Thanh niên kia hồi phục tinh thần thì thấy Bạch Nhất Trần liên tục nhìn chằm chằm vào chiếc ô trong tay mình. Cậu cho rằng anh đang để ý đến nước mưa không ngừng nhỏ giọt làm ướt sàn nhà, bèn vội vàng nói: "Xin lỗi, tôi không phải cố ý."
Thanh niên đi xung quanh tìm thùng đựng ô, muốn bỏ nó vào, lại nhớ tới đây là ô Bạch Nhất Trần đưa cho cậu nên càng thêm luống cuống.
"Đưa ô cho tôi đi." Bạch Nhất Trần nhìn thấu sự lúng túng của thanh niên, cười tiến lên tiếp nhận.
Đường Ất đã sớm chú ý tới chiếc ô này, lớn tiếng nói với Bạch Nhất Trần nói: "Thầy Bạch, chiếc này và chiếc của thầy giống nhau như đúc!"
Bạch Nhất Trần cười cười: "Chiếc này chính là tôi đưa cậu ta."
Đường Ất gãi gáy: "A? Thầy Bạch, thầy có hai cái ô giống nhau ạ?"
"Đúng vậy. Kỳ thực tôi vẫn luôn dùng hai cái ô, chỉ là hai cái ô đều giống nhau nên cậu không nhận ra thôi."
Bạch Nhất Trần cắm chiếc ô vào thùng, tự nhủ lẩm bẩm: "Một cái ô làm sao có thể dùng lâu như vậy được?"
Còn thanh niên thấy Bạch Nhất Trần nhìn về phía cậu thì vội vã đứng thẳng người, hơi lắp bắp: "Thầy, thầy Bạch, tôi muốn học vẽ với thầy!" Dứt lời, thanh niên luống cuống tay chân móc ra tập tranh phác họa và iPad từ cặp sách, cho Bạch Nhất Trần xem tác phẩm của mình.
Bạch Nhất Trần xem tranh của cậu ta, nhất thời liền hiểu có lẽ người tuổi trẻ này rất yêu thích tranh vẽ của anh, bởi vì nét bút và phong cách của của cậu ta đều mang một ít bóng dáng của anh, nhưng lại cũng chứa phong cách đặc biệt của bản thân, không đến nỗi khiến người khác lẫn lộn giữa hai người bọn họ.
Bạch Nhất Trần khẽ cười một tiếng, trả lại tập tranh rồi lắc đầu nói: "Cậu vẽ rất đẹp, tôi cảm thấy đã không còn gì có thể dạy cậu. Vả lại tôi cũng đã không nhận học sinh nữa."
Thanh niên nghe anh nói vậy liền mất mát cúi thấp đầu xuống, tóc mái hơi xoăn rủ trước trán, vô cùng đáng thương, nom như con poodle nhỏ bị chủ nhân dạy dỗ. Cơ mà vóc người của cậu ta khá cao lớn, trông rất không hài hòa.
"Tôi không nhận học sinh vì tôi không thường tới phòng tranh." Bạch Nhất Trần nhìn bộ dạng này của cậu, không nhịn được mà giải thích nguyên nhân. Bình thường anh bán ít tranh làm ít phiên dịch là đủ để sinh hoạt, không cần mệt chết mệt sống kiếm tiền như trước kia nữa.
"Song nếu cậu bằng lòng thì có thể vẽ ở đây. Lúc tôi đến phòng tranh sẽ tiện tay dạy cậu ít kỹ xảo, nhưng thời gian tôi đến phòng vẽ tranh là không cố định."
Người này thực sự quá giống Thời Diệc Nam khi còn trẻ, Bạch Nhất Trần rất không có nguyên tắc mà nguyện ý coi cậu ta là ngoại lệ. Giữ cậu ta lại, có thể thường xuyên nhìn thấy cũng tốt.
