Kể từ ngày Thời Diệc Nam trở vè, Nhạc Đồng đã giảm bớt thời gian tiếp xúc giữa y và Bạch Nhất Trần xuống mức thấp nhất. Nhưng trong khoảng thời gian không gặp nhau, y luôn hồi tưởng từng khoảnh khắc bọn họ chơi đùa từ nhỏ đến lớn.
Y và Bạch Nhất Trần sống cùng một xóm, có thể nói là thanh mai trúc mã, lại cũng không tính là thanh mai trúc mã, vì quan hệ của y và Bạch Nhất Trần thật ra là dần khá hơn sau khi họ thi đỗ cùng một trường đại học.
Mà rất lâu trước đây, lúc bọn họ còn rất nhỏ, y chỉ biết trong xóm của mình có một đứa trẻ vô cùng xinh đẹp. Y rất muốn chơi cùng đứa trẻ đó, mỗi tội đứa trẻ đó hầu như không ra khỏi cửa, chỉ thích vẽ vời trong nhà, cũng cực kỳ ít cười.
Ấn tượng sâu nhất của y là lần đám trẻ con trong xóm chơi gia đình, Bạch Nhất Trần đóng vai em bé, anh là đứa con "cha mẹ" cưng chiều nhất nhà, lúc mọi người "tổ chức sinh nhật" cho anh, tặng hoa tươi và cục đá đẹp làm quà, rốt cuộc anh cũng cười thật tươi.
Bây giờ nghĩ lại, thời điểm y bắt đầu thích Bạch Nhất Trần, có lẽ chỉ là muốn thấy đứa trẻ trông rất cô độc trong hồi ức lại nở nụ cười thêm lần nữa mà thôi.
Nhạc Đống thở hắt thật dài, cảm thấy mình cũng nên buông xuống chấp niệm bấy lâu nay: "Cậu ăn xong rồi thì về trước đi. Tớ muốn ngồi một mình ở đây một lát."
"Nhạc Đống, cảm ơn cậu." Bạch Nhất Trần im lặng vài giây, giọng nói khàn khàn, "Có thể trở thành bạn bè của cậu, tớ rất vui vẻ."
Viền mắt Nhạc Đống hơi đỏ, song y vẫn cười nói với Bạch Nhất Trần: "Có thể gặp được cậu, tớ cũng rất vui."
Bạch Nhất Trần thuận theo ý Nhạc Đống, sau khi thanh toán thì rời khỏi nhà hàng trước, nhưng anh không đi xa mà đứng phía ngoài, cách một tấm kính nhìn Nhạc Đống.
Anh ngắm Nhạc Đống lâu thật lâu, gắng tìm kiếm khuôn mặt y trong ký ức, mãi đến tận khi khuôn mặt Nhạc Đống bắt đầu vặn vẹo, từ mặt Thời Diệc Nam biến thành mặt Nhạc Đống —— đầu mũi hơi tròn, cằm hơi vuông, khuôn mặt kiên nghị trong sáng.
Trên đường về, tâm trạng của Bạch Nhất Trần có chút nặng nề. Không phải là không tốt mà chỉ rầu rĩ, vì Nhạc Đống.
Lưng anh cõng một ít tình cảm không thể nào trả lại. Nhạc Đống cũng không cần anh trả lại những tình cảm đó, nhưng anh vẫn bởi vậy mà cảm thấy áy náy và bất đắc dĩ. Cảm giác này có lẽ rất nhiều người từng trải qua, song phần lớn anh không thể thay đổi hoặc đáp lại.
Chỉ cần nghĩ tới đây, Bạch Nhất Trần đã cảm thấy lồng ngực bị đè nén. Lúc anh đang cúi đầu đi trên vỉa hè, một người đàn ông gọi anh lại.
