Nói thật, Bạch Nhất Trần không ngờ Thời Diệc Nam sẽ khóc lóc thế này trước mặt mình -- rõ ràng đã từng là một người cao ngạo lạnh lùng, hiện giờ lại bằng lòng lần lượt lột đi tất cả vỏ ngoài và thể diện mà cúi đầu, quỳ xuống cầu xin hèn mọn không có chút tôn nghiêm nào, giống như hắn thật sự yêu anh tột cùng.
Mà người yêu đến mất tự tôn trong cuộc tình này là anh nhưng Thời Diệc Nam lại chưa từng bặt gặp dáng vẻ mất mặt của anh.
Chuyện như vậy, nói ra ai sẽ tin chứ?
Dù sao đến chính anh cũng chẳng tin.
Bạch Nhất Trần nhìn đóa hoa hồng đỏ thắm rơi rụng cạnh Thời Diệc Nam, bản thân mình cũng vây trong đó, đột nhiên nhớ lại lễ tình nhân đầu tiên hồi đại học của họ, Thời Diệc Nam cũng tặng anh một bó hồng to.
Những bông hoa ấy rơi vãi đầy đất theo sự triền miên phóng túng của anh và Thời Diệc Nam, tựa chiếc thảm đỏ được cẩn thận trải ra. Anh và Thời Diệc Nam cùng dắt tay đi qua thảm đỏ, giống như bọn họ đã đi vào giáo đường, tuyên thệ hôn môi trước cha sứ, ước định nắm tay đến bạc đầu, làm bạn cả đời.
Nhưng ngoại trừ tình cảm nồng nhiệt yêu thương lẫn nhau, bọn họ chẳng có gì cả.
Bây giờ thì sao?
Bọn họ có mọi thứ -- nhẫn kết hôn, câu hứa hẹn, qua một thời gian ngắn nữa bọn họ sẽ thật sự cùng nhau bước trên thảm đỏ, nhận lời chúc phúc của cha sứ trong hoa tươi và nụ cười, nhưng rốt cuộc không tìm được thâm tình thuở ban sơ nữa.
"Được."
Bạch Nhất Trần nhếch môi, hơi khom người, dùng ngón tay mát lạnh đẩy ra lọn tóc mỏng rủ trước trán Thời Diệc Nam. Anh mỉm cười, nhẹ giọng đồng ý.
Có lẽ không ngờ anh sẽ đồng ý nhanh và dễ dàng đến thế, Thời Diệc Nam nghe được câu trả lời mình khao khát thì lại ngẩn người tại chỗ, giật mình nhìn Bạch Nhất Trần. Mà anh chỉ cười nhìn hắn, sau đó giơ tay đến trước mặt hắn.
Thấy Thời Diệc Nam vẫn là dáng vẻ ngẩn ngơ không dám tin, Bạch Nhất Trần không khỏi quơ quơ tay trước mặt hắn rồi nhắc nhở: "Anh ngây ra đó làm gì, đeo nhẫn lên cho emđi."
Thời Diệc Nam không nói gì, nhận chiếc nhẫn Bạch Nhất Trần đưa trả hắn và cẩn thận đeo lên ngón áp út của anh. Mặt nhẫn bạc phản chiếu màu sắc ấm áp dưới ánh sáng mờ nhạt, nó dừng lại ở đáy mắt hắn, tạo ra một loại cảm giác không chân thật. Thế nên Thời Diệc Nam giật mình hỏi một câu: "...Em đồng ý ư? Nhất Trần."
Bạch Nhất Trần quan sát chăm chú ngón tay đeo nhẫn, nghe vậy bèn rũ mắt liếc hắn một cái, không đáp mà hỏi ngược lại: "Em đã đeo nhẫn rồi, anh cứ nói xem?"
Thời Diệc Nam ngửa đầu, không trả lời, hai má vẫn vương vệt nước nhếch nhác.
Bạch Nhất Trần không nhịn được mà khom lưng, dùng cổ tay áo lau nước trên mặt hắn rồi nâng hắn dậy khỏi mặt đất, nói: "Hôm nay là sinh nhật anh đấy... Sao anh lại khóc thành thế này?"
"Anh rất vui." Thời Diệc Nam chậm rãi đứng lên, nắm chặt tay Bạch Nhất Trần, giữ trong lòng bàn tay mình vô cùng chặt chẽ, "...Quà sinh nhật em tặng anh, anh rất thích; em đồng ý nhận lời cầu hôn, anh cực kỳ vui vẻ."
"Chỉ là một ít tranh mà thôi, sau này em còn sẽ vẽ anh nữa." Bạch Nhất Trần lấy chiếc nhẫn còn lại trong hộp ra, đeo lên ngón áp út của hắn, sau đó hôn hắn một cái rồi thì thầm bên tai hắn ——
"Chỉ vẽ một mình anh."