"Không sao!" Thấy anh đồng ý, ánh mắt của cậu trai kia sáng rực lên, luôn miệng nói cảm ơn, "Tôi bằng lòng, cảm ơn thầy Bạch."
Bạch Nhất Trần cười hỏi cậu: "Cậu tên là gì?"
Thanh niên trả lời anh: "Tôi tên là Thời Diệc Minh."
Cậu có quan hệ gì với Thời Diệc Nam?
Bạch Nhất Trần thiếu chút nữa bật thốt lên hỏi ra cái vấn đề này, nhưng thật ra đáp án rất dễ đoán. Cha ruột Thời Diệc Nam phụ thân là một tên xấu xa, tình nhân khắp thiên hạ, con riêng vô số, việc này trước đây Thời Diệc Nam từng kể cho anh.
Khó trách cậu ta giống Thời Diệc Nam đến thế.
Chẳng qua anh không ngờ thế giới lại nhỏ như vậy, em trai Thời Diệc Nam sẽ thích tranh của anh.
"Đây thật là cái tên rất hay." Bạch Nhất Trần nói, trong đôi mắt đẹp đẽ tràn ngập ôn nhu.
Bất kể là Thời Diệc Nam hay là Thời Diệc Minh, phần lớn người trên cõi đời này, tên của bọn họ dường như cũng mang theo chờ đợi và hy vọng cha mẹ dành cho con, hoàn toàn khác anh.
Hơn ba giờ chiều, mưa ngừng lại, Thời Diệc Minh cũng đi.
Bạch Nhất Trần cất chiếc ô xanh trắng Thời Diệc Nam tặng anh vào một cái túi nilon đen, thừa dịp trời trong bèn rời khỏi phòng vẽ, ném nó vào trong thùng rác bên ngoài.
Có lẽ là do mưa rơi, mùi của thùng rác không quá nặng.
Bạch Nhất Trần lẳng lặng nhìn vật cũ đã chứng kiến quá khứ của anh và Thời Diệc Nam. Nó nằm cạnh rau quả hư thối và tro cặn không nhìn ra hình thù, mục nát, thối rữa, héo tàn trong không khí ẩm ướt sau cơn mưa.
Bạch Nhất Trần yên lặng đứng trước thùng rác. Nếu lúc này có người đi qua, người kia nhất định sẽ mắng Bạch Nhất Trần là bệnh thần kinh —— người lớn lên trắng nõn đẹp đẽ, tại sao sẽ dừng chân không đi trước đống rác chứ?
Song chỉ có Bạch Nhất Trần biết đến, giờ khắc này đáy lòng anh ngơ ngác và hoảng hốt cỡ nào, mà càng nhiều hơn chính là tiêu tan và thản nhiên.
—— phải hỏng từ lâu rồi.
Đường Ất nói rất đúng.
Bất kể là chiếc ô Thời Diệc Nam đưa anh, hay là quá khứ của bọn họ, đã nên hỏng từ lâu rồi, nên thối rữa đến mức không nhìn ra được dáng vẻ ban đầu. Chỉ là anh vẫn luôn không chịu hỏng theo những ký ức mục nát ấy, liều mạng tìm nước sơn mới đẹp đẽ.
Anh chuẩn bị xong bề ngoài gọn gàng xinh đẹp, nhưng bên trong vẫn bị chua xót ăn mòn sạch sẽ, trống rỗng chẳng còn thứ gì.
Đồ vật hỏng thì phải vứt, đây là đạo lý mãi mãi không thay đổi.
Lúc Thời Diệc Nam tới đón Bạch Nhất Trần, vì buổi trưa Thời Diệc Minh có việc đi về trước rồi nên hai người cũng không chạm mặt. Bạch Nhất Trần còn cảm thấy có chút đáng tiếc —— anh còn muốn nhìn bộ dáng khi hai anh em này gặp nhau đây.
