Hàng, à, thời gian trò chuyện giữa cô ta và Phùng Hiểu Hàng là bao lâu?”
“2 phút 12 giây.”
“Xem đi, ngắn như vậy.

Cứ như vậy, trong đầu Tư Đồ sẽ nghĩ, có phải Hàn Vân quen biết người của tổ chức không, đồng thời biết tổ chức muốn giết Phùng Hiểu Hàng, lúc gọi điện thì điều chỉnh, kết quả thất bại, sau đó gọi cho Phùng Hiểu Hàng cảnh báo kêu hắn cẩn thận, đối phương lại cười nhạt với ý tốt của cô ta, cho nên mới chỉ nói chuyện có 2 phút.

Mà sau đó, người của tổ chức sợ Hàn Vân gây rối, liền giết cô ta cho xong chuyện! Đừng thấy tôi nói nhiều vậy, đây chỉ là một nửa suy nghĩ trong đầu Tư Đồ thôi.”
“Mới có phân nửa?” Đàm Ninh không biết phải bội phục ai mới được.
“Đương nhiên.

Nửa còn lại là vì sao sát thủ của tổ chức lại giết người dưới tầng hầm của Đồng gia? Tên sát thủ này không phải người của Đồng gia, có lẽ nên nói, tên sát thủ này có biết bí mật của Đồng gia không? Nếu biết thì làm sao biết được? Sát thủ biết rất rõ Đồng gia, không biết tổ chức có phải có hứng thú với Đồng gia hay không, nên đã sớm ra tay? Một vấn đề cuối cùng, Chu Tri Nhiên mất tích, có liên quan tới không? Tư Đồ, anh có muốn bổ sung gì không?”
“Không có, em đào được rất nhiều, không chừa chỗ cho anh nói gì hết.” Ngoài miệng Tư Đồ có chút oán giận, nhưng trên mặt thì đã sớm ‘Tình yêu của chúng ta tràn ngập ánh sáng ~’.
“Phu thê đồng tâm, đồng lòng hợp lực.” Đàm Ninh cảm khái.
“Đúng vậy, có người vợ như vậy, chồng cầu còn không được.”

… Rầm rầm…
“Hai người từ từ nói chuyện, tôi phải chạy về báo cáo với tổ trưởng.”
Đàm Ninh bay đi như cơn gió, chạy ra ngoài đóng cửa, còn chưa đi ra đã nghe thấy tiếng Lâm Diêu nổi điên rống lên.
“Anh thử nói lại coi, chán sống rồi đúng không, ai là vợ hả, anh có gan thì nhắc lại đi!”
“Em điên hả, chỗ này cũng đá được sao?”
“Cút! Tư Đồ, hôm nay tôi không giết anh thì cũng phải phế anh!”
“Anh chỉ nói theo hắn có một câu thôi mà, em tức làm gì.

Em không phải vợ thì ai là vợ?”
“Mẹ nó, anh không để yên phải không!”
“Người xưa có dạy, ở dưới là vợ! Ui da, phế đi, phế đi, em đá thật hả?”
“Bây giờ anh ở dưới, nói, ai là vợ?”
“Anh, anh, là anh, được chưa?”
Đàm Ninh lau mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng thầm cầu khẩn cho Tư Đồ, đừng bị phế thiệt nha.

Ai ngờ Lâm Diêu giận dữ vậy, sau này không có chuyện gì thì không nên nói lung tung!
Sau khi quay lại tổ trọng án, Đàm Ninh báo cáo lại cái nhìn của cặp oan gia cho Cát Đông Minh, tổ trưởng đại nhân vẫn cào tóc y như cũ, khóe miệng ngậm điếu thuốc, trông nhếch nhác lại khó dò.
“Vấn đề ở mặt này quá kì lạ, có thể sẽ chuyển qua tổ chuyên án, tới lúc đó Tiểu Lâm chỉ có thể hoạt động bên Tư Đồ.”
“Tổ trưởng, vụ án này nhất định phải chuyển qua tổ chuyên án, nhưng tôi vẫn không rõ, tại sao không để Tiểu Lâm tham gia tổ chuyên án?”
Cát Đông Minh cẩn thận nhìn vài người xung quanh, không nói gì, xoay người vào phòng làm việc của mình, Đàm Ninh ăn ý đi theo sau.
Đóng cửa lại, Cát Đông Minh vẫn nhỏ giọng nói.
“Cậu cũng biết nội dung trong con chip, bên trong có rất nhiều nhân vật lớn, tuy rằng từ lúc bắt đầu chúng ta đã tăng cường công tác bảo mật, nhưng vẫn để lộ tin tức, đến bây giờ đã có người tạo áp lực cho cáo già, cắt chức Tiểu Lâm.”
“Tại sao muốn nhằm vào Tiểu Lâm?”
“Ngu ngốc, con chip là do hắn tìm ra.

