Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 2)

Chương 73: 73: Chương 72




 
Vụ án thứ 2: Thảm án ở trường đại học.
 
Lâm Diêu đi trong sân trường, xung quanh đều là mùi hoa thoang thoảng, Lâm Diêu nhớ lại khoảng thời gian còn học ở trường cảnh sát.

Sáng dậy chạy bộ, chạy quanh sân mười vòng, bạn học đều hô to, “Thật là sảng khoái!”, hắn cũng sẽ hô theo.

Khi đó hắn chưa từng quý trọng khoảng thời gian sinh hoạt ở trường, bây giờ nhớ lại, hắn đúng là muốn về những ngày tập luyện đó.
Đi bộ một hồi thì đến tòa nhà xảy ra vụ án, Lâm Diêu kéo cảnh tuyến lên chui vào.

Một luồng không khí lạnh lẽo thổi vào mặt.
Trong phòng học 203, vẫn giữ nguyên hiện trường, nhưng dưới mắt Lâm Diêu gần như là trống rỗng.
Trong lòng Lâm Diêu vẫn luôn có một câu hỏi, có thể suy đoán người hẹn Vương Lệ Lệ không phải là Trình Đào, vậy thì là ai? Tại sao Vương Lệ Lệ đã tới nơi còn muốn tẩy trang?
Mà tại sao hung thủ lại muốn cách nửa tiếng là giết một người, chứ không giết toàn bộ cùng một lúc? Tên hung thủ này rốt cuộc đã dùng cách gì để năm nạn nhân có thể đến hiện trường theo thời gian chỉ định? Đã dùng cách nào để họ uống thuốc ngủ của mình?
Những câu hỏi không có câu trả lời khiến đầu hắn chịu không nổi, hơn nữa khi nãy đứng cả buổi chân vẫn còn mỏi, hắn không ngại mặt đất lạnh lẽo, nằm xuống nhìn trần nhà.
Lâm Diêu vẫn mãi suy nghĩ đến những câu hỏi kia, không biết từ lúc nào — Hắn chìm vào giấc ngủ.
Người lạnh, cổ thì đau.

Thiếu ngủ thời gian dài cộng thêm cơ thể mệt mỏi, khiến Lâm Diêu mới tỉnh dậy liền có cảm giác muốn hôn mê.

Trần nhà xoay xoay, sàn nhà cũng mềm đi, Lâm Diêu vừa đứng dậy thì xém ngã.

Cảm giác này còn không bằng nằm yên trên mặt đất lạnh lẽo.
Gặp ma rồi, thật sự quá khó để tiếp thu, đầu óc choáng váng, nếu bây giờ có Tư Đồ ở đây thì tốt quá.

Người kia sẽ xem mình là hàng hóa, vác về nhà.
Chở đi?

Một tiếng sấm trong đầu khiến Lâm Diêu tỉnh táo! Lại một lần nữa hắn cảm thấy mình thật là ngu! Tại sao cứ cho rằng hung thủ hẹn nạn nhân đến đây theo thời gian quy định? Tại sao không nghĩ hung thủ không chỉ có một người?
Nghĩ tới đây, hắn không còn thấy khó chịu, cũng không còn thấy mệt mỏi, chạy về phía nhà vệ sinh nữ ở lầu một và lầu hai, tra tới tra lui rất nhiều lần.

Cuối cùng hắn đứng ở nhà vệ sinh lầu một, nhìn hai cánh cửa sổ.
Cửa sổ này đã cũ, cả then cài cũng không còn.

Bốn lớp kính thủy tinh coi như cũng nguyên vẹn, chỉ là không có then cài, cửa sổ này cho dù là bên trong hay bên ngoài thì đều rất dễ mở.
Lâm Diêu nghĩ tới thời gian tử vong quỷ dị, còn có bình xịt hơi cay của Mã Hân, chân tướng liền hiện ra như thật.

Sau đó hắn lại chạy lên nhà vệ sinh lầu hai, mở cửa phòng chỗ đã phát hiện tờ khăn giấy kia, tra tới tra lui, suy nghĩ một hồi, khi ánh mắt của hắn dừng lại giữa khe hở của cánh cửa, đôi mắt liền sáng lên.

