Tất Cả Mọi Người Đều Nghĩ Thiên Kim Giả Có Nỗi Khổ Mà Không Nói

Chương 31





"Dì út ạ?"
Trong ống nghe, giọng nói của dì út nghe không rõ cảm xúc, sau khi hàn huyên đơn giản thì đi thẳng vào chủ đề: "Kiều Kiều, chuyện con nhờ dì giúp con điều tra đã có khởi sắc rồi, nhưng mà nói qua điện thoại thì không tiện lắm, con đang ở đâu? Chúng ta gặp nhau đi.

"
Minh Kiều chần chờ một chút: "Thật ạ? Chỗ ở này của bạn con rất xa, dì đến tận đây thì không tiện cho lắm, cứ để con đi gặp dì đi."
Dì út dừng một chút: "Thế cũng được, đi chỗ club mà lúc trước con thích nhất đi, vừa an toàn, tính bảo mật cũng rất tốt.

"
Minh Kiều ở trong đầu tìm kiếm tin tức về club kia, nhanh chóng lên tiếng: "Vâng."
Hai người hẹn nhau một tiếng sau gặp, rồi Minh Kiều cúp điện thoại, không còn thảnh thơi vừa nói chuyện phiếm vừa ăn sáng, đứng lên định đi thay quần áo.
Hệ thống hơi kinh ngạc: [Kí chủ, hôm qua cô vừa mới đáp ứng nhân vật chính không ra ngoài mà, có muốn gửi tin nhắn báo cho cô ấy một tiếng không?]
Minh Kiều giơ ngón tay trắng nõn lên môi, làm một động tác im lặng: "Không cần để cô ấy phân tâm chỉ vì chuyện nhỏ nhặt này, hơn nữa hiện giờ chúng ta đâu phải không có một chút năng lực nào để tự bảo vệ mình chứ."
Năng lực gì cũng không có còn chạy lung tung là muốn chết, có năng lực nhất định đủ để tự bảo vệ mình mà còn sợ đầu sợ đuôi là vô năng.
Còn nữa, chẳng lẽ thật sự có thể trùng hợp đến vậy sao? Đã nhiều ngày Thợ săn im hơi lặng tiếng như xuống mồ rồi, lại cứ lúc nàng đi gặp dì út thì nhảy ra?
Nếu vậy thì...!quá tuyệt.
Hệ thống nghĩ cũng phải, nhưng vẫn nhắc nhở một câu: [Chúng ta vẫn nên đi sớm về sớm, lỡ đâu bị nhân vật chính phát hiện cô lén lút ra ngoài thì không tốt lắm đâu.]
Minh Kiều: [Yên tâm đi, lúc cô ấy về cũng là buổi tối rồi.]
Huống chi nàng cảm thấy mấy ngày nay Đường Hiểu Ngư có lẽ sẽ không về.
Nàng vứt bỏ một khoảnh khắc mất mát trong đầu sinh ra bởi vì ý nghĩ này, rất nhanh về phòng thay xong quần áo, chuẩn bị ra ngoài.

