Tất Cả Mọi Người Đều Cho Rằng Tôi Thích Cậu Ta

Chương 33



Đến tuần giữa tháng, môn thi cuối cùng của Diệp Chu cũng kết thúc.

Lúc trước mâu thuẫn với Thương Tấn, nghĩ về nhà trước cũng không tệ, hiện tại quan hệ với Thương Tấn đã tốt hơn, Diệp Chu liền vô cùng không muốn về nhà, đừng nhắc tới lần về nhà này nhất định phải gặp mặt anh trai.

Trốn được mùng một cũng chạy không khỏi mười lăm.

Diệp Chu kéo dài tới khi ký túc xá sắp đóng cửa mới bắt đầu dọn dẹp hành lý, chuẩn bị lên đường về nhà.

“Nhà cậu gần như vậy sao vẫn luôn không về?”

Ngay ngày thi xong môn cuối không thì cũng ngay hôm sau, đám bạn học của cậu đều không thể chờ được phóng thẳng về nhà, trừ Diệp Chu vì có nguyên nhân của mình, chỉ có Thương Tấn vẫn luôn như một người không có chuyện gì ở lại trong ký túc xá.

“Chính vì gần cho nên lúc nào muốn về thì có thể về.” Thương Tấn nói chuyện với Diệp Chu, động tác chơi game trong tay cũng không dừng lại. “Ngược lại là cậu, ngày mai là năm mới rồi, hôm nay cậu mới về?”

Diệp Chu giơ hành lý lên, ngồi một bên thở dài nói. “Về nhà không được tự do như ở ký túc xá.”

Rời khỏi phụ bản, Thương Tấn xoay người nói: “Người khác thích nói gì thì cứ để bọn họ nói, chỉ cần không phải chỉ vào lỗ mũi bắt cậu nghe thì không cần để ý.”

Diệp Chu bực mình nói: “Cậu cho là tất cả mọi người đều giống cậu, như một người máy, không có tình cảm cũng không quan tâm.”

Thương Tấn chậc một tiếng: “Nói chuyện thì nói chuyện, từ chối lời mang tính công kích.”

Diệp Chu gãi đầu, mệt mỏi nằm lên bàn, dù sao cũng bị Thương Tấn biết về tình huống của mình, trước mặt anh, cậu cũng bỏ đi lớp ngụy trang, không muốn về nhà là không muốn về, không cần phải mượn cớ gì khác.

Thương Tấn nhìn đồng hồ nói: “Còn kéo dài tiếp thì trời sẽ tối.”

“Biết biết!” Diệp Chu đeo túi, kéo hành lý, đi tới cửa lại nghĩ tới một chuyện. “Lúc cậu đi nhớ che cho xe ba bánh một chút.”

Thương Tấn: “…”

Diệp Chu hoài nghi nhìn anh một cái. “Cậu có nghe không đó?”

Thương Tấn hùng hồn nói: “Không có.”

Diệp Chu: “…”

Xuống dưới, Diệp Chu vốn định tự mình dùng một túi nylon cực lớn bọc xe lại, nhưng thời gian không đợi người, Diệp Chu nhìn thân xe nguệch ngoạc, suy nghĩ một chút cũng đành buông tha.

Dù sao đã xấu như vậy, bẩn một chút chắc cũng không sao!

Dù có không muốn về nhà đến mức nào, đoàn xe vẫn đưa cậu về đúng hạn.

Xuống xe, Diệp Chu đứng ở cửa ra, hồi tưởng kinh nghiệm chua xót lúc chen chúc trong xe buýt lần trước, phản ứng đầu tiên là bắt taxi. Nhưng đi taxi, thời gian về đến nhà có thể nhanh hơn đi xe buýt nửa tiếng.

Cũng không muốn về nhà sớm, lại không muốn chen xe…

Diệp Chu vừa phỉ nhổ trạng thái rối rắm của mình hiện tại vừa do dự nên chọn bên nào.

“Chu Chu?”

Một giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ vang lên, Diệp Chu lập tức phản xạ có điều kiện muốn chạy trốn.

Thật là sợ cái gì sẽ gặp cái đó…

Diệp Chu hít sâu một hơi, xoay người, cứng rắn nặn ra một nụ cười. “Anh…”

Chiều cao của Diệp Hành cũng không cách Diệp Chu bao nhiêu, vẻ ngoài của hai người lại không giống nhau lắm, so với Diệp Chu, Diệp Hành ôn hòa hơn, đeo kính, hào hoa phong nhã, anh đưa tay ra chuẩn bị nhận lấy hành lý từ tay Diệp Chu, kết quả lúc cầm lấy lại không kéo ra được.

Sau khi Diệp Chu thấy Diệp Hành, tay phải liền nắm chặt hành lý. Lúc Diệp Hành nắm lấy vẫn không buông tay.

Diệp Chu lộ ra vẻ mặt nghi hoặc nhìn cậu. “Chu Chu?”

Diệp Chu như bị dọa sợ, cái tay nắm rương chợt giơ lên.