Nói thật, trong khoảng thời gian này, tâm trạng của cáo già rất tệ, người nhắm vào Tiểu Lâm cũng có địa vị không nhỏ.

Cáo già muốn bảo vệ Tiểu Lâm, lại không muốn đắc tội với cấp trên, huống chi…”
“Huống chi cái gì?”
“Từ vụ án công ty Khởi Hàng, Viên Khả Tâm chết rất kì lạ, cho nên, chúng tôi nghi ngờ…”
“Cái gì?”
Cát Đông Minh không nói gì nữa, ngón tay quẹt lên nước lạnh bên ngoài ly cà phê, viết hai chữ xuống bàn, Đàm Ninh kinh ngạc không tin nổi.
Trên mặt bàn sạch sẽ bây giờ có hai chữ… Nội gián!
“Tổ trưởng, nếu là như vậy càng phải để Tiểu Lâm tham gia, cậu ấy so với bất kì ai đều…” Mới nói tới đây, Đàm Ninh im lặng.
Nhìn hắn như đã hiểu, Cát Đông Minh xóa đi mấy chữ trên bàn,”Bây giờ địch trong tối, ta ngoài sáng, chúng ta phải giữ một đường lui, mà Tiểu Lâm chính là vũ khí ẩn núp tốt nhất của chúng ta!”
“Tổ trưởng, đối phương không phải mới phạm tội, hắn nhất định sẽ hiểu ý định của chúng ta.”
“Điểm này cáo già đã sớm biết, cho nên, cuối tuần này sẽ có lệnh điều Tiểu Lâm đi.”
“Điều lệnh?”
“Đúng vậy! Chẳng phải có người muốn trả thù Tiểu Lâm sao, nhân cơ hội này, cáo già ở ngoài mặt bán một ân tình, đưa Tiểu Lâm sung quân tới trường cảnh sát, làm một giáo viên hữu danh vô thực.”
“Cứ như thế, Tiểu Lâm chẳng khác nào hoàn toàn tự do, có thời gian điều tra với Tư Đồ, về phần kẻ thù núp trong bóng tối, cũng sẽ biết Tiểu Lâm chuyển đi nơi khác chính là kết quả báo thù của một vị thần tiên nào đó.”
“Chiêu này mặc dù không cao minh, nhưng hết cách rồi, nói thật, Tiểu Lâm rất nguy hiểm.”
“Còn Tiểu Đường nữa.”
“Cũng vì Tiểu Đường không giống Tiểu Lâm, có kinh nghiệm và suy nghĩ, cho nên mới không thể để nó đi, tuy rằng bên cạnh nó còn có người bảo vệ, nhưng cọp cũng có lúc ngủ gật, không thể đảm bảo an toàn tuyệt đối cho Tiểu Đường, chúng ta thì không thể đưa Tiểu Đường đi.

Lát nữa, cậu bớt thời gian tới bệnh viện lần nữa, trước nói ẩn ý với bọn họ, đừng để tới lúc có lệnh điều ra mới biết, Tiểu Lâm sẽ nổi giận.”
“Hắn không bão nổi mới lạ.”
“Được rồi, sáng mai họp, là hội nghị dựng lại tổ chuyên án.”
“Dựng lại?”
“Vụ này mình chúng ta không sống nổi, cần đến những thành viên từ tổ khác đến, đây là buổi họp đầu tiên sau khi xác định thành viên, phải trình diện.”
Đàm Ninh gật đầu, trước khi đi chỉ tùy ý hỏi một câu, “Tổ trưởng, có người ngoài tham gia tổ chuyên án, có nguy hiểm không…”
Cát Đông Minh không trả lời, phất tay, ý là đừng nên hỏi.
Nhìn Đàm Ninh đóng cửa lại, Cát Đông Minh có chút hậm hực đốt điếu thuốc.

