Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 2)

Chương 138: Chương 138




 
Vụ án thứ 4: Châm phong tương đối.
Chương 5
Động vật nhỏ lanh lợi ở bên cạnh chớp chớp mắt nhìn Tư Đồ chuẩn bị kéo Lâm Diêu đi, Tư Đồ sẽ không để Lâm Diêu ở đây một mình đờ ra.

Nhưng sự thật là Tư Đồ chỉ dịu dàng cầm tay đối phương, căn dặn, “Đừng ở lại lâu quá, nhớ ăn đúng giờ đó.” Sau đó gọi Diệp Từ đang đi ra ngoài.
Đường Sóc có chút không hiểu nổi, lúc bị Đại Binh ca kéo đi, mỗi bước đều cẩn thận quay đầu lại nhìn Lâm Diêu trên sân khấu.
Rời khỏi rạp hát, Đường Sóc kéo Tư Đồ hỏi, “Lâm ca không sao chứ?”
“Tới bây giờ thì vẫn còn ổn.

Đừng lo, sẽ ổn nhanh thôi.” Nói xong lấy chìa khóa xe đưa cho Đường Sóc, “Cho mượn Đại Binh ca của em xíu, lái xe của anh về tổ giùm nha.”
Đường Sóc nhìn Diệp Từ gật đầu, ngoan ngoãn lên xe Tư Đồ.
Nhìn Đường Sóc lái xe đi rồi, Diệp Từ mới nói, “Chuyện của cô bé kia đã tra ra rồi.

Tên là Miêu Kỳ Kỳ, năm 12 tuổi giết chú của mình, cảnh sát không tìm được bất kì chứng cứ nào để luận tội, chỉ có thể kết án là ngộ sát.

Đứa bé đó bị đưa vào viện quản giáo cho thanh thiếu niên ba năm, hôm cô bé chạy ra ngoài vừa lúc là ngày cuối hạn tù.

Cha mẹ đã di dân ra nước ngoài, ở đây chỉ có ông bà là người giám hộ, Miêu Kỳ Kỳ chưa về nhà, lần cuối xuất hiện chính là trước cửa nhà họ Lâm.”
Tư Đồ ngồi ở ghế phó lái hút thuốc, “Cô bé tới tìm Tiểu Diêu rất có thể là vì tôi.

Có điều tôi không hiểu, hồ sơ của tôi trong viện quản giáo đã bị tiêu hủy, Miêu Kỳ Kỳ sao lại biết tôi?”
Quay lại tình cảnh năm đó, Tư Đồ cũng không thấy buồn khổ gì.

Viện quản giáo thanh thiếu niên IQ cao đối với hắn mà nói chỉ là một trạm chuyển tiếp.

Nhưng mà tình huống của Miêu Kỳ Kỳ đúng là có vài phần tương tự với hắn, cùng là giết người, cùng không có bằng chứng xác thực.

Có một điều khác là, khi đó vì cha, hắn mới rời khỏi viện quản giáo, có người vì hắn tiêu hủy toàn bộ hồ sơ.

Lúc đó Miêu Kỳ Kỳ chỉ mới 2-3 tuổi, lúc bị đưa vào viện cũng chỉ mới 12, cô bé làm sao biết tới sự tồn tại của mình? Chẳng lẽ Miêu Kỳ Kỳ có liên quan tới bác sĩ?
“Diệp Từ, nghĩ cách điều tra giữa Miêu Kỳ Kỳ với bác sĩ có mối liên hệ gì không.”
“Tôi điều tra rồi, không có manh mối gì.

Tôi nghĩ, giữa Miêu Kỳ Kỳ và bác sĩ không có vấn đề, cô bé có thể ở trong viện nghe kể về cậu.


Cậu đừng quên, năm đó cậu là một thần thoại ở trong viện.”
Tư Đồ cười gượng, “Anh để ý tới tôi quá rồi.”
Diệp Từ lộ ra nụ cười khó thấy.

Tư Đồ và Diệp Từ thật ra đều hiểu viện quản giáo đó có một ngụ ý khác.

Nơi đó là một nơi cực kì bí ẩn, rất ít người biết, bộ an ninh quốc gia cứ một thời gian sẽ tới sàng lọc người tài.

Năm đó, Tư Đồ được liệt vào hạt giống số một, nhưng tất cả mọi người không nghĩ tới, hắn lại từ chối cơ hội được đi trên con đường quang minh chính đại.

