Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 2)

Chương 54: Chương 54




 
Vụ án thứ 2: Thảm án ở trường đại học.
 
Sáng sớm, Lâm Diêu tỉnh dậy, nhìn Tư Đồ ngủ say bên cạnh, len lén hôn hắn một cái, sau đó mới xuống giường.

Lâm Diêu vừa ra khỏi phòng ngủ, Tư Đồ đã tỉnh giấc, tìm thấy dư vị li3m môi một cái, ngồi phắt dậy.
Căn nhà mới này, nơi khiến Tư Đồ hao tổn tâm tư nhiều nhất chính là phòng tắm.

Phòng tắm rộng rãi, bồn tắm to đến mức hai người đàn ông to cao cũng ngồi vừa, lúc này Lâm Diêu đang ngâm bồn thư thả, để dòng nước xoa bóp, cửa phòng tắm bị đẩy vào.

Tư Đồ vừa ngáp vừa gãi đầu bước vô, ngồi xổm xuống nhìn người yêu mình xinh đẹp đang ngâm bồn.
“Tối hôm qua anh đi đâu?” Lâm Diêu nhắm mắt lại, bắt đầu thẩm vấn Tư Đồ.
“Sao em biết anh ra ngoài?”
“Quần áo của anh toàn mùi rượu với nước hoa.”
Tư Đồ cười, cởi qu@n áo ra, leo vào bồn ngâm chung.

Nhưng mà hắn rất thành thật ngồi đối diện Lâm Diêu, nhấc chân của đối phương đặt lên đùi mình, vừa xoa bóp vừa nói, “Chiều hôm qua anh hẹn cậu sinh viên từng gặp Tập Đông Bình, hỏi cặn kẽ một chút.”
Lâm Diêu mở mắt ra, hỏi, “Tại sao không gọi tôi dậy cùng đi?”
“Muốn em ngủ một giấc cho ngon.

Nằm xuống đi, anh kể lại cho em nghe.” Sau đó, Tư Đồ lấy manh mối từ Hoắc Lượng kể cho Lâm Diêu nghe hết một lược.
Lúc này sẽ không có bất kì suy nghĩ gì đen tối, dù cả hai đều khỏa thân, đều chạm vào da thịt nhau, chí ít trong đầu Lâm Diêu bây giờ chỉ có vụ án.

Chờ hắn nghe Tư Đồ báo cáo xong, Lâm Diêu rút chân về, do bị Tư Đồ sờ nhột, nói, “Phân công nhau ra điều tra đi.

Tôi tới cảnh cục một chuyến.

Anh đi…”
“Anh muốn đi điều tra ba mẹ của Lương Tuyết, về phần Tập Quang Vinh, hay là chờ em quay lại rồi tính tiếp.”
Cứ như vậy hai người đành hoàng tắm rửa xong, ai cũng ăn sáng rồi ra khỏi nhà.
Trong phòng làm việc của tổ trọng án, lúc Lâm Diêu tới cũng là lúc họp xong.

Đàm Ninh phụ trách thuật lại nội dung của cuộc họp, hai người đi ra một góc yên tĩnh ngồi nói chuyện.
Đàm Ninh nói chỉ mới có báo cáo khám nghiệm hai thi thể, nguyên nhân cái chết hoàn toàn khớp với phán đoán sơ bộ của pháp y, thời gian tử vong là 3:00 sáng ngày 13 tháng này.

Sau khi hỏi nhân viên bảo vệ của trường, cũng không lấy được nhiều manh mối.


Trường đại học S chỉ có cửa tây mới có thể ra vào tự do, những cửa khác vào tối ngày 12 đều có hai bảo vệ thay phiên nhau canh, không có ai phát hiện có gì khác thường.

Trường đại học S đóng cửa vào 10 giờ tối, lúc đó người trong trường không thể ra ngoài được.

Khả năng do người ngoài gây ra rất nhỏ.

Đàm Ninh còn nói đã lấy danh sách những người ngoài vào trường đưa cho Diễm Bình, Lâm Diêu muốn xem thì cứ lấy.

Công việc kế tiếp khá là phiền phức, bởi vì lúc vụ án xảy ra, thầy cô sinh viên rồi nhân viên nhà trường ở lại rất đông, cần làm thêm một bước điều tra.