Lúc này đây, đối thủ rất mạnh, Tư Đồ là người khôn khéo, mà cũng bị đối phương đặt không dưới năm máy nghe lén xung quanh, cho nên, có một số việc, hắn phải đề phòng.
Không nghĩ tới lại giao thủ nhanh như vậy.
Đàm Ninh không ở lại tổ trọng án lâu lắm, lần thứ hai tới bệnh viện, không ngờ lại chẳng gặp ai, Lâm Diêu và Tư Đồ đã tới Đồng gia.
Trong nhà của Đồng gia, Tư Đồ nghiêm trang ngồi trên ghế sô pha nghe chủ nhà nói, đánh giá vị phu nhân tuổi gần lục tuần, nhưng phong thái vẫn như cũ.
Đây là vợ của Đồng Chấn Thiên, Từ Hải Hương, cao quý đoan trang đúng mực, rất khó nghĩ tại sao bà lại có thể dạy dỗ Đồng Nhã thành một cô gái cay cú như thế?
“Tôi đã nghe Đồng Triết nói, rất cám ơn hai cậu đã giúp đỡ…”
Bà nói rất nhiều, trên cơ bản đều là ý cám ơn, mà trong phần cuối những lời khách sáo, bà lại đột nhiên nói, “Chuyện của Chu Tri Nhiên hai cậu không cần phí tâm, một người bạn của tôi sẽ cố gắng tìm.”
Không cần biết bạn của bà là ai, dù sao nhất định không phải một nhân vật nhỏ, nhưng ủy thác của Chu Tri Nhiên, vị phu nhân này sao đột nhiên lại thay đổi 180 độ?
Từ lúc vào nhà Đồng gia, đã không thấy anh em Đồng Triết và Đồng Chấn Thiên, vị phu nhân này một mình đã đủ giữ cửa, tư thế rõ ràng muốn dứt khoát ai cũng không qua được!
Tư Đồ vẫn mỉm cười, “Cũng được, bảo Đồng Triết đến nói với tôi.” Ngụ ý là, bà không có quyền quyết định.
Vị phu nhân cười hàm súc, hơi nhấc tay lên, một người phụ nữ chừng bốn mươi tuổi cầm chi phiếu đưa tới.
“Đây là phí ủy thác của cậu, tôi thay Đồng Triết cám ơn sự giúp đỡ của hai người.”
“Phu nhân, tôi chỉ có thể nói chuyện với người ủy thác tôi, ý tốt của bà tôi xin từ chối, Tiểu Diêu, chúng ta đi.”
Chuyến đi này, không hỏi được gì, ngược lại còn bị lăn qua lăn lại, trong lòng Tư Đồ ít nhiều cũng có lửa sẵn.
Lão phu nhân căn cứ theo lễ nghi của chủ nhà, tùy tiện mời bọn họ ở lại mấy câu, Tư Đồ cũng không phải người không biết mức độ, tất nhiên sẽ không ở lại.
Lúc ra tới cửa, vừa lúc gặp Đồng Chấn Thiên và Đồng Triết mới trở về.
“Tư Đồ tiên sinh, sao cậu không chờ tôi về đã đi?” Đồng Triết kinh ngạc.
“Đồng Triết, thay mẹ tiễn Tư Đồ tiên sinh, thuận tiện đưa phí ủy thác cho cậu ấy, đừng thất lễ.” Lão phu nhân phía sau rất uy nghiêm nói.
“Ai nói muốn bỏ ủy thác, con quyết định?” Đồng Chấn Thiên hơi nghiêng đầu nhìn con trai mình.
“Dạ không.”
Không nhìn sắc mặt vợ mình, Đồng Chấn Thiên thoáng yên lặng, liền nói, “Vậy cứ thế đi, phải cám ơn Tư Đồ tiên sinh với Lâm tiên sinh đàng hoàng, sau này có việc chiếu cố là được.”
Tuy rằng địa vị của Đồng Triết trong xã hội rất quan trọng, nhưng ở trước mặt cha mẹ trái lại là một đứa con ngoan, không nhìn ra trên gương mặt bình tĩnh của hắn có nét bất mãn gì, đi tới trước mặt Tư Đồ nói, “Tư Đồ tiên sinh, rất cám ơn cậu đã giúp đỡ, hy vọng sau này còn có cơ hội gặp mặt, chỉ cần không phải ở bệnh viện là được rồi.”
Tư Đồ không nói gì, ngược lại vẫn duy trì trầm mặc, Lâm Diêu mỉm cười nhận lấy tấm chi phiếu, “Thật ra cũng không giúp đỡ được gì, trong nhà anh có việc, chúng tôi cũng không tiện quấy rầy.