Khi đó một nhân sĩ chuyên nghiệp thẩm vấn Tư Đồ đã từng nói, “Nếu tiếp tục giam đứa trẻ này, các người sẽ bồi dưỡng một thiên tài tội phạm.”
Nhớ lại chuyện cũ, đến bây giờ Tư Đồ vẫn cảm thấy thú vị.

Thật ra hắn cũng chẳng làm gì, chỉ là nhận ra mánh khóe trong mấy hạng mục khảo nghiệm, cố tình giấu chỉ số thông minh thay đổi ý đồ, hắn biết người phụ trách thẩm tra sẽ nhận ra, mà đây cũng là ám chỉ với bọn họ, đừng đưa ra ý đồ gì với mình.

Khi đó, hắn chỉ muốn gặp cha mình ra tù bình an về nhà, sau đó mình cũng mãn hạn, gia đình sống hạnh phúc bên nhau.
Nhưng trong khoảng thời gian chờ hắn, bi kịch cũng bắt đầu.
Trong lúc bất chợt, tâm trạng lên xuống thất thường.

Tư Đồ vứt hình ảnh của cha ra khỏi đầu, châm điếu thuốc buộc mình nghĩ mấy chuyện linh tinh.

Diệp Từ liếc nhìn hắn, không nói gì, trong lòng đã rõ, thời điểm này tốt nhất đừng chọc tới hắn.
Bởi vì không liên lạc trước, hai người đợi trước cửa nửa tiếng mới gặp Vương Tú về.

Thấy Diệp Từ, cô hơi sững sờ, mở cửa cho hai người vào nhà.
Lần thứ hai gặp cô gái mang dung mạo xinh đẹp này, Tư Đồ thấy có chút khó tin.

Lần đầu tiên gặp cô ở sân khấu, cô giống như cô gái yếu đuối thời loạn lạc, lần thứ hai gặp ở quán trà, cô nhiệt tình cũng không rõ ràng, bây giờ đứng trước mặt, thì giống chị hàng xóm, thân thiết không xa cách.
Nhân ly cà phê và dĩa trái cây từ cô, thấy trên mu bàn tay dán băng keo cá nhân, nói vậy người này chưa bao giờ xuống bếp.

Tư Đồ cười hỏi, “Cắt trúng tay?”
Vương Tú đỏ mặt, nhỏ giọng nói, “Tôi ít khi cầm dao.”
Vào thời điểm này Tư Đồ sẽ rất ga lăng, cắm tăm vào một miếng trái cây đưa cho Vương Tú, hiền hòa nói, “Tối nay tôi có việc nên tìm cô sớm.


Tôi muốn biết tối qua trong nhà vệ sinh xảy ra chuyện gì.”
Nghe Vương Tú kể lại, trong đầu Tư Đồ dần tạo thành hình ảnh.
Lúc đó Vương Tú giữa cảnh bốn đi xuống sân khấu, về phòng nghỉ ngơi.

Sau đó đạo diễn Lỗ chạy tới phòng cô nói cảnh kế tiếp có mấy chỗ cần phải để ý, lúc cảnh bốn kết thúc, Lỗ Thần cũng đi, Vương Tú đứng dậy đi vệ sinh.
Đi WC xong thì cô ra rửa tay.

Bởi vì sốt ruột sợ trễ, lúc xoay người đi có đá trúng cây gỗ, cây gỗ ngã xuống đập lên thùng nước đối diện, sau đó “Xoẹt” một cái xung quanh tối thui.

Cô sợ quá ngồi chồm hổm xuống, tia lửa xoẹt xoẹt rất ngắn, chờ tất cả yên lặng trở lại, cô cũng biết là bị nổ điện.

Cô không dám chạm vào cửa vì sợ còn điện, liền đi vào trong WC mở cửa sổ, hướng về cửa sổ phòng bên cạnh đang mở hé hô to.

Mấy phút sau cũng không có ai đáp lại, cô không thể làm gì khác hơn là quay ra, đang định thử thăm dò tay nắm còn dính điện không thì nghe bên ngoài có tiếng la hét ầm ĩ, dưới tình thế cấp bách cô vội vàng mở cửa thì phát hiện cửa bị khóa trái, lúc này càng thêm sợ càng thêm sốt ruột, dùng sức gõ cửa kêu cứu.

