Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 2)

Chương 71: Chương 71




 
Vụ án thứ 2: Thảm án ở trường đại học.
 
Mặc dù Tư Đồ cúi đầu, nhưng vẫn cảm giác có người đi tới, hắn vẫn giả bộ ngồi xem tạp chí, rất nhanh có người hỏi, “Tiên sinh, có thuốc lá không?”
Tư Đồ ngẩng đầu, cười nói, “Chẳng phải ông đang hút thuốc sao, chủ tịch Hạ Khải?”
Hạ Khải vừa nghe liền nhướng mày, ngồi xuống bên cạnh Tư Đồ, giật mình hỏi, “Cậu biết tôi?”
“Chủ tịch tập đoàn Hải Thiên, ai mà chẳng biết.” Lúc nói chuyện, Tư Đồ cười một cái, xém nữa khiến người ta ch ảy nước miếng.
“Xin hỏi quý danh của tiên sinh? Xưng hô thế nào?”
“Nghê Dương Vĩ.”
“A, là Nghê tiên sinh.”
Hạ Khải nhìn Tư Đồ đắm đuối, nghĩ chàng đẹp trai này có ý với mình, sự h@m muốn trong người bắt đầu rục rịch.

Càng nói càng dựa sát, nói chuyện một hồi, chỉ thiếu điều dính lên người Tư Đồ.

Tư Đồ thấy thời cơ đã tới, liền mở miệng, “Xin lỗi, tôi có việc phải đi.

Nếu có duyên thì sau này gặp lại.”
Hạ Khải sao có thể buông tha con mồi ngon như vậy.

Trong số những chàng trai ông từng gặp, đây là cực phẩm vô cùng hợp khẩu vị, nói thế nào cũng không thể để hắn đi! Vì vậy liều kéo Tư Đồ lại hỏi hắn đi đâu, để mình đưa đi.
“Vậy không tốt lắm.” Tư Đồ diễn rất đạt, lời nói dịu dàng.
“Tôi cũng đang muốn mượn cớ rời khỏi đây, vừa may gặp Nghê tiên sinh.

Sao có thể phiền phức được, đi đi, tôi tiễn cậu một đoạn.” Lúc nói chuyện, ông còn vòng tay qua eo Tư Đồ.
Tư Đồ cũng không né tránh, dừng bước lại còn thoáng nhích gần Hạ Khải, rút một tấm danh thiếp nhét vào túi ông, nhỏ giọng nói, “Nhớ gọi cho tôi.” Cuối cùng còn gãi nhẹ một cái lên tay Hạ Khải.
Hạ Khải là ai? Tất nhiên hiểu rõ hắn có ý gì, mặc dù không nghĩ đàn ông ưu tú như vậy lại là MB, nhưng ông vẫn nhìn theo bóng lưng của Tư Đồ với ánh mắt tham lam.
Tư Đồ chỉ còn thiếu tìm đại chỗ nào ói ra mật vàng cho xong! Đm, thằng chó đó d3 xồm mình, mắc ói quá!
Dùng sức đóng cửa xe, Tư Đồ cởi áo khoác bị Hạ Khải sờ, ném đi.


Sau đó lấy tai nghe đã chuẩn bị sẵn, nhét vào tai, nghe lén Hạ Khải.
Hạ Khải hình như cũng không trở về phòng mà rời khỏi nhà hàng.

Trải qua 20 mấy phút lái xe, vẫn không có động tĩnh gì.

Trong tai nghe vang lên tiếng bước chân, còn có tiếng nói chuyện, hơn 10 phút sau, nghe thấy tiếng rên của hai người đàn ông khiến người ta buồn nôn.
Thật sự muốn ném tai nghe đi, nhưng Tư Đồ vẫn ráng nhịn nghe trộm Hạ Khải lên giường.

Ngay lúc Tư Đồ sắp mất kiên nhẫn, hắn chợt nhớ ra đã một đêm rồi mình chưa về nhà, liền gọi cho Lâm Diêu.
Điện thoại reo rất lâu mới có người bắt máy.
“Tiểu Diêu, em đang làm gì vậy?”
“Anh là bạn của Lâm cảnh quan?”
Trong điện thoại vang lên một giọng nữ khiến Tư Đồ sửng sốt, truy hỏi, “Cô là ai, Lâm Diêu đâu?”
“Thật tốt quá, cuối cùng cũng tìm được một người.