Người đàn ông kia gọi anh vài tiếng, nhưng Bạch Nhất Trần vẫn luôn cúi đầu bước đi, lại còn đang suy nghĩ nên căn bản không chú ý tới người đó. Nếu không phải hắn lái xe đỗ cạnh anh, còn hạ cửa sổ xe định chỉ mặt gọi tên anh, Bạch Nhất Trần sẽ không nhận ra người kia vốn đang gọi mình.
"Có chuyện gì vậy, tiên sinh?" Bạch Nhất Trần ngẩng đầu, trên mặt mang nét cười, nói chuyện với hắn bằng ngữ khí lễ phép lại không thân thiết.
Sáng nay Thôi Thương Chi bị những lời của Thời Diệc Nam chọc giận, buổi trưa tan tầm bèn quyết định đi câu lạc bộ nào đó tìm ít việc vui để thả lỏng một chút, không ngờ trên đường lại trông thấy một bóng lưng quen thuộc.
Tấm lưng cao gầy, chủ nhân nó đang mặc áo lông mỏng màu hồng phấn. Thân ảnh mảnh khảnh chầm chậm rảo bước dưới bóng cây, ánh năng xán lạn bị lá cây cắt thành sợi vàng nhỏ vụn rơi trên gò má và đuôi tóc anh, đọng ở mi mắt rọi sáng sự lo lắng bất an nơi đáy mắt anh.
Thôi Thương Chi sững sờ ngắm hình ảnh này, bỗng nhớ lại lần đầu tiên hắn gặp thanh niên, hình như anh cũng u sầu buồn như vậy, bị bao phủ bởi một lớp sương mù trắng mông lung, dưới ánh đèn mờ nhạt, biến mất trong bóng đêm mênh mông.
Hôm ấy hắn không kịp gọi anh lại, mà thanh niên biến mất quá nhanh, nhanh đến nỗi hắn còn tưởng rằng đó chỉ là một hồi ảo mộng.
Không ngờ bọn họ sẽ gặp nhau ở đây.
Anh ta là người sống ở gần đây sao? Hay là làm việc ở khu phụ cận? Hay mới chuyển tới, sao trước kia mình chưa gặp người này?
Trong đầu Thôi Thương Chi chợt lóe nhiều suy nghĩ. Hắn không nhị được lái xe chậm rãi đến bên anh rồi gọi anh lại.
Thanh niên dừng bước, xoay người nhìn hắn.
Trong ánh sáng long lanh, khuôn mặt thanh niên trơn bóng trắng nõn, nốt ruồi đen nho nhỏ dưới mắt phải cũng càng rõ ràng. Nụ cười của anh rất dịu dàng, son ánh mắt anh lại mang vẻ xa lạ, giọng điệu cũng đượm sự xa cách: "Có chuyện gì vậy, tiên sinh?"
Thôi Thương Chi không khỏi choáng váng, không dám tin hỏi anh: "Anh...không nhớ tôi à?"
Thanh niên nghe thấy câu hỏi của hắn, đuôi lông mày hơi nhướng, hỏi lại hắn: "Chúng ta...đã gặp nhau ở đâu rồi sao?"
"Đương nhiên đã gặp rồi."
Anh còn nói tôi trông rất quen đấy, Thôi Thương Chi nói thầm trong lòng, lại chưa hề thốt ra câu này. Hắn thấy thanh niên gần như không nhớ ra hắn chút nào, vội nhắc nhở: "Hơn một tháng trước, chúng ta gặp nhau ở ngoài...nhà vệ sinh khách sạn Hill."
Thôi Thương Chi có phần hơi khó mở miệng. Hắn cũng không biết tại sao mỗi lần gặp thanh niên, cuộc đối thoại của bọn họ lại lúng túng và cũ rích như thế. Rõ ràng hắn muốn dùng vài phương thức...văn nghệ lãng mạn một chút để giao lưu với thanh niên.