Còn về mối liên quan giữa năm người chết, trong đó có bốn người đều từng tham gia cuộc thi biện luận mùa đông.
“Người còn lại thì sao?”
“Bác sĩ phòng y tế, Vu Ba.

Chúng tôi nghi ngờ, cái chết của năm người này có liên quan tới cuộc thi biện luận kia, còn có Lương Tuyết bạn gái của Tập Đông Bình, cũng là thí sinh của cuộc thi đó.

Tổ trưởng nói, phải điều tra lại cuộc thi này với Lương Tuyết.”
Trên cơ bản cũng giống như dự định bên mình, nhưng mà Lâm Diêu vẫn luôn cảm thấy ở mặt này vẫn còn thiếu cái gì đó.

Vì vậy lại hỏi, “Về chuyện Lương Tuyết với cuộc thi, người của chúng ta đã tới tìm người của nhà trường chưa?”
“Chúng ta nói chuyện xong thì tôi với tổ trưởng chuẩn bị qua đó.”
Lâm Diêu suy nghĩ một hồi, “Hai người trước hết chờ chút, để tôi và Tư Đồ đi thăm dò thực hư rồi hai người hãy đi.”
“Vậy cậu vào nói với tổ trưởng một tiếng trước, hắn cứ hăm he suốt.

Với còn một việc nữa, một tuần trước, trường đại học S có một gã giáo sư bị mất tích, đã báo án.”
“Mất tích? Ai?”
“Giáo sư môn tiếng Trung, Mã Đào.

Năm nay 36 tuổi, nam, có người nói từ một tuần trước đã không thấy về nhà.

Đồng nghiệp của tổ khác đã đi điều tra nhưng không tìm thấy manh mối gì, người nhà của hắn cũng không cung cấp manh mối gì đáng để tham khảo.

Tổ trưởng nói, cả ba vụ chúng ta đều nhận, cùng điều tra.”
Lâm Diêu gật đầu, bội phục Cát Đông Minh cẩn thận, chu đáo.


Cũng căn dặn Đàm Ninh có tin tức gì thì lập tức liên lạc.

Sau đó hắn rời khỏi cảnh cục, tới đại học S họp mặt với Tư Đồ.
Trong vườn hoa nhỏ sau trường đại học, Hoắc Lượng đứng xa xa ngoắc tay gọi Tư Đồ, không một chút khách sáo nói, “Tư Đồ, đây này!”
Lâm Diêu chớp mắt hỏi, “Ai vậy?”
“Từng nói với em rồi, Hoắc Lượng.”
“Hai người mới quen biết hôm qua nhỉ, sao thân thiết vậy?”
Tư Đồ bật cười, lại gần nói nhỏ, “Ghen à?”
“Bớt dát vàng lên mặt đi.

Con bé kia là ai?”
“Là bạn gái hắn.”
“Ồ.”
“Yên tâm rồi?”
“Cút.”
Đứng cạnh Hoắc Lượng là một cô gái trông có vẻ câu nệ, nhìn thấy hai anh đẹp trai đi tới càng không biết làm sao, trốn phía sau Hoắc Lượng cúi đầu, không nhìn ai.
Tư Đồ đi tới trước mặt Hoắc Lượng, lên tiếng chào hỏi, thằng nhóc tự tới kiếm này kéo bạn gái ra, nói, “Cô ấy ngại, chúng ta có thể tìm chỗ vắng người nói chuyện không?”
“Hai đứa không có tiết học à?” Lâm Diêu hỏi.
“Cúp tiết, cũng năm tư đại học rồi, còn ai lên lớp làm gì nữa.

Tư Đồ, anh lái xe đi, tôi dẫn anh tới chỗ này.” Nói xong, cũng không quan tâm hai người có phản ứng gì, nắm tay bạn gái đi về phía cửa phụ.
Nhìn bóng lưng hai thanh niên đi sát nhau, Tư Đồ đột nhiên hỏi, “Cục cưng, hai ta cũng nắm tay nha?”
Lâm Diêu trừng mắt nhìn, không phản ứng với cha nội này.
Nơi Hoắc Lượng chọn chỉ là một quán bán mì thịt bò bình thường, mặc dù quán khá nhỏ, nhưng mùi vị thật sự rất ngon.