Cùng lúc đó, điện thoại trong túi rung lên.
“Alo, Tiểu Diêu, sao em còn…”
“Tôi biết rồi, tôi biết rồi Tư Đồ!”
“Chờ lát nữa hãy hưng phấn, anh hỏi em, giờ là mấy giờ rồi?”
Lâm Diêu nhìn đồng hồ, “Sáu giờ chiều, sao vậy?”
“Tiểu Diêu, anh đang ở tổ trọng án chờ em.”
Chết, quên mất Tư Đồ!
Vội vàng chạy về tổ trọng án, vừa vào phòng liền thấy Tư Đồ như cọng rau héo ngồi dựa vào bàn mình, sau khi thấy hắn lập tức tỏ vẻ đau khổ, “Em không thương anh nữa phải hông?”
Lâm Diêu dùng sức liếc hắn, mắng, “Đùa cũng phải lựa chỗ!”
“Là người nhà hết mà, có gì đâu.” Nói xong Tư Đồ cười hì hì, đứng dậy đi tới.
Bọn họ đều nắm chặt thời gian, trước khi những tổ viên khác quay lại, bọn họ tranh thủ mở cuộc họp.

Cát Đông Minh nhận tách cà phê nóng từ Đàm Ninh, lược bỏ những lời không cần thiết, nói thẳng, “Bây giờ là lúc không tiện nói chuyện qua điện thoại, chúng ta xâu chuỗi manh mối lại, nhìn xem có phát hiện gì mới không.

Đầu tiên, Tiểu Lâm, cậu tới hiện trường vụ án có phát hiện gì không?”
“Mưu kế trên thời gian gây án.”
Cát Đông Minh uống một ngụm cà phê, xém nữa không nuốt nổi, sao chỉ trong một tiếng ngắn ngủi Lâm Diêu đã phát hiện ra? Hắn không khỏi nghi ngờ hỏi, “Cậu, cậu đã làm gì?”

“Tôi ngủ một giấc trong hiện trường vụ án.”
“Chu Công báo mộng cho cậu?”
“Tổ trưởng, chuyện hoang đường làm ơn chỉ nói khi anh ngủ đi.”
Nghe Lâm Diêu châm chọc, Cát Đông Minh xoay đầu nhìn Lâm Diêu, đối phương cười cười không nói, tựa như đang chờ xem kịch vui.
Tư Đồ vẫn mang dáng dấp lười biếng, nằm trên ghế sô pha nhìn người yêu mình sỉ nhục Cát Đông Minh.

Nhưng mà hắn có cũng chút hiếu kỳ, Lâm Diêu rốt cuộc phát hiện cái gì.

Vì vậy liền hỏi, “Tiểu Diêu, em tạm thời bỏ qua cho Đông Minh đi.

Nói nghe xem em phát hiện cái gì ở hiện trường.”
Lâm Diêu kéo một cái ghế ra ngồi xuống, “Đầu tiên tôi muốn hỏi mọi người, chuyện làm chúng ta rối nhất bây giờ là gì?”
Đàm Ninh chớp mắt, nói, “Chắc là thời gian tử vong đi.

Hung thủ cách nửa tiếng giết một người, nhưng mà coi như tính luôn thời gian uống thuốc ngủ, từ người chết thứ hai đã thấy không bình thường.”
“Đúng là không bình thường.

Chúng ta căn cứ theo lời của pháp y mà suy đoán, lúc Vu Ba đến hiện trường vụ án, người chết đầu tiên vẫn còn chưa chết, tính theo chuyện này thôi, thời gian của những người chết kế tiếp lập tức trở nên quỷ dị.

Tôi vẫn luôn thấy lạ, người trước còn chưa chết, hắn làm sao để người sau uống thuốc ngủ? Hung thủ làm cách nào giết người khi người kế tiếp vẫn còn sống, đóng đinh vào đầu người chết?”
“Tiểu Lâm, cậu đừng vòng vo nữa.” Đàm Ninh giơ tay đầu hàng, hắn biết mình không giải được bí ẩn này, sốt ruột muốn biết suy luận của Lâm Diêu.
Lúc này Cát Đông Minh vò tóc, lên tiếng, “Pháp y nói đây là thuốc ngủ loại nặng, trong vòng 5 tới 10 phút liền phát huy tác dụng.