"Xin lỗi, tôi không nhớ rõ." Bạch Nhất Trần cười lắc đầu, trả lời thành thật. Đừng nói bây giờ anh vốn không nhận ra được ai, dù có là trước đây, anh cũng chưa chắc đã có ấn tượng sâu với người mình chỉ gặp qua một lần.
Mới đầu anh còn tưởng người đàn ông này tìm anh để hỏi đường, lại không nghĩ rằng... Bạch Nhất Trần nhìn người đang nghiêng người nhìn anh kia, gương mặt đẹp trai sắc nét giả vờ phong lưu, khiến anh không khỏi cong môi.
—— người này thật thích đùa.
Đối với người như thế, từ trước đến giờ anh luôn khịt mũi coi thường, nếu không phải hắn mang mặt của Thời Diệc Nam, đến nụ cười Bạch Nhất Trần cũng không muốn cho hắn.
"Nếu tiên sinh không còn vấn đề gì khác, vậy tôi đi trước đây. Tôi còn có việc, xin lỗi." Bạch Nhất Trần phất tay với hắn như chào tạm biệt, quay người định rời đi.
"Ấy ——" Nhưng người kia không để ý đến việc tùy tiện dừng xe ven đường có thể bị phạt tiền hay không, trực tiếp bước xuống đuổi theo Bạch Nhất Trần.
Thôi Thương Chi chạy đến trước mặt Bạch Nhất Trần. Hắn há miệng, lại không biết tiếp lời ra sao. Thật ra khi bị Bạch Nhất Trần đối xử lạnh lùng, hắn khá là xấu hổ, nhưng hắn cảm thấy người thanh niên này quá đẹp. Bộ dáng ôn nhuận lãnh đạm lúc này của anh đan xen với bộ dáng thanh niên hút thuốc đêm ấy trong ký ức hắn, khiến hắn thấy như vận mệnh định sẵn —— nhìn đi, khi đó bọn họ bèo nước gặp nhau, bây giờ lại thấy mặt, quả thực giống số mệnh an bài.
Bạch Nhất Trần thấy hắn vẫn chưa từ bỏ, nụ cười khóe môi phai nhạt. Anh nhẹ giọng hỏi: "Anh nói...Chúng ta gặp nhau ở khách sạn Hill?"
Thôi Thương Chi cho rằng anh đã nhớ mình, vui vẻ nói: "Anh nhớ ra rồi à?"
"Nhớ ra rồi." Bạch Nhất Trần nói, giây sau lại tiếp, "Hôm ấy, tôi cùng đi ăn với người yêu của tôi."
Thôi Thương Chi ngơ ngác, lập tức hiểu rõ nguyên nhân thanh niên đề cập đến khách sạn Hill. Khách sạn Hill có tên là Thánh địa hẹn hò của tình nhân, hầu như không có người độc thân đến đó.
Nhưng dù thanh niên có người yêu thì sao chứ?
Suốt hai lần hắn gặp được thanh niên, anh luôn mang dáng vẻ buồn bã, nhất định là do người yêu anh không đủ tốt nhỉ? Vậy tại sao không chia tay rồi thử đến với hắn chứ?
"Tôi biết, nhưng không sao." Thôi Thương Chi nói đầy hàm súc và ám chỉ.
Bạch Nhất Trần nghe vậy bèn nhướng mày, dứt khoát nói thẳng: "Nhưng tôi thì thấy có sao đấy. Tiên sinh tới Hill, hẳn cũng là với người yêu nhỉ? Anh đã có người yêu thì cũng đừng làm việc có lỗi với cô ấy."
Nói đoạn, Bạch Nhất Trần đi tới ga tàu điện ngầm, không quay đầu lại.
Thôi Thương Chi thầm nghĩ: Tôi thì có người yêu gì?
Người phụ nữ muốn đính hôn với hắn chỉ là thông gia thương mại. Cô ta ở bên hắn mấy ngày, có thể là phát hiện tâm tư hắn cũng không trên người cô, nên bây giờ bọn họ chơi riêng, không can dự lẫn nhau là được.