Sau đó thì Tư Đồ tới.
Nghe lời kể lại xong, Tư Đồ không mở miệng, Diệp Từ lên tiếng hỏi, “Sau khi Lỗ Thần đi có ai vào nữa không?”
“Không có.” Vương Tú nói.
“Lúc hắn mở cửa ra, bên ngoài có ai không?”
“Tôi không để ý.”
Lúc này Tư Đồ chen vào hỏi, “Cô có nói với Lỗ Thần là mình muốn đi vệ sinh không?”
Vương Tú lắc đầu, “Không có, hắn nói xong cảnh diễn thì đi.

Thói quen của tôi là mỗi lần vào nghỉ sẽ đi vệ sinh.” Vừa nói chuyện Vương Tú vừa cầm ấm cà phê rót vào ly cho Tư Đồ, nhẹ nhấc mi nhìn hắn, khóe miệng cười vừa đủ, “Đây là cà phê tôi mang từ nước ngoài về, ngon lắm.”
Diệp Từ nghiêng mặt qua một bên, không muốn thấy cảnh Vương Tú phóng điện với Tư Đồ.

Mà Tư Đồ thì chỉ cười gượng gật đầu, không chạm vào ly cà phê tình thâm kia.

Vội vã cáo từ, rời khỏi chốn thị phi.
Trên đường chạy về hiện trường vụ án, hàm răng của Tư Đồ ê hết cả lên, chỉ cần nhớ tới ánh mắt Vương Tú nhìn mình, hắn đã nổi da gà.

Cuộc sống bình ổn ngọt ngào với cục cưng kéo dài quá lâu, ánh mắt ám chỉ của con gái nhìn hắn, hắn cảm thấy rất khó chịu.

Chuyện này tuyệt đối không để Lâm Diêu biết, nếu không, hậu quả không thể lường được.

Thấy sắc mặt Tư Đồ không tốt, Diệp Từ ít nhiều cũng hiểu.

Trêu đùa, “Cũng đâu phải lần đầu tiên, sao lại sợ thế?”
“Cái đm còn chọc nữa.

Anh chưa bị lần nào chắc?”
“Sau khi xác định quan hệ, tôi rất biết chừng mực.”
“Thối lắm! Cái này có liên quan gì tới biết chừng mực?” Tư Đồ xoay mặt nhìn Diệp Từ, sắc mặt buồn bực, “Anh nói coi có lạ không? Trước đây gặp người như vậy tôi cũng chẳng để ý gì, bây giờ bị nhìn có mấy cái đã sợ hãi trong lòng.”
Diệp Từ nhịn không được bật cười, “Là Lâm Diêu biết cách quản giáo.”
Nhắc tới tiểu tổ tông nhà mình, Tư Đồ chỉ biết thở dài.

Không biết bây giờ sao rồi? Có phải vẫn đứng đờ ra trên sân khấu một mình không.
Lâm Diêu cũng không rời khỏi hiện trường.

Tối hôm qua bị Tư Đồ đả kích một phen, hôm nay một lần nữa thăm dò hiện trường.

Ngược lại cũng không phải là muốn quản vụ này, chỉ là hắn không muốn rơi xuống phía sau Tư Đồ, để chuyện bị coi thường xảy ra lần nữa.
Cho nên, Tư Đồ từng nói, có lúc Lâm Diêu còn hiếu thắng hơn hắn nữa.
Thấy Tư Đồ quay lại nhanh như vậy, Lâm Diêu rất kinh ngạc.

Ba người thảo luận manh mối hiện có, sau khi Lâm Diêu nghe Diệp Từ nói tìm thấy lá sắt trên trần từng bị lau qua, liền muốn đích thân lên xem thử.

Tư Đồ lo lắng, đi theo phía sau.
Trên trần nhà rất khó đi, Tư Đồ cao, nhảy khỏi cây cầu băng qua trần nhà, gần như đạp lên tấm sắt mới đi được.

Đến chỗ Diệp Từ đánh dấu, Lâm Diêu dừng lại, khom người nhìn xuống.
“Em cẩn thận chút.” Nói xong Tư Đồ ôm hông Lâm Diêu đỡ cho hắn.
Lá sắt bị tháo xuống nằm bên dưới tấm sắt, bên dưới tấm sắt là dàn đèn, giữa hai tấm sắt cách nhau chưa tới nửa mét.

Buổi sáng Diệp Từ treo ngược người xuống mới phát hiện, nếu là người cầm giấy nhám thì phải nằm trên tấm sắt, tay vịn vào cột trước mặt, mò tay xuống dưới mới trúng mục tiêu.
“Để tôi đi tới.” Lâm Diêu nói.
Người phía sau dùng sức kéo về, ổn thỏa ôm vào lòng.