Trong khoảng thời gian này, người uống thuốc sẽ rất khó chịu, bọn họ sẽ đổ mồ hôi, còn có thể ch ảy nước miếng, cái này phải xem thể chất của từng cá nhân.

Nhưng mà… bỏ đi, tôi cũng không rõ, vẫn là cậu nói đi, Tiểu Lâm.”

Tư Đồ ngồi bên kia liếc mắt nhìn Cát Đông Minh, khóe miệng cong lên, trông cười như không cười.
Lâm Diêu đang rất hưng phấn, Cát Đông Minh nói xong, Lâm Diêu liền tiếp lời, “Điều tôi muốn nói có chút lộn xộn, cả tôi cũng chưa kịp chỉnh lại, tôi nói ra mọi người cùng nghiên cứu vậy.”
“Đầu tiên, cả năm người chết tại sao đều đến trường đại học S? Nếu một, hai người còn được, nhưng cả năm người cùng tới, điều này làm tôi thấy lạ.

Chúng ta đã điều tra toàn bộ năm người chết, cũng không phát hiện bọn họ có hẹn với ai, chuyện này không phải là trùng hợp.”
Cát Đông Minh im lặng, vấn đề mà Lâm Diêu nói đúng là làm hắn rất xoắn não.

Vì vậy lại hỏi, “Cậu cho rằng người chết cũng không hẹn trước với hung thủ?”
“Tuy rằng tôi chưa có bằng chứng, nhưng mà tôi biết rõ, đây là khả năng duy nhất.

Tôi nghi ngờ, người chết bị hung thủ dụ đến hiện trường.”
“Không đúng không đúng, nếu nói như vậy thì trên mặt thời gian không khớp.

Chúng ta vẫn luôn nhức đầu về chuyện này, ngoại trừ người chết đầu tiên là thầy giáo Hoa Lương ra, những người chết kế tiếp đều theo đúng thời gian, cái này không thể nào hiểu nổi.

Dựa theo suy luận của cậu, phải có nhiều hung thủ dụ người chết đến hiện trường rồi cho uống thuốc ngủ, thế nhưng, những phòng khác chúng tôi đều kiểm tra rồi, căn bản không có dấu hiệu bị sử dụng.

Điều duy nhất khiến chúng tôi chú ý là trong phòng học số 200 có rất nhiều dấu vân tay, chúng tôi cũng không thể kiểm nghiệm ra dấu vân tay của kẻ tình nghi hay vật chứng gì khác.”
Lâm Diêu mỉm cười nói, “Anh hãy nghe tôi nói hết đã.

Tôi đã từng nghi ngờ hung thủ không chỉ có một người, Hoắc Lượng, Chung Giai Nam, Thư Nhã, Hà Văn cùng với Tập Đông Bình đều tham gia vào vụ án mưu sát.

Nhưng mà căn cứ theo kết quả điều tra của mấy ngày qua cho thấy, chúng ta có thể loại đi Hà Văn.

Chuyện này Tư Đồ có nói với hai người chưa?”
“Nói rồi, lúc nãy chờ cậu chúng tôi có nói chuyện.

Tôi cũng cho rằng có thể loại Hà Văn khỏi danh sách kẻ tình nghi, còn lại đều phải điều tra.” Cát Đông Minh nói xong, dựa vào lưng ghế, trông vô cùng mệt mỏi.
Lâm Diêu mở notebook luôn xách bên người lên, “Bằng chứng ngoại phạm của Hoắc Lượng rất mờ nhạt, chỉ bằng một lời nói của bạn học, chúng ta không thể kết luận được, tạm thời bỏ hắn qua một bên.

Còn lại Thư Nhã và Chung Giai Nam, chúng ta mãi vẫn không thể điều tra tung tích của bọn họ trong đêm đó, cho nên tiếp theo phải dồn lực điều tra hai người này.” Nói xong, Lâm Diêu chuyển chủ đề câu chuyện, “Chúng ta kéo chủ đề lại, vừa nãy, trong hiện trường vụ án, tôi phát hiện một vấn đề.
“Tuy rằng tôi nghi ngờ có nhiều người tham gia vụ án mưu sát, thế nhưng, hung thủ thật sự chỉ có ba người.