Thời Diệc Nam cứng ngắc tại chỗ.
Nhiệt độ của nhẫn rất thấp, trong khoảnh khắc tiếp xúc với da tay, cảm xúc lạnh lẽo như có thể chảy vào trong tim. Vì thế ngón tay hắn chợt khẽ run rẩy.
Hắn cúi đầu nhìn bàn tay đan nhau của mình và Bạch Nhất Trần, hai ngón áp út đều đeo chiếc nhẫn nhỏ màu trắng bạc —— đây là hình ảnh hắn mong chờ nhất đêm nay, từ ngày hắn muốn cầu hôn Bạch Nhất Trần, hắn đã chờ đợi giây phút anh đeo nhẫn lên cho hắn. Nhưng khi giờ khắc này thật sự đến, hắn lệ tràn khóe mi, lại không cười nổi.
Có điều tối nay bọn họ làm tình.
Có lẽ ban đêm tâm trạng Bạch Nhất Trần khá tốt, có chút cảm giác nên cùng Thời Diệc Nam lăn giường, còn muốn bật đèn, nhưng Thời Diệc Nam lại vươn tay tắt nó đi.
Hắn không muốn Bạch Nhất Trần nhìn thấy ánh mắt và vẻ mặt của mình.
Hắn nhớ lại những lời nói thô tục ái muội dính nhớp khi mình làm tình với Bạch Nhất Trần ngày xưa, sau đó bắt chước từng câu từng chữ nói bên tai anh. Quả nhiên, Bạch Nhất Trần nghe hắn nói thì càng lúc càng hưng phấn, thậm chí còn chủ động cởi thắt lưng của hắn, cúi người hôn môi hắn.
Mà chỉ khi Bạch Nhất Trần hôn Thời Diệc Nam, khóe môi hắn mới vẽ ra một nụ cười chua chát.
Sáng hôm sau, không biết tại sao Thời Diệc Nam dùng nhiều sức tối qua lại thành người tỉnh muộn hơn, còn Bạch Nhất Trần vốn nên nằm nghỉ ngơi trên giường lại dậy sớm nấu mì. Thời Diệc Nam chưa xuống hẳn tầng dưới đã ngửi thấy mùi mì sợi.
"Nhất Trần?" Hắn ngửi mùi thức ăn trong không khí, gọi Bạch Nhất Trần một tiếng.
Bạch Nhất Trần nhanh chóng cất giọng đáp lại hắn: "Em ở phòng bếp —— "
Thời Diệc Nam đi xuống bậc thang theo thanh âm, vừa ngẩng đầu đã thấy gương mặt rạng rỡ của Bạch Nhất Trần. Anh mỉm cười bưng mì tới chỗ hắn, sắc mặt hồng hào như được mưa móc tinh hoa tưới đẫm. Thời Diệc Nam không khỏi bị nụ cười trên mặt anh lây nhiễm, cũng cười theo.
"Ăn sáng đi." Bạch Nhất Trần đi đến trước Thời Diệc Nam rồi hôn mặt hắn một chút, "Em nấu mì xì dầu đó."
"Ừ." Thời Diệc Nam để Bạch Nhất Trần dắt đi đến bàn rồi ngồi xuống, sau đó nếm mì trong bát, "Sao hôm nay lại dậy sớm thế?"
"Em vui quá mà." Bạch Nhất Trần giơ tay trái ngắm nghía, trên đó có chiếc nhẫn Thời Diệc Nam đeo lên vào hôm qua.
Thời Diệc Nam thấy anh cười thỏa mãn, nụ cười bên môi hắn sâu thêm một chút, lông mày ngày đêm khẽ cau bấy lâu nay cũng giãn ra, ngay trái tim luôn lơ lửng kể cả khi cầu hôn thành công cũng trấn định không ít.
Hắn thầm khuyên nhủ bản thân: Bạch Nhất Trần đã nhận lời cầu hôn của hắn, hắn cũng vẫn luôn ngụy trang, bắt chước Thời Diệc Nam ban đầu để lấy lòng Bạch Nhất Trần. Hắn không để ý việc tiếp tục làm thế, nên hẳn là rốt cuộc hắn và Bạch Nhất Trần có thể sống yên ổn nhỉ?
Tuy nhiên trong quá khứ, vết xe đổ sai lầm xuất hiện sau khi Thời Diệc Nam yên tâm nhiều lắm, nên hắn không cười lâu, tươi cười bên môi dần phai nhạt đi.
Lúc này Bạch Nhất Trần hỏi hắn: "Anh định bao giờ tổ chức hôn lễ của chúng ta?"
