Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 2)

Chương 64: Chương 64




 
Vụ án thứ 2: Thảm án ở trường đại học.
 
Trong nhà vô cùng mất trật tự, vừa thấy đã biết chủ nhà rất vội vàng rời khỏi.

Tình huống này quá tiện cho Tư Đồ, người này đột nhập nhà dân bất hợp pháp ngay trước mặt cảnh sát thi hành công vụ như Đàm Ninh, giờ còn lục tung nhà người ta lên, Đàm Ninh thật sự nhịn không được, liền tự xem bản thân mình bị mù.
Tư Đồ càn quét từng phòng một, cuối cùng ở trong phòng ngủ nhà người ta rất lâu cũng không thấy ra, Đàm Ninh có chút không chịu được.

Kết quả hắn nhìn thấy Tư Đồ ngồi bệt dưới đất nhìn một vật chằm chằm.
Đàm Ninh đi tới, cúi người xuống quan sát.

Phát hiện trong tay Tư Đồ là một lá thư, Tư Đồ không nói gì, đưa lá thư cho hắn, trên đó viết:
Tiểu Tuyết,
Con có khỏe không?
Mẹ về đến nhà liền viết lá thư này, mẹ thật sự không an lòng.

Thấy con ở trường sắc mặt xanh xao, nghe con té xỉu, ba mẹ lo muốn chết, con lúc nào cũng khỏe mạnh mà, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Người đàn ông tới tìm con là ai? Bác sĩ Vu đưa con đi bệnh viện rốt cuộc là để kiểm tra cái gì? Con không chịu nói gì cả, làm mẹ thật sự sốt ruột.
Tiểu Tuyết, con và Đông Bình yêu nhau cũng không phải chuyện sớm nắng chiều mưa, người đàn ông kia vừa nhìn đã biết là người có gia đình, con đừng bao giờ hồ đồ.

Con còn trẻ, ngoài xã hội còn rất nhiều người xấu, con không thể phân biệt hết được.

Cho nên, mẹ muốn nói với con, phải nghiêm túc với tình cảm của mình, đừng thấy người ta có tiền có thế, phải xem cả nhân phẩm và đạo đức nữa con.

Đừng để đi nhầm đường rồi mới biết hối hận.
Mẹ cũng từng trải qua cái tuổi đó, cũng từng mơ mộng như vậy, nhưng con phải quay lại hiện thực đi…
Thư viết tới đây thì dừng, nhìn qua thì có vẻ chưa viết xong.
Đàm Ninh thấy tờ giấy bị nhàu, hắn đã biết bước tiếp theo phải điều tra cái gì.
Từ miệng của hàng xóm họ biết được, ông bà họ Lương đã rời khỏi nhà vào ngày 31 tháng 1, tới nay vẫn chưa trở về.

Bọn họ không kịp nghỉ ngơi, theo thời gian, họ bị tình nghi rất lớn.


Tư Đồ và Đàm Ninh không muốn trì hoãn, lên máy bay quay về thành phố S.
Lúc này đã hơn hai giờ đêm.

Lâm Diêu ngồi ở nhà suy nghĩ vụ án, bỗng nhiên nghe thấy tiếng mở cửa, kinh ngạc thấy Tư Đồ đi cùng Đàm Ninh trở về, vội vàng đứng dậy hỏi, “Có chuyện gì?”
Tư Đồ cười nói, “Nhớ em nên về sớm.”
“Tôi có nhớ cậu đâu.” Đàm Ninh thì thầm.
“Ăn cơm chưa?”
“Ăn trên máy bay rồi.

Tiểu Diêu, pha chút gì uống đi, anh khát.”
Lâm Diêu đặt bình cà phê xuống, nhìn sắc mặt của Tư Đồ, sự mệt mỏi của hắn làm Lâm Diêu đau lòng.