“Vào xe trước.”

“A…” Diệp Chu đi theo sau lưng Diệp Hành, cho dù hiện tại Diệp Chu cao ngang Diệp Hành, nhưng bóng lưng anh vẫn giống như trong ký ức cậu, cao lớn như ngọn núi lớn, cậu trèo mãi cũng không lên được.

Đến cạnh xe, Diệp Chu rất muốn ngồi ghế sau nhưng ánh mắt anh cậu đảo qua, cậu chỉ có thể nhắm mắt mở cửa ngồi ghế phó lái.

Ở trạm xe lửa còn tốt, chung quanh ồn ồn ào ào, dù không nói lời nào cũng không đến mức lúng túng. Hiện tại hai người ngồi trong không gian kín gió, cửa xe ngăn cách huyên náo bên ngoài, không khí ngột ngạt dần sinh sôi.

Một người ở trường được gọi là thánh ngoại giao như Diệp Chu hiện tại như bị người câm nhập vào, cúi đầu giả bộ như chuyên tâm chơi điện thoại, chỉ hi vọng thời gian có thể trôi nhanh một chút.

Trong lúc đợi đèn đỏ, Diệp Hành quét mắt nhìn gò má em trai, cố gắng khiến giọng mình mềm xuống: “Ở trường thế nào? Nghe nói đại học A xây dựng rất tốt, anh vẫn luôn muốn qua xem.”

Nếu người nói những lời này là người khác, Diệp Chu nhất định sẽ nhiệt tình mời hơn nữa còn cam kết nếu đối phương thật sự tới, cậu nhất định làm chân dẫn đường.

“Cũng không tồi.” Cũng không biết là trả lời cuộc sống ở đại học hay xây dựng của trường, Diệp Chu nói xong lại cúi đầu ‘vô cùng tập trung’ chơi điện thoại, toàn thân tản ra hơi thở ‘đừng nói chuyện với tôi’.

Diệp Hành tiếp tục hỏi: “Quen bạn gái chưa?”

Diệp Chu cũng không ngẩng đầu lên nói: “Chưa.”

Diệp Hành thở dài, không có ý định tiếp tục mở miệng.

Ý thức được điểm này, Diệp Chu cũng thầm thở phào một hơi, thân thể vẫn luôn căng thẳng cũng dần thả lỏng.

Nhạy bén cảm nhận được chút biến hóa này khiến Diệp Hành cảm thấy càng thất bại.

Một đường về nhà không ai nói chuyện, Diệp Chu bước vào nhà, phát hiện hôm nay trên bàn tràn ngập món ăn.

Diệp Chu thuận miệng hỏi một câu. “Ngày mai là tết ông táo, sao hôm nay lại làm đồ ăn thịnh soạn như vậy?”

“Mẹ cũng nói vậy, còn không phải anh con, nói hôm nay con trở về, làm nhiều món hoan nghênh con về nhà.” Mẹ Diệp lại bưng hai đĩa thức ăn ra khỏi phòng bếp. “Tiểu Hành, lát nữa cơm nước xong đừng ra ngoài nữa, con cũng mới về nhà không lâu, xuống máy bay không nghỉ ngơi cho khỏe lại phải đi đón em trai, cũng không phải nó không tự về được.”

Diệp Chu kinh ngạc nhìn Diệp Hành một cái, không nghĩ tới anh cũng mới về nhà hôm nay.

Diệp Hành đáp một tiếng liền kéo Diệp Chu ngồi xuống bên cạnh. “Ăn cơm đi, đừng đứng ngốc ở đó nữa.”

“Đúng rồi, Tiểu Hành, sao lần này con lại về?” Nhà Diệp Chu không có quy định ăn cơm không được phép nói chuyện, ba Diệp đổi thịt kho trước mặt Diệp Hành thành rau xà lách, nói. “Đợt 11 về không phải nói năm mới bận rộn, không có thời gian về nhà sao?”

“Đây không phải là vì muốn ăn món mẹ làm sao.” Một câu nói liền khiến mẹ Diệp vui vẻ, đẩy hết mấy món chính đến trước mặt Diệp Hành, anh lại không dấu vết đẩy mấy món đó đến trước mặt Diệp Chu. “Đúng là có chút bận, con đã đặt vé chiều mai rồi.”

Không chỉ nụ cười trên mặt mẹ Diệp cứng lại, ngay cả Diệp Chu cũng ngẩng đầu nhìn về phía anh, mẹ Diệp nói: “Sao lại gấp thế.”

Diệp Hành cười, không nói tiếp nữa.

Diệp Chu cũng chỉ kinh ngạc mấy giây, sau đó liền yên tĩnh làm thực khách, trên bàn cơm đều là tiếng trao đổi của ba mẹ và Diệp Hành, vốn tưởng có thể bình an vô sự vượt qua một đêm, ai ngờ cơm còn chưa ăn xong, mẹ Diệp liền nhắm mũi dùi về phía Diệp Chu: “Sao càng ngày con càng khó hiểu vậy, anh con về nhà cũng không nói thêm mấy câu, người không biết còn tưởng rằng hai đứa không quen nhau.”