Tôi là Thư Nhã, Lâm cảnh quan bị té xỉu, tôi đưa hắn đến bệnh viện rồi.”
“Cái gì? Bệnh viện nào?”
“Bệnh viện 3, chính là cái kế bên cục thuế.”
“Tôi đến ngay.” Tư Đồ khởi động xe, lòng như lửa đốt lao đến bệnh viện.
Lúc chạy tới phòng cấp cứu, thấy Thư Nhã cầm áo khoác và chìa khóa xe của Lâm Diêu, Tư Đồ vội vàng chạy tới, “Tôi là bạn của Lâm Diêu, cậu ấy bị cái gì?”
Lúc Thư Nhã thấy Tư Đồ thì ngẩn người ra, sau đó cười ngại ngùng nói, “Tôi cũng không rõ lắm, đang nói chuyện thì anh ta té xỉu.

Tôi lại không thể dùng điện thoại của anh ta để tìm người, vừa may có anh gọi tới.”
Tiểu Diêu đã trễ vậy rồi vẫn đi tìm Thư Nhã, có phải đã phát hiện gì mới? Nghĩ tới đây, Tư Đồ không có đầu óc đâu nghĩ tiếp về vụ án, Lâm Diêu chưa từng bị té xỉu bao giờ, chuyện này là sao?
Lâm Diêu cũng không bị đẩy vào phòng cấp cứu, mà đang bị bác sĩ dày vò bên trong.

Bác sĩ đi ra hỏi, “Ai là người nhà của bệnh nhân?”
“Tôi, là tôi.” Tư Đồ xông ra, chạy tới chỗ bác sĩ hỏi tình trạng của Lâm Diêu.
“Không có chuyện gì lớn, một thời gian dài ăn uống không điều độ, hơn nữa còn mệt nhọc nên dẫn đến hôn mê.


Ngủ một giấc thật khỏe sẽ ổn.

Anh đi nộp tiền viện phí trước đi.”
Lúc này Thư Nhã đi tới nói, “Tôi đi đóng tiền, anh vào thăm Lâm cảnh quan đi.”
Tư Đồ suy nghĩ một chút, móc bóp lấy mấy trăm đồng đưa cho Thư Nhã, còn nói cám ơn rất thành khẩn.
Đi tới bên cạnh giường bệnh, Lâm Diêu đang được truyền nước biển.

Tư Đồ nhìn khuôn mặt tiều tụy của hắn mà đau lòng, ngại Thư Nhã có ở đây nên không thể quan tâm nhiều hơn, có chút khó chịu.
Ở hành lang, Tư Đồ lần thứ hai cám ơn Thư Nhã đã giúp đỡ, Thư Nhã rất lễ phép nói không có gì, còn nói là người quen, giúp đỡ chút xíu cũng không thành vấn đề.
“Đã trễ vậy rồi cậu ấy vẫn đi tìm cô, có phải có chuyện gấp gì không?” Tư Đồ hỏi.
“Cũng không phải có chuyện gấp, chỉ hỏi gần đây tôi có gặp ba mẹ của Lương Tuyết không.

Sao vậy, anh cũng là cảnh sát?”
Tư Đồ cười cười, không trả lời câu hỏi này.

Thư Nhã có vẻ cũng không vội về nhà, ngồi xuống cạnh Tư Đồ trò chuyện, Tư Đồ cũng không nhắc tới chuyện đưa cô về, vừa lúc có cơ hội thăm dò chuyện của Thư Nhã.
Nói chuyện hơn 20 phút, Tư Đồ hỏi, “À, cô có gặp ba mẹ của Lương Tuyết không?”
Thư Nhã rất tự nhiên lắc đầu, “Tôi chưa từng gặp lại họ sau đám tang.”
“À vậy sao.

Cô có quen Tập Đông Bình không?”
“Coi như có quen biết, trước đây hay gặp mặt, nhưng chúng tôi không có nói chuyện với nhau.