Thời Diệc Nam nghe anh hỏi thế thì lập tức sững người.
Bạch Nhất Trần thấy vẻ mặt của hắn, không khỏi nghiêng đầu, buồn cười hỏi: "Không phải là anh chưa từng nghĩ qua vấn đề này đó chứ?"
Trên thực tế, Thời Diệc Nam cũng thật sự chưa nghĩ về thời điểm nào bọn họ kết hôn.
Khi người bình thường cầu hôn, tuy sẽ thấp thỏm không biết liệu đối phương có đáp ứng không, nhưng nhất định sẽ tưởng tượng trong đầu xem nếu thành công bọn họ muốn cử hành hôn lễ vào lúc nào, sâu xa thêm một chút còn sẽ nghĩ xem nên đi đâu hưởng tuần trăng mật, thậm chí cũng sẽ nghĩ kết hôn được bao lâu thì có con. Đương nhiên hắn và Bạch Nhất Trần không cần suy xét ý cuối cùng, có điều mấy điều đằng trước nên cân nhắc một chút.
Song Thời Diệc Nam hoàn toàn chưa hề nghĩ đến, hay đúng hơn, hắn không dám nghĩ.
Việc Bạch Nhất Trần có thể đáp ứng lời cầu hôn của hắn đã đủ khiến hắn vui vẻ suốt mấy ngày, đừng nói là mới qua một đêm sau khi cầu hôn, Thời Diệc Nam vẫn có cảm giác không thật.
"...Là thực sự chưa từng nghĩ đến." Thời Diệc Nam thành thật nói, ánh mắt mù mờ và lời nói cẩn thận khiến Bạch Nhất Trần đau lòng, "Em có thể nhận lời cầu hôn, anh đã cảm thấy mình như đang nằm mơ vậy."
Bạch Nhất Trần gò má hắn, ôn nhu trấn an: "Vậy anh mau suy nghĩ xem, em muốn kết hôn khi mùa đông vừa tới."
Bây giờ đã khoảng tầm cuối tháng chín, cách mùa đông đến không xa lắm. Thời Diệc Nam nghe vậy bèn ngồi thẳng lưng, trầm giọng đồng ý: "Được, lúc mùa đông tới, nhất định anh sẽ cho em...hôn lễ em thích."
Kết thúc bữa sáng, Thời Diệc Nam đặt bản thỏa thuận chuyển cổ phần lên bàn phòng khách rồi đi trước. Đến tận khi rời biệt thự, Bạch Nhất Trần mới trông thấy bản thỏa thuận đó.
Bạch Nhất Trần đọc xong, cả buổi chiều không động đậy, chỉ trầm mặc ngồi trên sofa, vẻ mặt bình tĩnh không nhìn ra cảm xúc gì. Nhưng lúc miết mắt thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út, anh nở nụ cười, nhét bản thỏa thuận vào hộp chuyên đựng văn kiện quan trọng trong thư phòng, sau đó mới rời biệt thự, lái xe đến phòng tranh.
Anh vẫn chưa vẽ xong bức chân dung cho Tống Ngọc Hành, mà bình thường hắn cũng bận việc, không thể tới làm người mẫu mỗi ngày, thế nên tiến độ hoàn thành khá chậm.
"Kết quả phúc tra thế nào?" Mặc dù mới có vài ngày không gặp Bạch Nhất Trần nhưng Tống Ngọc Hành vẫn lo lắng sức khỏe của anh, cũng biết anh tới chỗ Hạ Khởi tái khám, nên muốn biết bệnh của anh có tốt lên không.
"Bác sĩ Hạ giảm lượng thuốc cho tôi." Bạch Nhất Trần rất phấn chấn bảo Tống Ngọc Hành.
Lần này Hạ Khởi không nói ngoài miệng là muốn giảm lượng thuốc, mà thật sự giảm cho anh. Tuy rằng chỉ giảm một phần tư, song đã đủ để chứng minh bệnh tình của anh đang chuyển biến tốt đẹp.
Tống Ngọc Hành biết đạo lý này, nên sau khi nghe Bạch Nhất Trần kể ra, hắn vốn luôn lạnh lùng cũng để lộ vẻ vui mừng. Hắn đang định mỉm cười, ánh mắt lại lướt qua phát hiện ngón áp út của Bạch Nhất Trần có một chiếc nhẫn, nụ cười tức khắc cứng ngắc. Hắn hỏi Bạch Nhất Trần: "Thời Diệc Nam...cầu hôn cậu?"
Bạch Nhất Trần giơ tay để Tống Ngọc Hành xem nhẫn của mình, đáp: "Đúng vậy."