Hoắc Lượng là khách quen, gọi mì cho mọi người, còn nói, “Để tôi mời lại chầu bia hôm qua.”
“Coi như cậu cũng có chút lương tâm.” Tư Đồ tùy tiện nói một câu, cúi đầu ăn mì, hắn đúng thật là rất đói bụng.
Lâm Diêu chỉ ăn vài miếng đã đặt đũa xuống, nhìn cô bạn gái ngồi cạnh Hoắc Lượng, hỏi, “Cô là bạn thân của Lương Tuyết?”
“Vâng.” Cô gái rất dè dặt, lúc ăn mì cũng ăn từng sợi từng sợi.
“Cô tên gì?”
“Chung Giai Nam.”
Tư Đồ vùi đầu ăn mì, nghe giọng của Chung Giai Nam thôi hắn cũng biết cô đang rất căng thẳng, ngẩng đầu cười, “Đừng sợ, chúng tôi chỉ hỏi thăm tâm sự thôi, lát nữa tan học rồi chúng ta lại, ui da!”
Tư Đồ còn chưa nói xong, dưới bàn đã bị Lâm Diêu đạp chân.

Nhìn người bên cạnh với ánh mắt đáng thương, Tư Đồ không biết mình nói cái gì sai.

Lâm Diêu liếc một cái: Chỉ biết phóng điện lung tung, còn giả ngu cười cười cái gì, không thấy con gái người ta đỏ mặt à? Đúng là thiếu giáo dục!
Tư Đồ nhịn đau cúi đầu tiếp tục ăn mì, Lâm Diêu hỏi tiếp, “Theo như cô biết, trong lúc diễn ra cuộc thi, Lương Tuyết có cái gì không đúng không?”
“Nói thế nào nhỉ, Lương Tuyết cô ấy rất bận rộn.

Ý tôi là, đột nhiên rất bận.

Không đi hẹn hò với Tập Đông Bình, tôi hẹn đi mua sắm cũng nói không có thời gian.

Bình thường cô ấy rất thích đi dạo phố với tôi.”
“Cuộc thi lần đó có tổng cộng bao nhiêu người? Có nhiều nữ sinh không?”
“Có mười hai sinh viên, ba thầy cô, rồi nhân viên nhà trường này nọ, tổng cộng có hai mươi người, con gái có bảy người.”
Tư Đồ vẫn vùi đầu ăn mì, nhưng trong lòng thì cũng nghĩ giống Lâm Diêu, thấy kì lạ.

Liền hỏi, “Vậy ở lại thế nào?”
“Nam sinh thì bốn người một phòng, ở trong ký túc xá cũ.

Nữ sinh thì hai người một phòng, ở ký túc xá mới xây, nơi đó là chuẩn bị đặc biệt cho du học sinh.”
“Chung Giai Nam, cô có biết ai ở chung với Lương Tuyết không?” Lâm Diêu hỏi.
“Là Thư Nhã, sinh viên năm nhất khoa tiếng Trung.”
Chén hết tô mì, Tư Đồ lau miệng hỏi, “Cuộc thi biện luận lần đó là do trường của các cô tổ chức?”
“Không phải, hình như là do tập đoàn Hải Thiên gì đó tổ chức.

Chỉ chọn trường của chúng tôi làm nơi diễn ra cuộc thi thôi.”
Tư Đồ gật đầu, “Ồ, mau ăn đi, mì lạnh hết rồi.”
Lâm Diêu cũng hiểu ra, nhất định phải đi điều tra vài thứ, nhưng Hoắc Lượng bỏ tiền túi ra mời họ ăn mì, cũng không thể ăn xong liền phủi mông bỏ đi, hơn nữa còn chưa ăn được bao nhiêu.
Kế tiếp, bọn họ không ai nhắc đến vụ án.

Không biết Hoắc Lượng đang suy nghĩ điều gì, ăn được một nửa thì kêu tính tiền, Chung Giai Nam đặt đũa xuống, ngoan ngoãn đi theo Hoắc Lượng.
Lâm Diêu thấy Hoắc Lượng này rất thú vị, nhìn qua thì cà lơ phất phơ, nhưng sự thật lại rất có chủ kiến và sức quan sát.

Đã vậy thì không cần khách sáo nữa.
Trên đường đi tới chỗ đậu xe, Tư Đồ hình như nhớ ra gì đó, bước chậm lại đi cạnh Chung Giai Nam, Lâm Diêu đi một mình phía trước, trong đầu suy nghĩ về kế hoạch tiếp theo.