Ngồi xuống bên cạnh, vỗ vỗ lên vai, “Mệt không?”
“Cũng hơi, chân hơi đau một chút.” Nói xong, nhấc chân gác lên đùi Lâm Diêu.
Hai người này quả không xem Đàm Ninh là người ngoài, Lâm Diêu vuốt tóc Tư Đồ, nhân tiện xem lá thư bọn họ mang về, còn Tư Đồ thì như động vật không xương sống, dựa vào người Lâm Diêu.

Như vậy mà bọn họ vẫn có thể nghiêm túc bàn về vụ án, khiến Đàm Ninh ngồi đối diện thật không biết phải nói gì.
Tư Đồ sung sướng dựa vào người Lâm Diêu, nói, “Thư em cũng đọc rồi.

Bây giờ chúng ta có thể suy luận, trong thời gian Lương Tuyết và Đông Bình hẹn hò, cô ta còn có một người bạn trai khác, đồng thời, cô ta giấu người này rất kỹ, chí ít không ai biết thân phận của người đàn ông này.

Chỉ là chúng ta thông qua lá thư này có thể đoán hắn là người đã có gia đình.

Thế thì tuổi sẽ không nhỏ, chí ít trong khoảng 30-40 tuổi.

Đúng lúc, chủ tịch tập đoàn Hải Thiên năm nay cũng hơn 40 tuổi.”
Lâm Diêu đặt lá thư xuống, “Khoan hãy tập trung kiếm người tình nghi, tôi nghĩ, không phải không có ai biết về thân phận người này.

Chung Giai Nam rất có thể đã biết sự thật, mặt khác, chúng ta cũng phải đặc biệt chú ý tới cô ta, tôi tìm cô ta lâu rồi, cũng không có liên lạc, gọi Hoắc Lượng cũng không được.


Tôi đến trường tìm người, bạn học của bọn họ nói, hai người đã hơn một ngày không xuất hiện rồi.”
Lúc nói chuyện, Lâm Diêu đặt tay lên đùi Tư Đồ, vô thức xoa xoa, Đàm Ninh cũng dần quen với sự thân mật của họ, lúc nghe phân tích cũng không khỏi đắm chìm vào trong.

Hắn để ly cà phê xuống, “Nếu Chung Giai Nam che giấu sự thật với chúng ta, cũng không cần phải trốn.

Từ lúc Hoắc Lượng bắt đầu tiếp xúc với hai người, tôi nghĩ bọn họ không chỉ giấu diếm sự việc đơn giản như vậy.

Bây giờ còn chưa chắc là hai người đó mất tích, chờ trời sáng đi tìm thử đi, nếu bọn họ thật sự mất tích thì phiền phức rồi.

Hai người nghĩ đi, vụ này tính tới bây giờ dính bao nhiêu người rồi? Tôn Cường mất tích, Mã Đào mất tích, năm người chết, một người nhảy lầu hôn mê bất tỉnh, mở hai bàn mạt chược cũng đủ tay.”
Tư Đồ cười khúc khích, nhìn Đàm Ninh nói, “Để tôi kể cho cậu nghe một câu chuyện cũ.”
Lâm Diêu hừ một tiếng.

Lại nữa rồi, chuyện của Tư Đồ có thể làm người ta bị ngu nhưng cũng có tính tiêu khiển, nghe một chút cũng không sao, cũng không biết thần kinh của Đàm Ninh có đủ dẻo dai không.
“Đây là một truyền thuyết về Lão Tử (*).

Được kể vào một ngày rất lâu trước đây, một đệ tử của Lão Tử đang quét dọn ngoài vườn.

Lúc này, có một chàng trai mặc thân y phục màu xanh từ bên ngoài đi vào.

Chàng trai thấy cậu học trò liền hỏi, ‘Ngươi là ai?’, cậu học trò vô cùng tự hào nói, ‘Ta là học trò của Lão tiên sinh.’ Vị khách này nghe thấy liền vui mừng, xuất phát từ lòng kính trọng cúi đầu chào, sau đó nói, ‘Ta có chuyện muốn thỉnh giáo ngài.’ Cậu học trò trong lòng nghĩ, kiểm tra mình à, nói không chừng sẽ đưa ra một vấn đề tráo trở nào đó.