Diệp Chu uống một ngụm nước canh, từ sau khi bước vào cửa, tâm trạng cậu vẫn luôn không cao lắm. “Điều con muốn hỏi không phải hai người đã hỏi rồi sao, còn có gì có thể nói.”

“Chu Chu, đợt 11 về nhà, nghe ba mẹ nói em đạt được học bổng, thật lợi hại.” Diệp Hành vỗ bả vai Diệp Chu, như vui vẻ thay cậu nói. “Nghe nói học bổng của đại học A không dễ lấy đâu.”

“Cũng không tồi.” Diệp Chu mím môi nhỏ giọng nói, cậu giương mắt nhìn Diệp Hành, trong mắt là đắc ý bản thân không nhận ra được, miệng lại khiêm tốn nói. “Có điều là học bổng hạng nhì, cũng không khó đến mức đó.”

“Con đừng khen nó, mẹ thấy hiện tại nó vẫn hơi lười.”

Một câu nói của mẹ Diệp khiến Diệp Chu không còn hứng thú nói chuyện, sau đó Diệp Hành có hỏi cậu thế nào, cậu cũng chỉ vâng dạ ứng phó, kết quả lại bị mẹ Diệp mắng cho một trận.

Buổi tối, Diệp Chu làm ổ trong phòng ngủ đọc sách, Diệp Hành gõ cửa hai tiếng liền đẩy cửa vào. Diệp Chu ngồi dậy, bước mấy bước qua hỏi: “Có chuyện gì không?”

Diệp Hành để nước lên bàn, ngồi lên mép giường vỗ vỗ vị trí bên cạnh nói: “Ngồi đi.”

Diệp Chu ngồi ở vị trí cách Diệp Hành tầm một mét, ánh mắt dao động, chỉ có không nhìn đối phương.

“Mấy lời mẹ nói, em đừng để trong lòng. Cuộc sống của em mới bắt đầu, không cần sống theo tiêu chuẩn của người khác. Cả đời bọn họ đều chỉ tiếp xúc với điểm số, cho nên cảm thấy điểm số là quan trọng, nhưng tất cả mọi chuyện không phải đều lấy điểm số để xem xét.” Diệp Hành tùy ý lật quyển sách Diệp Chu để trên giường. “Trong cuộc sống chuyện quan trọng hơn điểm số rất nhiều, em có thể quen vài người bạn, ra ngoài chơi một chút, hoặc quen một cô gái, yêu đương một hồi, thậm chí mê game online một chút cũng được, đừng giam mình trong mấy cuốn sách, trao đổi với bạn bè nhiều một chút.”

“Ừm.” Có lẽ vì đứng trước mặt Diệp Hành, Diệp Chu quá kiềm chế bàn thân, cho nên anh không biết ở trường Diệp Chu không phải một người không giỏi giao tiếp, Diệp Chu cũng không có ý định sửa lại, đây là lần đầu tiên Diệp Hành nói mấy lời này với cậu, lỗ mũi Diệp Chu có chút chua xót.

Diệp Hành xoa đầu Diệp Chu, đứng lên, trước khi ra cửa hỏi: “Ngày mai có thể tới tiễn anh không?”

Từ sau khi lên trung học, dù là Diệp Hành sang vùng khác đi học hay xin việc, Diệp Chu luôn tìm đủ loại cớ để không đi, Diệp Hành cũng không yêu cầu, Diệp Chu nghe vậy thì gật đầu một cái: “Được.”

“Cạch.” Cửa phòng đóng lại.

Diệp Chu nằm trên giường, đầu có chút loạn, cậu lấy di động ra, mở khung nói chuyện với Thương Tấn.

Diệp Chu: Kiểu người có thành tích vượt trội như cậu, nếu như có người em trai cái gì cũng không bằng mình, cậu sẽ đối xử với người đó thế nào.

Thương Tấn đang chơi game liếc nhìn tin nhắn Diệp Chu gửi tới, không nhìn phụ bản trên máy, trực tiếp cầm di động lên trả lời.

Thương Tấn: Thứ nhất, hiện tại tôi chỉ có một em gái ba tuổi, tương lai con bé thế nào tôi cũng không biết. Thứ hai, tính cách mỗi người không giống nhau, nếu cậu muốn hỏi tôi anh cậu sẽ đối xử với cậu thế nào, tôi không thể trả lời. Có điều bình thường cậu ồn ào như vậy, tôi cảm thấy nhất định anh cậu thấy phiền chết người.

Nháy mắt, đầu Diệp Chu trống rỗng, cậu nắm di động chọt chọt màn hình.

Diệp Chu: Tôi phiền chết người! Trả lời lâu như vậy còn không nói được cái rắm gì! Mỗi ngày tôi đều nói chuyện với không khí hả!

Thương Tấn: Sao, sau này muốn đánh rắm còn phải báo cho cậu một tiếng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.