Hoắc Lượng bước nhanh đuổi theo, nhiều chuyện hỏi, “Hai người là gay hả?”
Lâm Diêu không tức giận, thoải mái gật đầu thừa nhận mối quan hệ với Tư Đồ, còn trêu ghẹo nói, “To gan nhỉ, dám hỏi thẳng tôi câu đó, không sợ tôi đánh cậu à?”
“Có gì mà sợ, trường của chúng tôi dạo này có đủ chuyện bất ngờ xảy ra.

Tôi chỉ thấy thật thú vị, cảnh sát và trinh thám, tuyệt phối nha.”
Lâm Diêu mỉm cười, nói cho hắn biết, “Kết quả của tuyệt phối chính là không có một ngày yên bình, không giống mấy cậu, ngoại trừ lên lớp ra thì đều có thời gian yêu đương.”
“Bớt đùa, chúng tôi sắp tốt nghiệp rồi, chuyện công việc thiếu chút nữa làm tôi mệt chết.

Thầy cô lải nhải, người nhà lải nhải, hôm qua lúc gặp Tập Đông Bình hắn cũng lải nhải.”

Lâm Diêu nhíu mày, “Cậu suy nghĩ lại đi, hôm qua lúc Tập Đông Bình nói với cậu những lời này, có giống như di ngôn không?”
Hoắc Lượng dừng bước, kinh ngạc nhìn Lâm Diêu.

Hắn suy nghĩ về vấn đề này nhiều hơn, suy nghĩ đến độ, Tư Đồ và Chung Giai Nam cũng đã đi tới.

Lâm Diêu xua tay với họ, đừng quấy rầy Hoắc Lượng, vì vậy, Tư Đồ và Chung Giai Nam lại tiếp tục đi.
Thời gian qua rất lâu, Hoắc Lượng mới lên tiếng, “Có chút cảm giác đó thật.

Tập Đông Bình bình thường không phải người nói dong dài, hắn rất kiệm lời, nói cũng đơn giản.

Chỉ cần nói mấy câu đã làm rõ vấn đề, tôi còn từng nói đùa với hắn, hắn là nhân tài lãnh đạo.

Nhưng ngày hôm đó hắn có hơi lạ, nói dài dòng mấy câu vô nghĩa khá lâu, đúng là có cảm giác di ngôn.”
“Chiều hôm qua hai người gặp nhau là hẹn trước?”
“Nếu theo lời anh nói thì có hai trường hợp.

Nhưng tôi có thể giúp anh loại trừ khả năng thứ nhất, chúng tôi không phải hẹn trước.

Trường hợp thứ hai, hắn biết tôi thường xuất hiện ở đâu, cố ý đến đó chờ tôi.

Nhưng mà cái này cũng không có khả năng, bởi vì chiều hôm qua, tôi đi đánh cầu xong, bị bạn kéo đi làm vệ sinh, lúc mới đi tới cửa thì nhìn thấy Tập Đông Bình, lúc hắn nghe thấy tôi gọi còn rất giật mình.”
Hoắc Lượng này không tệ, thảo nào Tư Đồ lại mau thân với hắn.

Lâm Diêu có chút thưởng thức Hoắc Lượng, “Hoắc Lượng, cậu có biết Mã Đào, giáo sư khoa tiếng Trung không?”
Hoắc Lượng sửng sốt, “Không phải ổng mất tích rồi sao?”
“Rốt cuộc là biết hay không biết?”
“Không quen biết, cơ bản chưa từng nói chuyện.”
“Vậy cậu giúp tôi một chuyện.”
“Thôi thôi, tôi không dám tham gia điều tra gì đâu, lỡ có gì sai thì trách tôi à?”
Lâm Diêu chém tay vào trán Hoắc Lượng, “Cậu tưởng mình là ai? Còn muốn tham gia điều tra án giết người, mơ mộng hão huyền.

Tôi chỉ muốn nhờ cậu điều tra xem, Mã Đào ở trong trường có quan hệ thế nào với Tập Đông Bình với Lương Tuyết.”
Hoắc Lượng cười như ăn trộm, “Làm không công hả?”
“Chỉ cần cậu điều tra được.

Chuyện thực tập tôi giúp cậu giải quyết.”
“Đại trượng phu, nhất ngôn ký xuất…”
“Tuyệt không đổi ý!”
Hết chương 8.
 
------oOo------



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.