Xì, ta chẳng lẽ sợ một tên tiểu tử xanh lè như ngươi? Vì vậy cậu học trò nói, ‘Được, ngươi nói đi.’, vị khách gật đầu hỏi, ‘Một năm có mấy mùa?’, cậu học trò trả lời: ‘Bốn, xuân hạ thu đông.’ Nhưng mà vị khách lại không chịu, ‘Tại sao lại là bốn, rõ ràng là ba, xuân hạ thu, mùa đông ở đâu ra?’ Kết quả hai người bọn họ cãi nhau.

Vừa may, Lão Tử ra ngoài đi dạo, bị bọn họ kéo vào phân xử.

Còn cá cược, người nào thua sẽ lạy người kia một lạy.


Lão Tử nghe bọn họ nói xong, lại nhìn chàng trai mấy lần, rồi nói: ‘Ba mùa’.

Kết quả, cậu học trò uất ức lạy chàng trai kia một lạy.”
(*) Lão Tử là một nhân vật chính trong triết học TQ, sự tồn tại của ông trong lịch sử hiện vẫn là chủ đề tranh cãi.
“Tại sao? Rõ ràng là bốn mùa, tại sao lại nói là ba mùa?” Đàm Ninh bất giác bị câu chuyện cuốn hút, hỏi.
Tư Đồ uống một ngụm cà phê, nói, “Đúng vậy, tại sao Lão Tử lại nói ba mùa? Cậu đoán xem.”
Đàm Ninh đảo mắt, nói, “Người khách kia sống ở phương nam, ở đó không có mùa đông.”
“Sai.”
“Người khách là một tên ngu si, không có kiến thức!”
“Sai.”
Đàm Ninh đoán liên tiếp ba bốn lần vẫn không đúng, hắn có chút nổi giận, hỏi Lâm Diêu, “Cậu có biết không?”
“Hừ, hắn kể chuyện xưa cho cậu nghe, cậu cũng đừng dùng đầu óc bình thường để suy nghĩ.

Tôi lười nghĩ lắm.”
Tư Đồ mỉm cười, lên tiếng, “Chờ vị khách đi rồi, cậu học trò mới hỏi Lão Tử tại sao lại nói chỉ có ba mùa.

Lão Tử liền nói: ‘Con không thấy hắn từ trên xuống dưới chỉ có một màu xanh sao, đó là một con châu chấu tinh.

Châu chấu sống vào mùa xuân chết vào mùa thu, con có nghe ai gặp châu chấu vào mùa đông không? Trong đầu của hắn chỉ biết có ba mùa, cho nên hắn nói không sai.

Con hà cớ gì phải tranh giành thật giả với một tên ba mùa chứ’.”
Đàm Ninh chớp mắt, hỏi, “Ý của anh là Chung Gia Nam là người ba mùa, chỉ là một mặt trên tổng thể của chuyện mà Tiểu Lâm nói?”
Tư Đồ vừa định nói thì bên ngoài có tiếng chuông cửa, Lâm Diêu đẩy chân Tư Đồ xuống, ra lệnh, “Mở cửa đi.”
Tư Đồ mở cửa, người đến là Cát Đông Minh, tay xách cái bịch gì đó, Tư Đồ hỏi, “Tới cho nhà chúng tôi thần giữ cửa à?”
“Tôi tới đón Đàm Ninh.