"Sao hôm nay không muốn anh chở?" Thời Diệc Nam nhận lấy đồ Bạch Nhất Trần đưa tới, cười cúi đầu hôn lên mặt thanh niên.
Thời Diệc Nam nghe câu trả lời tràn ngập phong cách văn nghệ của thanh niên, nhíu mày lại. Hắn nặn nặn vành tai Bạch Nhất Trần và hỏi: "Vậy em đã làm chưa?"
"Không có." Bạch Nhất Trần ngoặt đầu về phía cửa sổ xe, tránh né bàn tay của Thời Diệc Nam, "Em nói lung tung mà anh cũng tin à?"
"Được đấy, bây giờ em cũng dám lừa anh..." Thời Diệc Nam vừa nói vừa ném túi vải Bạch Nhất Trần đưa cho hắn xuống ghế sau, kết quả chiếc ô chứa bên trong lập tức lăn ra ngoài vì động tác này.
Trong nháy mắt nhìn thấy chiếc ô kia, Thời Diệc Nam sững sờ.
Bạch Nhất Trần thắt chặt dây an toàn. Anh đang định mở miệng giục người đàn ông này khởi hành thì bỗng thấy hắn đang duỗi tay nghiêng người về phía sau muốn lấy thứ gì đó. Anh mở miệng hỏi theo bản năng: "Anh đang làm gì thế?"
Thời Diệc Nam rút ra chiếc ô, cầm trong tay nhìn Bạch Nhất Trần. Giọng nói của hắn đượm vẻ kích động: "Em còn giữ chiếc ô này à?"
"Ô gì cơ?" Bạch Nhất Trần ngẩng đầu nhìn hắn.
"Chiếc ô anh đưa em ấy." Thời Diệc Nam cũng không quên chiếc ô kẻ vuông xanh trắng hai người bọn họ từng cùng nhau cầm vô số lần. Hắn nhìn Bạch Nhất Trần hồi lâu, rốt cuộc không nhịn được kéo người vào lòng mình, bờ môi ấm áp vuốt nhẹ dọc cần cổ, cuối cùng chạm đến khóe miệng thanh niên, "Anh không ngờ đến cái này em cũng giữ..."
Bạch Nhất Trần sửng sốt chốc lát, cong môi buồn cười nói: "Đây không phải là chiếc ô anh đưa em."
Thời Diệc Nam nghe anh nói thế cũng chỉ là cười cười, không nói thêm gì.
Trời quang mây tạnh, mặt trời đã bị ẩn giấu nửa ngày được thả ra. Lúc này chính là hoàng hôn mặt trời lặn, Thời Diệc Nam hạ cửa sổ xe, ánh chiều tà xuyên qua kính cửa sổ hắt lên mặt hắn, chiếu rọi lên con ngươi vốn đen thẳm như mực, khiến người khác có thể thấy rõ cảm xúc mừng rỡ, vui vẻ lại có chút đắc ý bên trong.
Cũng làm Bạch Nhất Trần biết được —— người này rõ ràng không tin lời của anh.
Nhưng Bạch Nhất Trần cũng không có ý định giải thích rõ ràng việc này, Thời Diệc Nam nguyện ý nghĩ như thế nào thì cứ để hắn nghĩ thế đi.
Chỉ cần hắn vui là được rồi.
Hai người về tới nhà, vừa đóng cửa phòng lại, Bạch Nhất Trần đã vội vã không kìm nổi mà quay người ôm lấy Thời Diệc Nam. Hai tay anh vòng chặt hông hắn, dựa vào ngực hắn hít thật sâu mùi hương trên người hắn, rồi lại như con mèo cọ nhẹ chỗ hõm cổ hắn, cực kỳ quyến luyến.
Thời Diệc Nam sửng sốt khi bị anh ôm, chờ lấy lại tinh thần liền buồn cười xoa khẽ tóc anh, cúi đầu hôn nhẹ lên thái dương anh, thấp giọng nói: "Thật giống con mèo."