Hắn rất muốn đuổi theo Bạch Nhất Trần, bảo anh là hắn không có người yêu, nhưng lại không dám. Hắn thấy Bạch Nhất Trần đẹp trai sạch sẽ, quần áo là hàng thủ công tinh tế chứ không phải hàng hiệu, cảm thấy anh hẳn là con nhà giàu, chẳng phải là kẻ bị bao dưỡng. Phần lớn kẻ bị bao dưỡng đều thích mua hàng hiệu, ví dụ như đám tình nhân hắn nuôi.
Thôi Thương Chi yêu thích khí chất kiêu ngạo thanh cao, lại không biết nên nói thế nào, sợ không chuẩn bị tốt lại làm anh chán ghét. Dù sao thì người nhà giàu không thể bị dụ dỗ bằng tiền, thanh niên trông thấy xe thể thao đắt tiền của hắn mà trong mắt không hề gợn sóng là minh chứng tốt nhất.
"Vậy...tôi có thể biết tên của anh không?" Thôi Thương Chi vẫn chưa từ bỏ ý định, dò hỏi Bạch Nhất Trần bằng ngữ khí thương lượng năn nỉ.
Tên của tôi à?
Bạch Nhất Trần rũ mi, cũng không quay đầu lại: "Nó không quan trọng."
Từ câu nói đầu tiên, Thôi Thương Chi đã không nhận được thiện ý từ Bạch Nhất Trần, toàn bộ là từ chối liên tiếp. Nhưng dù vậy, hắn nhìn bóng lưng gầy gò của Bạch Nhất Trần, trong lòng càng thấy ngứa ngáy khó chịu.
Hắn về xe, vô số lần nhớ lại khóe môi cong cong mỗi khi thanh niên cười với hắn, nốt ruồi đen bé bên má phải, còn có cần cổ trắng nỗn lúc nhả khói. Trái tim yên lặng nhiều năm lại đập thình thịch, giống như năm ấy hắn gặp được người mình thích đầu tiên.
Thoáng chốc, Thôi Thương Chi cảm thấy hôm nay thật ra không tệ lắm, ngay cả việc cạnh tranh với Thời Diệc Nam buổi sáng cũng không làm hắn tức giận nữa.
Thời Diệc Nam rời khỏi phòng tư vấn tâm lý Hạ Thiên, không tâm trạng ăn trưa, bèn về thẳng công ty luôn.
Sáng nay lúc tới Thịnh Duệ hắn không dẫn Bạch Duy Hoan theo, nên gã cũng không biết Thời Diệc Nam đàm luận với Thôi Thương Chi ở Thịnh Duệ thế nào. Gã thấy sắc mặt nặng nề của Thời Diệc Nam, còn tưởng hắn chịu thua Thôi Thương Chi. Thành ra lúc nói chuyện, Bạch Duy Hoan đều cẩn thận châm chước từ ngữ.
Đợi đến khi người phụ tá cùng Thời Diệc Nam đi Thịnh Duệ báo cáo cho gã tình huống ban sáng, Bạch Duy Hoan mới phát hiện kẻ ăn quả đắng hoàn toàn là Thôi Thương Chi. Vậy tại sao sắc mặt Thời Diệc Nam lại khó coi thế?
"Bạch Duy Hoan."
Bạch Duy Hoan vừa suy nghĩ vừa chỉnh lý tài liệu, chợt nghe Thời Diệc Nam gọi mình một tiếng. Gã nhìn về phía Thời Diệc Nam, đáp: "Sếp?"
Thời Diệc Nam hỏi gã: "Cậu có thuốc lá không?"
Bạch Duy Hoan nghe vậy, suýt nữa đánh rơi tập tài liệu trên tay: "Không có...Tổng giám đốc Thời, không phải là anh muốn hút thuốc đó chứ?"