Đàm Ninh, đem lá thư theo tôi về.”
Đàm Ninh cũng không dài dòng, thu xếp đồ của mình đi, Lâm Diêu có chút băn khoăn nói, “Tổ trưởng, anh ở lại chút đi, tốt xấu gì cũng phải để Đàm Ninh ăn gì đó đã.”
Cát Đông Minh giơ cái bịch lên, “Tôi mua cho hắn rồi.”
Tư Đồ nhìn Cát Đông Minh đưa Đàm Ninh đi, xoay đầu nói với vợ mình, “Sao chúng ta không nghĩ ra Đông Minh và…”
“Anh dám nói tiếp, tôi dám bắn chết anh!”
Phớt lờ sự uy hiếp của Lâm Diêu, Tư Đồ cười hihi nhào qua, dùng sức hôn một cái, mới nói, “Vừa hên bọn họ đi rồi, anh có chuyện riêng muốn nói với em.”
“Tôi biết ngay anh chẳng tốt lành gì, cái chuyện ba mùa kia là sao? Chỉ dùng để qua mắt Đàm Ninh? Đàm tử e là đêm nay sẽ mất ngủ.”
Tư Đồ lắc đầu, xoay người ôm Lâm Diêu vào lòng, “Thật ra chúng ta mới chính là những tên ba mùa.


Chúng ta tự cho là mình biết chân tướng, nhưng thật ra chẳng biết gì.

Tiểu Diêu, anh có nói với em rồi, người của cảnh vệ đoàn giám sát nhà của Tập Quang Vinh, anh đã nghe người ta nói, người có quyền hạn thấp nhất có thể điều động họ là phó thư ký tỉnh.

Em hiểu ý anh không?”
Lâm Diêu kinh ngạc nhìn hắn hỏi, “Vụ này có quan lớn tham gia?”
“Đúng vậy.

Anh lo là không chỉ tham gia, mà còn có thể là đồng mưu.

Em suy nghĩ đi, sau vụ án của Lương Tuyết, có bao nhiêu người mất tích rồi? Nếu trường đại học S có nhiều người chết, ai sẽ đi điều tra vụ của Lương Tuyết? Mà đồng thời có thể điều bác sĩ, y tế, tài xế, cảnh sát đi nơi khác, chuyện này có thể do một người dân thường làm sao?”
Lâm Diêu cũng ý thức được vấn đề nghiêm trọng, tâm trạng lúc này cũng mất đi sự nồng nhiệt, “Có khi nào có một khả năng.

Những người chúng ta gặp đến hiện tại, đều liên quan tới vụ án.”
Tư Đồ ngẩn ra, nhìn hắn, “Ý em là tất cả mọi người?”
“Đúng vậy! Hoắc Lượng, Chung Giai Nam, Thư Nhã, Tập Đông Bình, thậm chí là Hà Văn cũng đều dính tới vụ này, còn có ông bà họ Lương chưa lộ diện.

Bọn họ đều là người có liên quan đến Lương Tuyết, bọn họ vì báo thù cho Lương Tuyết mà tạo thành một vụ mưu sát to lớn.

Bọn họ đã thương lượng xong mỗi bước đi, làm sao tập trung người bị hại, làm sao sắp xếp thời gian giết người.

Lúc đó, Hà Văn phụ trách kéo đại một người cùng cô ta phát hiện thi thể, sau đó để Tập Đông Bình ra tay, kéo sự chú ý của chúng ta đến vụ tai nạn của Lương Tuyết.

Sau đó đến lượt Hoắc Lượng và Chung Giai Nam lên sân khấu, bọn họ hướng chúng ta đến chuyện Lương Tuyết có một người bạn trai khác, tiếp theo là Thư Nhã, Thư Nhã tiết lộ cho chúng ta chuyện bốn người chết vào ngày 13 đều liên quan đến cuộc thi biện luận.

Chuyện này tách riêng ra phân tích, xem thì thấy rất tự nhiên, nhưng nếu anh xâu chuỗi toàn bộ manh mối lại, sẽ phát hiện ra, những manh mối đều nối rất chặt, tựa như anh nói, có quá nhiều trùng hợp chính là âm mưu.”
Tư Đồ nhíu chặt mày trầm tư, khả năng mà Lâm Diêu nói đang dần khâu lại vết thương càng lúc càng xé to của hắn, lấy hết cả mủ độc bên trong.

Nếu suy luận này là chính xác, vậy thì vụ án vào ngày 13 chính là vụ thảm sát cùng nhau âm mưu chưa từng xảy ra trong lịch sử.
Hết chương 18.
 
------oOo------



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.