Tất Cả Mọi Người Đều Cho Rằng Tôi Thích Cậu Ta

Chương 68



Tiễn Diệp Hành, Diệp Chu về nhà. Thương Tấn đang ôm nửa quả dưa hấu dùng muỗng đào ăn.

“Cũng sắp tháng mười rồi, còn ăn dưa hấu, có ngọt không?” Cậu lại ghế sofa ngồi xuống nói. “Tôi tiễn anh trai, đáng lẽ phải thở phào một cái, không nghĩ tới lại có chút không nỡ.”

Thương Tấn đào một muỗng dưa hấu đút cho Diệp Chu nói: “Tôi cảm thấy anh cậu không tệ.”

Diệp Chu cạ vào người anh, ôm lấy dưa hấu trong ngực Thương Tấn, đồng ý: “Tôi cũng cảm thấy, sao trước kia không phát hiện chứ.”

“Dù sao cuối năm anh ấy cũng chuyển qua đây, sau này hai người sẽ có nhiều thời gian ở chung.”

Diệp Chu cắn muỗng, ánh mắt hài hước nhìn chằm chằm Thương Tấn khiến anh khó hiểu.

“Làm gì?”

“Tôi còn cho là cậu sẽ không muốn.” Dù sao nếu anh trai cậu thật sự tới, nhất định thời gian ở chung của cậu và Thương Tấn sẽ giảm bớt.

Thương Tấn dựa vào ghế chơi di động, hoàn toàn không lo lắng đến phương diện này. “Có thêm một người quan tâm cậu có gì không tốt.”

Không nghĩ tới Thương Tấn sẽ nói ra lời như vậy.

Diệp Chu trực tiếp ném dưa hấu qua một bên, trở mình dạng chân ngồi trên người Thương Tấn.

Thương Tấn lập tức không quan tâm đến trò chơi nữa, hai tay chạy loạn trên eo Diệp Chu. “Sao vậy?”

“Không có gì.” Diệp Chu cúi đầu hôn lên trán Thương Tấn một cái. “Cảm thấy mình thích cậu mà thôi.”

Thương Tấn đến gần Diệp Chu, hôn lên miệng cậu một cái.

Hôm sau đi học, Diệp Chu vừa vào phòng học liền bị Chu Văn Đạo kéo qua một bên.

“Anh trai cậu đi chưa?”

“Vừa đi hôm qua.” Diệp Chu hỏi. “Sao vậy?”

Chu Văn Đạo thở phào nhẹ nhõm nói: “Anh trai cậu quá dọa người.”

“Có sao?” Dù trước kia quan hệ giữa cậu và anh trai không thân thiết lắm, cậu cũng chưa từng cảm thấy anh trai dọa người, hiện tại lại càng không có cảm giác này.

Chu Văn Đạo đưa hai tay ôm ngực, tự đắc nói: “Lại nói, cậu vẫn nên cảm ơn tớ?”

“Cảm ơn cậu cái gì?”

“Nếu không phải tớ đa mưu túc trí, gặp nguy không sợ, đưa anh trai cậu đi một vòng trong trường, kéo dài thời gian, chỉ sợ quan hệ của cậu và Thương Tấn đã bị anh trai cậu phát hiện.”

Lưu Dư Thiên từ phía sau vọt lên, làm bộ ho một tiếng nói: “Mặc dù hiện tại làm việc tốt không để lại tên, nhưng hôm trước tớ lập công lao, cậu không thể quên tớ. Lúc ấy tớ gọi điện cho Thương Tấn, khả năng diễn xuất thế nào, trực tiếp làm bộ như nói chuyện với cậu, anh cậu cũng hoàn toàn không phát hiện tớ gọi điện cho Thương Tấn mới tìm được cậu.”

Diệp Chu hiểu ra, cậu mới nói, chỉ bằng mấy thứ đồ trong phòng nhất định không đoán được việc cậu và Thương Tấn ở cùng nhà. Nhưng nếu Diệp Hành biết thông qua việc gọi cho Thương Tấn tìm được mình, hơn nữa mọi người còn có ý đồ giấu diếm sự thật này, vậy muốn không hoài nghi cũng không được. Cậu hừ một tiếng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tớ đúng là nên cảm ơn các cậu!”

“Không cần không cần, bọn này sao có thể làm chuyện mang ân cầu báo.” Chu Văn Đạo như đúng rồi bắt chéo hai tay nhỏ giọng nói. “Chỉ là gần đây mới tựu trường, không phải năm nhất có rất nhiều em gái nhập học sao, có gì các cậu có thể nhanh chóng triệu tập một chút…”

“Triệu tập em gái cậu!” Diệp Chu nặng nề nắm bả vai Chu Văn Đạo nói. “May có mấy cậu, anh trai tớ thành công khám phá ra gian tình của tớ và Thương Tấn. Thật sự khiến tớ ứng phó không kịp!”

“A a a a không phải chứ…” Chu Văn Đạo cười khan, Lưu Dư Thiên nhận thấy tình huống không đúng, nhân lúc Diệp Chu không chú ý liền từ từ lui ra sau, kết quả bị Chu Văn Đạo bắt lại. “Có nạn cùng chịu chứ người anh em.”

Lưu Dư Thiên ngượng ngùng nói: “Vậy cậu không sao chứ.”

“May là anh tớ hiểu lý lẽ, nếu đụng phải ba mẹ tớ, hiện tại hai người cũng không được thấy tớ toàn thây!”

Chu Văn Đạo nghiêm túc cầu chỉ giáo. “Nếu lần tới gặp phải ba mẹ cậu, bọn này nên nói thế nào?”