Thứ nhất, người chết tuy nhiều, thế nhưng thời gian hành hung của hung thủ cũng ít nhiều lộ ra sơ hở, theo thời gian tử vong quỷ dị và cách giết người, người bày ra vụ án mưu sát tuyệt đối không đơn giản, người này sẽ không gây ra những sai lầm cấp thấp, sử dụng rất nhiều người để gây án.

Thứ hai, trong ba hung thủ đã có thể xác định hai người, chính là ông bà họ Lương, bởi vì nguyên nhân gây án chính là vì cái chết của Lương Tuyết, là người bị hại trực tiếp, bọn họ không thể đứng ngoài ngắm cảnh được.

Thứ ba, hung thủ thứ ba rất có thể là người bày ra vụ án này, vì vậy kế hoạch vô cùng phức tạp, người này không thể mượn tay của người khác, đành phải tự mình ra tay.

Còn một điều cuối cùng, cũng là suy đoán to gan của tôi, tên hung thủ thứ ba rất có thể lợi dụng mọi người, để đạt được mục đích của mình.

Trong số mọi người bao gồm cả hai ông bà họ Lương và những người liên quan đến vụ án.”
Nghe Lâm Diêu phân tích xong, Cát Đông Minh nói, “Những lời này nghe rất có lý, nhưng mà Tiểu Lâm, cậu không có chứng cứ, đặc biệt là điều cuối cùng.

Hung thủ thứ ba này làm sao lợi dụng tất cả mọi người?”
Lâm Diêu nghiêng đầu, hỏi Cát Đông Minh, “Tổ trưởng, tôi sẽ so sánh bằng cách khác, nói ví dụ như, nếu Đàm Ninh bị giết, anh sẽ làm gì?”
Lúc Đàm Ninh đang nổi hắc tuyến đầy đầu, Tư Đồ liền lên tiếng nói, “Tiểu Diêu, ví dụ của em không thỏa đáng.

Nói như vậy, sinh viên bây giờ ai cũng không đơn giản, độ tuổi của bọn họ nhỏ hơn chúng ta rất nhiều, nhưng mà không thể nào khinh thường bọn nhóc này được, bọn họ biết cái gì có lợi và bất lợi cho mình.

Đúng thật có thể vì cái chết của bạn mình mà vi phạm pháp luật, nhưng một hơi giết cả sáu người, chuyện ngu này bọn họ không thể làm được.

Mọi người có thể nghĩ lại, không nói đến những sinh viên kia, chỉ trong chúng ta thôi, dưới tình huống nào sẽ ra tay giết người? Người ta giết cha mẹ mình? Cướp vợ của mình hay ôm con mình bỏ xuống giếng? Hàng loạt nỗi hận thù không đội trời chung cộng lại mới có thể thúc đẩy chúng ta muốn giết người.
Thế nhưng, mấy người liên quan đến Lương Tuyết trong vụ án này chỉ là bạn bè, ngoại trừ hai ông bà họ Lương ra, chỉ có Tập Đông Bình nhảy lầu là có mối quan hệ thân thiết với Lương Tuyết, còn mấy người kia? Bọn họ có lý do gì để tham gia vào vụ án? Bỏ đi tiền đồ sáng lạn của mình, gào khóc muốn lên pháp trường?”
Nói tới đây, Tư Đồ nghiêng đầu toét miệng cười.

Chuyển hướng về phía Đàm Ninh và Cát Đông Minh nói, “Căn cứ theo những nguyên nhân tôi thu thập được, trong số mấy người liên quan đến vụ án, Tiểu Diêu đoán được một người có mưu đồ.

Người này biểu hiện giúp hai ông bà họ Lương báo thù, thế nhưng sau lưng lại âm thầm thực hiện kế hoạch của mình.”
Nhìn Tư Đồ vô thức toát ra vẻ hưng phấn, Cát Đông Minh đổ mồ hôi lạnh cả hai tay.
Hết chương 27.
 
------oOo------



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.