Bạch Nhất Trần nghe thấy câu nói này của hắn là lập tức ngẩng đầu, đôi mắt như ngâm ngập nước si ngốc nhìn hắn. Khóe môi cong cong, anh cười nói: "Sao em lại giống mèo chứ?"
"Mèo nuôi không quen đâu..."
"Em là chó của anh, anh không cần dây xích, em cũng sẽ không chạy, sẽ chỉ lượn vòng xung quanh anh." Bạch Nhất Trần cười khanh khách, đôi mắt cũng híp lại theo, bên trong mơ hồ có ánh nước lấp lánh.
Thời Diệc Nam nghe lời của anh thì lại giật mình, cảm thấy hôm nay Bạch Nhất Trần hơi lạ. Những câu nói này như ẩn chứa thâm ý oán giận bên trong, oán giận hắn ra đi không lời từ biệt nhiều năm như vậy. Nhưng hắn nhìn đôi mắt Bạch Nhất Trần, ngoại trừ bóng dáng của hắn thì chẳng còn gì khác, không có một tia oán ghét, chán ghét, hoặc thống hận.
Song Bạch Nhất Trần lại nhanh chóng nở nụ cười, vươn tay ôm cổ hắn, nhẹ nhàng liếm hôn khóe miệng hắn, cuối cùng dùng hàm răng cắn chặt đôi môi hắn, hàm hồ nói: "Đùa anh thôi."
Thời Diệc Nam tin anh, hắn ôm vòng eo dẻo dai của Bạch Nhất Trần, cúi người chuẩn bị làm sâu sắc thêm nụ hôn này. Kết quả trong chớp mắt Bạch Nhất Trần lại chui ra khỏi lồng ngực của hắn khi đầu lưỡi bị hắn cuốn lấy. Anh cởi giày bước đi trên thảm trải sàn, mắt cá chân và ngón chân trắng nõn lắc lư trước mắt Thời Diệc Nam. Bạch Nhất Trần xoay người nhìn hắn, khóe môi giương lên cao cao. Anh ngoắc ngoắc tay với hắn như trêu chó: "Mau tới dùng cơm."
Thời Diệc Nam cười đi tới, ôm lấy anh từ đằng sau. Hắn cắn vành tai anh, âm thanh mơ hồ nói: "Hôm nay ăn cái gì?"
"Không phải hôm qua em đã hỏi anh có thích ăn cháo bí đỏ không à? Em thấy anh rất thích ăn, cho nên hôm nay lại hầm bí đỏ cho anh." Bạch Nhất Trần nói, như là ghét bỏ Thời Diệc Nam ôm anh làm anh không tiện cử động, anh quay người đẩy Thời Diệc Nam, "Anh tránh ra chút nào, em không thể bưng thức ăn được. Nếu anh rảnh rỗi quá thì giúp em bày bát đi."
Rõ ràng người mới trêu chọc hắn chính là anh, nay lại ghét bỏ như vậy, nhưng Thời Diệc Nam không nói gì, trên mặt vẫn là nụ cười cưng chiều. Hắn vừa ngắm Bạch Nhất Trần cười, vừa cầm bát đũa từ tủ bát dọn lên bàn ăn. Lúc định thu tay về, một cánh hoa hồng khô héo rơi xuống, chạm vào tay hắn.
Thời Diệc Nam ngước mắt nhìn, phát hiện hoa hồng đỏ hắn tặng Bạch Nhất Trần mấy ngày trước sắp tàn hết, lập tức bắt đầu suy nghĩ xem mai phải mua cho Bạch Nhất Trần một bó hồng mới. Hắn rời đi nhiều năm như vậy, đã thua thiệt Bạch Nhất Trần nhiều lắm. Bây giờ bọn hắn đã sống chung, hắn phải để Bạch Nhất Trần hạnh phúc giống trước đây mới được.