Diệp Chu ngoài cười trong không cười nói. “Loại chuyện như vậy, cậu còn muốn xảy ra lần thứ hai?”

“Không không không, dĩ nhiên là không.” Chu Văn Đạo vội vã thể hiện lòng trung thành. “Hôm trước tớ thật sự mang ý tốt, ai biết anh trai cậu lợi hại như vậy. Trường học với mấy tòa nhà không khác gì nhau mấy, thật không biết sao mới đi lần đầu mà anh ấy đã biết tớ đưa anh ấy qua chỗ đó hai lần.”

Diệp Chu nhìn Chu Văn Đạo như đang nhìn tên ngốc nói: “Nếu Thương Tấn tới trường lần đầu, cậu dẫn cậu ấy đi vòng quanh, cậu cảm thấy có thể lừa gạt được cậu ấy không?”

Là tên đã ở cùng Thương Tấn hai năm, Lưu Dư Thiên vô cùng có trách nhiệm nói: “Loại thần sầu như Thương Tấn, sao có thể để dân đen bọn tớ lừa gạt.”

“Đẳng cấp của anh tớ cũng không khác Thương Tấn bao nhiêu.” Nghĩ một chút đã thấy ngứa răng, tất cả hạng nhất đều tụ lại xung quanh cậu. “Từ nhỏ đến lớn, số lần không đạt được hạng nhất của anh ấy có thể đếm được bằng đầu ngón tay.”

“Sao cậu không nói sớm!” Chu Văn Đạo lắc lắc bả vai Diệp Chu nói. “Khó trách anh trai cậu lại dùng ánh mắt đó nhìn tớ.”

Trong lòng Diệp Chu vẫn còn sợ hãi nói: “Cũng may có thể vượt qua lần này.”

Thấy không có chuyện gì lớn, Chu Văn Đạo tò mò nói: “Nếu đã đến được con đường sáng, hai người không ăn mừng một chút sao? Đúng lúc ngày mai được nghỉ, không tính đi du lịch đâu đó hả?”

“Du lịch cũng không nhân dịp 11 chứ, người người chen lấn có gì vui.” Cũng may về điểm vui chơi Diệp Chu và Thương Tấn giống nhau, từ khi hẹn hò hai người còn chưa gặp phải chuyện gì bất đồng quan điểm.

Chiều thứ sáu có hai tiết, sau khi học xong, trên đường về nhà trọ, Thương Tấn và Diệp Chu đụng phải một người không tưởng được.

“Diệp Chu, đã lâu không gặp.”

Cánh tay đẩy xe đạp của Diệp Chu không nhịn được lui ra sau một bước, bánh sau lập tức hôn lên bánh trước của xe Thương Tấn.

Thương Tấn nhìn khuôn mặt có chút quen thuộc liền quái gở nói: “Bạn học nhan khống, thần nhan cậu luôn một lòng hướng đến đang đứng ngay trước mặt cậu, còn không lại nhìn thêm một chút?”

Diệp Chu lúng túng ho một tiếng, trợn mắt nhìn Thương Tấn, bản thân lập tức đẩy xe tiến lên đi về phía người vừa tới. “Đường Đông Đông, cậu tới tìm Tô Ngâm sao?”

“Ừ, về nhà chung với cô ấy, không nghĩ tới đụng phải cậu.”

Tính ra cũng mới chỉ mấy tháng không gặp, đối với Diệp Chu mà nói, người và việc ấy như đã xảy ra rất lâu trước kia.

Nhưng dù nói thế nào Đường Đông Đông cũng là đối tượng vừa gặp đã yêu của mình, hơn nữa hiện tại bên cạnh còn có người yêu Thương Tấn đang đứng, Diệp Chu không định nói nhiều với Đường Đông Đông, cậu mượn cớ mình có chuyện, nhanh chóng rời đi cùng Thương Tấn.

Đi một đường, Thương Tấn cũng không nói gì thêm.

“Đường Đông Đông đã sớm là quá khứ.” Diệp Chu dùng bả vai làm như không cẩn thận đụng Thương Tấn một cái, trêu chọc. “Đừng có lôi lại chuyện cũ.”

“Không có…” Thương Tấn vẫn nghĩ không ra. “Thấy người thật, tôi càng tin chắc cậu ta là một người bình thường đi trên đường cũng gom được một nắm, rốt cuộc là cậu ta tốt hơn tôi điểm nào?”

Diệp Chu thẹn quá hóa giận nói. “Cậu còn dám đánh giá thẩm mỹ của tôi, tôi sẽ không để yên cho cậu.”

Thương Tấn nhún nhún vai nói: “Tôi còn chưa nói gì, là cậu tự thừa nhận.”

“Cậu thật là…”

Lời còn chưa nói hết đã bị tiếng chuông điện thoại của Thương Tấn cắt đứt.

Thương Tấn nhìn chằm chằm thông báo cuộc gọi, không nhấc máy, Diệp Chu tò mò nhìn một chút, trên màn hình di động biểu hiện là Lương Cảnh Mân.

“Đây là…”

“Mẹ trên danh nghĩa.”

Diệp Chu không nói gì, ngồi trên xe đạp nghe Thương Tấn nói chuyện.

Lương Cảnh Mân vẫn gọi để Thương Tấn ra gặp bà, khác với trước kia, lần này Thương Tấn nhanh chóng đồng ý.

“Nhưng, ngày mai tôi muốn mang một người đến.” Thương Tấn đưa mắt nhắm ngay lên người Diệp Chu.

Diệp Chu nhìn thẳng vào mắt anh, hơi sửng sốt, sau đó liền không thể tin chỉ mình một cái.

Thương Tấn lập tức cho cậu một ánh mắt để cậu hiểu rõ.

Diệp Chu: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.