Lúc cuộc thi diễn ra, hắn có tới phòng tìm Lương Tuyết, chúng tôi lúc đó thì thân hơn được một chút.”
Tư Đồ “À” một tiếng, sau đó đổi chủ đề, “Cô khát không, tôi đi mua nước.”
“Cho tôi một chai nước lọc là được.”
Tư Đồ đứng dậy, đi tới máy b án nước tự động gần đó, mua một lon cà phê và một chai nước lọc, hắn quay lại, cố tình lén quan sát Thư Nhã, thấy cô ngồi im trên băng ghế dài, mặc kệ nhìn thế nào, trông cô vẫn là một người đẹp.


Chỉ là không biết, đây là nàng tiên cá, hay là Medusa.
Thư Nhã mỉm cười nhận lấy chai nước, nói, “Giờ tôi không về trường được, chắc phải ở đây chờ tới sáng, có quấy rầy anh không?”
“Đương nhiên là không.

Nhưng mà, một đêm không ngủ, cô có chịu nổi không?”
“Lâu lâu một lần thì được, về rồi tôi cúp học ngủ bù.” Nói xong, nghiêng đầu qua chỗ khác, nhìn Tư Đồ có chút khoa trương.
“Sao thế, trên mặt tôi dính gì à?”
“Không phải, chỉ là tôi nghĩ cảnh sát bây giờ có vẻ chú ý bề ngoài nhỉ, cả anh lẫn Lâm cảnh quan đều rất xuất sắc.”
“Trùng hợp thôi.

Nói tới xuất sắc, tôi nghe nói cô là hoa hậu giảng đường, chắc là có không ít người theo đuổi?”
Thư Nhã cũng chẳng đỏ mặt, cười tự nhiên nói, “Cũng là anh nghe nói thôi, đều là mấy người trong trường nói lung tung, tôi đâu phải hoa hậu giảng đường gì.

Câu này anh nghe ai nói?”
“Chung Giai Nam.”
Thư Nhã sửng sốt, lập tức hỏi, “Chung Giai Nam? Tôi không quen cổ, sao các anh lại biết?”
“Tôi có quen Hoắc Lượng.”
“Chẳng phải lúc tra án mới biết sao?”
“Cô rất thông minh.”
Nụ cười trên mặt có chút mất đi, chai nước nâng lên được nửa đường thì thả xuống, thần sắc ảm đạm hỏi, “Các anh… cũng điều tra tôi?”
“Sao cô lại hỏi vậy?”
“Giác quan thứ 6, hôm nay đã khuya Lâm cảnh quan còn tới tìm tôi, tôi chỉ nghĩ nhất định có chuyện gấp.

Nhưng anh ta chỉ hỏi tôi có mấy câu, tôi thấy rất kì lạ, cho nên…”
Tư Đồ thở dài, nhìn cửa phòng bệnh khép hờ trước mặt, thả nhẹ giọng nói, “Cậu ấy làm việc như không muốn sống, ai cũng không cản được.

Vụ này người tình nghi rất nhiều, một mình cậu ấy không thể lo xuể, chuyện ngã xuống chỉ là sớm muộn.

Thật ra không chỉ có cô bị điều tra, mà tất cả mọi người kể cả Hà Văn, Hoắc Lượng đều đang bị điều tra, chỉ cần là người có liên quan tới vụ án, đều phải điều tra.”
Thư Nhã kinh ngạc nhìn Tư Đồ, hỏi, “Nói với tôi những chuyện này có ổn không? Cảnh sát các anh chẳng phải lúc nào cũng cần giữ bảo mật thông tin à?”
Tư Đồ nở nụ cười thần bí, nói nhỏ vào tai Thư Nhã, “Tôi không nói, cô không nói, ai mà biết.

Trong mắt tôi, điều tra toàn bộ mọi người rất phí thời gian, nhưng các bạn đồng nghiệp không nghĩ vậy, dù sao vụ án dính dáng nhiều người, vẫn nên cẩn thận.”
Thư Nhã không vì câu nói của Tư Đồ mà bật cười, ngược lại cô càng ảm đạm hơn.


Cô xoay xoay chai nước, như đang lầm bầm nói, “Trong trường ai cũng bàng hoàng.”
Tư Đồ uống một ngụm cà phê, ra vẻ thuận miệng hỏi, “Tại sao?”
“Tôi cũng không rõ.

Nhưng anh nghĩ đi, xảy ra chuyện thế này, có thể tưởng tượng được hậu quả.