Lâm Diêu liếc nhìn, “Anh không sợ bị chen à.”
Người nào đó cười hắc hắc, “Ôm em sẽ không.”
“Nói chuyện chính sự đi.

Chỗ Diệp Từ phát hiện rất gần với vị trí sắt phối trọng rơi xuống, có lẽ có vật gì mình còn chưa phát hiện.

Vấn đề là ai leo lên đây để lau đi vết tích? Anh vừa hỏi là không có ai vào đây, tôi nghĩ là do người giữ cửa không thấy mà thôi.


Anh nhờ người bên tổ trọng án kiểm tra trên cây cột có dấu vân tay không.

Tôi nghĩ không phải ai cũng có thân thủ như Diệp Từ.”
“Nếu người ta đeo bao tay thì sao?”
“Đây là làm theo phép, biết đâu gặp may.” Nói xong, hắn đẩy Tư Đồ ý bảo đi xuống.
Trở lại sân khấu, Diệp Từ chướng mắt nhìn Tư Đồ bám dính Lâm Diêu, Lâm Diêu thì đã quen rồi, nghiêm túc nói, “Tốt nhất là điều tra mối quan hệ giữa Lỗ Thần và Lưu Nghị.

Hai người họ chết cách nhau chưa tới nửa tiếng, ở vấn đề này chắc chắn có chuyện.” Quay đầu nhìn Tư Đồ tựa lên vai mình, “Vương Tú nói với anh tình cảm giữa cô ta và Lưu Nghị rất tốt, có khả năng tái hôn, nhưng theo manh mối thì sợi dây chuyền rất có thể do Lưu Nghị trộm đi.

Có lẽ động cơ tái hôn giữa Lưu Nghị và Vương Tú không đơn giản, bên trong có chuyện chúng ta chưa biết.

Điều tra thêm cũng không có hại gì.”
Sau khi nghe Lâm Diêu nói xong, Tư Đồ cười, “Cục cưng, vũ trụ nhỏ của em sắp nổ hả?”
Đánh một cái gãi ngứa lên trán Tư Đồ, Lâm Diêu vẫn như cũ không mỉm cười, nhưng lời thốt ra lại vui đùa, “Cho dù vào thời kỳ rơi xuống thung lũng, tôi cũng sẽ không ngốc hơn anh.

Đi thôi, vào cục xem hai thi thể.” Nói xong, muốn đi thì bị Tư Đồ bắt lại.

Hắn xoay đầu chớp mắt hỏi, “Cái gì?”
“Em là người của tổ chuyên án, làm vậy có ổn không?”
Lâm Diêu cúi đầu suy nghĩ, “Đi xem thử, tôi phải tìm chút chuyện làm.”
Thở dài không tiếng động thể hiện sự lo lắng của hắn, Tư Đồ nắm tay hắn đi xuống sân khấu.
Cặp đôi xuất hiện ở tổ trọng án cũng không khiến ai nghị luận, mọi người gần như đều thấy bình thường.

Tổ trưởng cũng không khách sáo, dù sao trước đó cũng quen biết, bây giờ nói chuyện hỏi han thì có hơi dư thừa.

Ba người đi vào phòng giải phẫu, Lâm Diêu nhớ tới Đặng Tiệp, trước đây lúc nào vào đây cũng xộc mùi thuốc hóa học với bánh ngọt.

Bây giờ cảnh còn người mất, bước vào đây, chỉ thấy sầu não.
Pháp y thay Đặng Tiệp cũng là người rất ưu tú, chào hỏi mọi người.

Đầu tiên nói tình huống tử vong của Lỗ Thần, “Trước khi người chết bị ngã gãy xương cổ, đã từng bị điện giật.”
“Điện giật?” Tư Đồ nảy sinh nghi ngờ.
Tổ trưởng thấy vẻ mặt nghi hoặc của Tư Đồ, giống như nghe thấy chuyện không nghĩ tới, mà Lâm Diêu cũng mang vẻ mặt tương tự.

Hai người nhìn chằm chằm pháp y, tựa như hắn còn quan trọng hơn cả thi thể.
Tổ trưởng không khỏi nghi hoặc trong lòng, Tư Đồ và Lâm Diêu, trong cục truyền tai nhau là một cặp đôi thiên tài phá án, rốt cuộc đã phát hiện manh mối gì?
Hết chương 5.
 
------oOo------



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.