Nhẫn bạc mới tinh vô cùng chói mắt, khiến Tống Ngọc Hành khó chịu. Hắn không dám tin, hỏi Bạch Nhất Trần: "Anh ta cầu hôn cậu, cậu cứ thế đồng ý?"
"Ừ." Bạch Nhất Trần cười cười, hỏi ngược lại, "Dù sao tôi cũng không thể từ chối anh ấy chứ?"
"Vì sao không thể?" Tống Ngọc Hành thật sự không hiểu Bạch Nhất Trần. Rõ ràng bây giờ anh cũng không phải là không thể sống thiếu Thời Diệc Nam, thậm chí còn chẳng nhận ra Thời Diệc Nam, lại cứ muốn ở bên hắn ta, "Anh ta vốn không yêu cậu. Cậu đã quên bốn năm trước anh ta đã chọn thế nào sao? Thậm chí cậu còn —— hai người đã như thế, tại sao vẫn nhất định phải bên anh ta?"
"Tôi biết." Bạch Nhất Trần nhìn thẳng mắt Tống Ngọc Hành, nghiêm túc trả lời, "Không phải nhất định tôi muốn ở cạnh bên anh ấy. Ở cùng nhau chỉ vì tôi yêu anh ấy."
Dừng một chút, Bạch Nhất Trần lại tiếp tục: "Hoặc là nói...tôi đã từng yêu anh ấy."
"Diệc Nam, thật ra anh ấy rất đáng thương."
Thời Diệc Nam đáng thương? Nghe những lời này của Bạch Nhất Trần, Tống Ngọc Hành chỉ muốn cười. Hắn cũng thật sự cười lạnh một tiếng: "Anh ta đáng thương chỗ nào?"
"Không có ai yêu anh ấy." Bạch Nhất Trần rũ mắt, "Từ nhỏ đã không có ai yêu anh ấy, cũng không ai dạy anh ấy phải yêu thế nào, nên anh ấy không hiểu tình yêu. Như Thời Diệc Minh, ít nhất còn người mẹ yêu cậu ta, nhưng Thời Diệc Nam không có. Anh ấy chẳng có gì cả, cha không yêu, Diệp Uyển Hương cũng không yêu. Người anh trai có chút tình anh em duy nhất cũng đã chết, tất cả anh chị em còn lại đều ước anh ấy chết luôn đi. Ngoại trừ tôi, thế giới này sẽ không còn ai bằng lòng yêu anh ấy chân thành nữa."
Tống Ngọc Hành lại hỏi: "Tại sao sẽ không có ai yêu anh ta?"
"Những người đó chẳng qua là yêu quyền và tiền thôi."
"Nhưng Thời Diệc Nam cũng chỉ yêu mấy thứ này."
"Đúng thế. Ai không yêu tiền quyền chứ?" Nhưng trên thế giới này có rất nhiều đồ vật không mua được bằng tiền." Bạch Nhất Trần không ngẩng đầu, lại chậm rãi nhếch môi, "Anh ấy không hiểu đạo lý này, không sao, tôi đang dạy anh ấy, sớm muộn gì cũng sẽ hiểu."
Tống Ngọc Hành im lặng giây lát mới hỏi: "Dạy anh ta cách yêu một người thế nào ư?"
Song sau khi nghe những lời này, Bạch Nhất Trần lại lập tức mở miệng phủ nhận: "Không, anh ấy không cần học cách yêu người khác, anh ấy chỉ cần học cách yêu tôi." Anh ngẩng đầu, ánh mắt nóng bỏng sáng ngời nhìn Tống Ngọc Hành, "Người như anh ấy trời sinh chỉ thiếu tình cảm, chưa từng cảm nhận tình yêu cũng không hiểu cách yêu. Muốn bọn họ thay đổi triệt để thành người tốt mười phân vẹn mười là không thể. Anh không thể gò ép bọn họ làm học sinh ngoan ba tốt(1), lệch môn cũng không hề gì, nhưng ít nhất phải có một môn đạt thành tích ổn chứ."
(1) Học sinh ba tốt: Học tập tốt, thể lực tốt, đạo đức tốt.
Tống Ngọc Hành kinh ngạc nhìn Bạch Nhất Trần, bị lý luận của anh chặn họng không còn lời nào để nói. Sau một lúc lâu, hắn hỏi: "Nếu Thời Diệc Nam học không được thì sao?"
Bạch Nhất Trần nhướng mày: "Học không được? Anh ấy đã từng là một học sinh giỏi. Có thầy dạy, sao có thể học không được chứ? Với lại —— "
Chàng thanh niên nở nụ cười, cụp mắt vỗ nhẹ chiếc nhẫn trên tay: "Anh ấy đã đạt tiêu chuẩn."