Bỏ đi tôi vẫn nên về trường, lúc này tốt nhất không nên tạo ra bất cứ phiền phức nào.”
Nhìn Thư Nhã muốn đi, Tư Đồ hỏi, “Trễ vậy rồi cô còn vào được không?”
Thư Nhã cười bướng bỉnh, tới gần Tư Đồ nói nhỏ vào tai, “Ở cổng nam trường của chúng tôi có một cái lỗ, tôi có thể chui vào.”
Tư Đồ giả vờ làm vẻ mặt ngạc nhiên, tự mình tiễn Thư Nhã đi, bắt taxi cho cô, nói, “Tạm biệt.”
Quay lại phòng bệnh, phát hiện Lâm Diêu đã tỉnh! Tư Đồ thiệt sự không biết làm sao, té xỉu như vậy mà vẫn có thể tỉnh lại nhanh thế, thật sự là chiến sĩ kiên cường.
“Hừ, nếu ở trên giường em cũng có sức chiến đấu mạnh vậy thì tốt rồi.” Tư Đồ ngồi bên cạnh châm chọc.
Lâm Diêu liếc nhìn cái tên ăn nói lươn lẹo, bắt đầu giáo huấn, “Anh thừa dịp tôi bất tỉnh, ở bên ngoài dụ dỗ Thư Nhã đúng không? Tôi nằm trong đây còn nghe được tiếng cười, vui vẻ lắm chứ gì?”
Tư Đồ không hề tỏ ra yếu thế, xụ mặt nói với con mèo bệnh nhà mình, “Đừng có lợi dụng chuyện đó nói lái đi, anh nói cho em biết, một khi bác sĩ không cho, không đời nào anh cho em xuất viện!”
Xì, một chiêu thôi cũng đủ dỗ được hắn, đồ đàn ông xảo quyệt.

Lâm Diêu thầm chửi Tư Đồ trong lòng, trên mặt thì hơi mỉm cười, “Lúc này tôi nghe lời anh.

Nói cho tôi biết, anh lấy được manh mối gì từ Thư Nhã?”
Tư Đồ híp mắt lại, nghiến rang nói từng chữ, “Giờ.này.em.còn.dám.nghĩ.tới.vụ.án! Đi ngủ cho anh!”
“Không ngủ được, cũng không có mệt lắm.”
“Em nằm một đống ở đây rồi mà còn chưa đủ mệt hả!” Nói xong, Tư Đồ ôm mặt Lâm Diêu, hôn một cái thật mạnh.
Người này cũng to gan quá! Chỗ này là bệnh viện, lúc nào cũng sẽ có người tình cờ đi vào, hắn không sợ bị nhìn thấy sao? Lâm Diêu vừa khước từ Tư Đồ vừa lo lắng, nhưng Tư Đồ không cho hắn cơ hội làm điều đó, không chỉ ôm chặt hơn, còn thuận lợi cởi được thắt lưng của Lâm Diêu, điều này khiến Lâm Diêu hoảng sợ.
“Anh làm gì vậy, dừng lại!”
“Chiêu này dùng để đối phó với em rất tốt.”
“Mẹ nó, lỡ bị ai thấy thì sao, tôi còn sống nổi không? Có nghe thấy không, bỏ tay ra!”
“Em ngoan đi, chừng ba phút là xong thôi.”
Tư Đồ luồng tay vào sờ cậu bé của Lâm Diêu, khiến đối phương không có sức, cả người mềm nhũn, chỉ có thể dựa vào cái mồm, mắng chửi, “D@m tặc, không biết xấu hổ, tôi phải, a, Tư Đồ, đừng, đừng sờ nữa, buông ra, tôi nói anh có nghe thấy không hả, đồ điếc?”
“Kêu nữa đi, kêu lớn lên cho người ta tới, anh không sợ đâu.”
“Anh, anh, anh khốn nạn!”
“Đừng nói nữa, chừa lại chút hơi kêu tên anh chứ.”
Lâm Diêu biết không thể thay đổi được hắn, cắn răng lại, đánh chết cũng không há miệng! Nhưng bàn tay của Tư Đồ quá tuyệt, mắt thấy sắp sửa lên mây thì chậm lại, dùng sức lúc mạnh lúc yếu, thân thể cũng cứng đi, sau vài lần, Lâm Diêu rốt cuộc không nhịn nổi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.