Đi thôi, Tư Đồ.”
Trên đường trở về bệnh viện, Tư Đồ thuận đường tới ngân hàng, đổi chi phiếu thành tiền mặt, bỏ vào thẻ, Lâm Diêu vô cùng khinh bỉ liếc hắn.
“Đồ tham tiền! Tấm chi phiếu này nói không chừng phải trả lại cho Đồng Triết nhanh thôi.”
“Chính vì thế anh mới bỏ vào thẻ, tiền vào tay anh rồi đừng hòng đòi lại! Người trong nhà không giải quyết được cũng đừng tới tìm anh, có chuyện gì đó xảy ra, sau cùng ám chỉ anh như vậy, bảo anh về bệnh viện chờ, tưởng anh là con nít ba tuổi chắc, cho cục kẹo sẽ nghe lời liền?”
“Sở trường của anh đúng là khoe mẽ mà! Cục đường này có mấy con số, chính anh cũng nhìn chi phiếu rồi.”
“Cái này đã sớm nói xong, không để cho anh được sao?”
“Không nói mấy cái này nữa, tại sao Đồng gia lại lật lọng, cái này rất kì lạ.”
“Có lẽ cái chết của Hàn Vân liên quan tới việc xấu trong nhà Đồng gia, không muốn bị người ngoài biết đi.”
“Có thể.

Nhưng mà, Đồng Triết rõ ràng có ý khác, nếu không…”
“Vì vậy anh mới tức giận! Đợi tới khi gặp hắn, anh phải đòi một khoản nữa mới được!”
“Chu lột da!”
“Kêu ông xã!”
“Đi chết đi!”
Về tới bệnh viện cũng đã hoàng hôn, y tá phụ trách phòng của Lâm Diêu đã sớm làm bộ không thấy hành động ‘trốn viện’ nhiều lần của hắn, thứ nhất là vì người này rất đẹp nên bọn họ thích, thứ hai mỗi lần quay về, Tư Đồ đều mua đồ ăn ngon cho các cô.
Nhìn y tá nhiệt tình gọt hoa quả xong rồi đi, Tư Đồ ngồi trên sô pha nhắm mắt dưỡng thần một lúc, ai ngờ, cửa phòng lại có tiếng gõ cửa.
“Nhanh vậy?” Lâm Diêu có chút kinh ngạc.
Tư Đồ cũng thấy Đồng Triết tới hơi nhanh, đứng dậy mở cửa, Lâm Diêu cũng rướn người nhìn.
Cửa phòng vừa mở, Tư Đồ còn chưa nhìn rõ người ngoài là ai, một thân ảnh lóe lên phóng thẳng vào trong.
“Lâm Diêu, lâu rồi không gặp đó ~”
“Cũng không lâu lắm mà, buông ra trước đã rồi nói.”
Nhìn Lâm Diêu bị người kia ôm chặt, trên mặt Tư Đồ tỏ vẻ mất hứng.
Lâm Diêu có vẻ rất vui, đây là lần đầu tiên bị người khác phái ôm mà không cảm thấy mất tự nhiên.”
Hết chương 5.
 
------oOo------



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.