Mà trước khi ra ngoài vẫn như thường lệ bỏ chai thủy tinh Đường Hiểu Ngư đưa vào trong túi xách.
Lại nói tiếp, nàng vẫn chưa hiểu rõ tác dụng chân chính của cái bình thủy tinh này, có lẽ một ngày nào đó phải dùng mới biết được.
Nếu không thì chờ dịp hỏi Đường Hiểu Ngư rốt cuộc nó là cái gì cũng được.
***
Vị trí club cũng không hẻo lánh nhưng hoàn cảnh rất trầm tĩnh thoải mái, bình thường người tới nơi này đều là những cậu ấm cô chiêu đỉnh cấp.
Trên đường tới, Minh Kiều rất lo lắng lại gặp phải kẻ thù gì đó hoặc là người trước kia đắc tội, lại lặp lại xung đột như lần trước với Hứa Đình Đình.
Tuy hệ thống cho rằng nàng có thể biến lo lắng thành chờ mong nhưng đó chưa phải trọng điểm, trọng điểm là nàng đã thuận lợi gặp được dì út mà không có bất kỳ khó khăn trắc trở nào.
Dì út vẫn mặc một bộ váy trắng lãnh diễm cao quý, chỉ là kiểu dáng khác với lần trước, dì ta vẫn rất đẹp nhưng khí sắc vẫn rất nhợt nhạt.
Dưới ánh đèn phòng sáng ngời, trong nháy mắt Minh Kiều nhìn son trên môi dì ta thành máu tươi chảy xuôi.
Nàng có hơi kinh ngạc: [Sao khí sắc của dì ta vẫn kém như thế, chẳng lẽ là mệt mỏi vì giúp ta tra Tạ Sở ư?]
Hệ thống đánh thẳng vào chỗ hiểm: [Nếu vậy, kí chủ cô sẽ cảm động sao?]
[Đương nhiên là sẽ rồi, mi nghĩ ta không có trái tim hả?] Minh Kiều nghiêm túc nói: [Ta không chỉ sẽ rất cảm động, mà còn sẽ càng cố gắng hiếu thuận dì út nữa.]
Hệ thống: [...]
Tuy rằng giọng điệu của kí chủ rất chân thành nhưng nó luôn cảm thấy hiếu thuận này không phải hiếu thuận bình thường, chí ít xác suất lớn là dì út sẽ không quá muốn tiếp nhận phần hiếu tâm này của nàng.
***
Dì út có chút mất tập trung mà nếm rượu vang đỏ trong chén, ngay cả Minh Kiều đã đứng ở cửa cũng không chú ý tới.

Tận đến khi tiếng gõ cửa không nhẹ không nặng vang lên, dì ta mới đột nhiên hoàn hồn: "Kiều Kiều, con tới rồi à.

Mau vào đi."
Minh Kiều tiện tay đóng cửa lại, đi đến đối diện dì út, ngồi xuống.
Dì út nhìn cô gái dáng người cao gầy tú lệ trước mặt, ánh mắt dừng trên chiếc áo hoodie màu đen và quần jeans đơn giản trên người nàng, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cảm giác phức tạp.
Trước đây Minh Kiều hầu như sẽ không mặc trang phục theo phong cách này, ăn mặc đều theo đuổi vẻ đẹp tinh tế và phô trương.
Mặc dù bây giờ nàng cũng rất đẹp, đơn giản nhưng lại không mộc mạc, kẹp tóc nơ con bướm bằng dây lụa màu đen buộc trên đuôi ngựa cao, tự có một cảm giác đẹp đẽ như vẽ rồng điểm mắt.
Nhưng lại khiến dì ta cảm thấy xa lạ.
Dì út nhẹ giọng cảm thán: "Một thời gian không gặp, con thay đổi không ít, ngay cả phong cách ăn mặc cũng đổi luôn rồi."
Phong cách ăn mặc thay đổi là chuyện nhỏ, không còn cái gì cũng ỷ lại vào dì ta, tin tưởng, tuân theo dì ta như trước kia mới là quan trọng nhất.
"Con người sao có thể vẫn không thay đổi được." Ngữ khí Minh Kiều mang ý tứ sâu xa, trước khi dì út phát hiện ra, thấp thỏm cùng khẩn trương chậm rãi toát ra trên mặt: "Dì út, chuyện kia dì điều tra thế nào rồi? Có phải anh ta đã làm thế không?"
Dì út có hơi khó xử lẫn không đành lòng, thở dài: "Dì chưa thu được chứng cứ quá rõ ràng, chỉ có thể nói hiềm nghi của nó rất lớn."
Minh Kiều không hề ngoài ý muốn, nếu dì út có thể thu được chứng cứ xác thực, đó mới là xảy ra vấn đề lớn.
Dù sao chuyện này rất có thể là Tạ Sở thuê Thợ săn, hai người mặt đối mặt nói chuyện.

Chuyển khoản tiền thuê thông thường, nhân chứng, bản ghi âm hoặc video đều là thứ không thể tồn tại.
Muốn có được bằng chứng thực sự thì phải bắt được Thợ săn trước.
Dì út nhìn sắc mặt Minh Kiều, nói tiếp: "Chưa điều tra thì chưa biết, lúc điều tra rồi mới phát hiện trong nhà họ Tạ có rất nhiều người chết không rõ nguyên nhân.

Có không ít anh chị em cùng cha khác mẹ của cậu ta, nếu nói không liên quan tí nào đến cậu ta thì không thể nào."
Dì ta thở phào, lại nói: "Nói cách khác, cho dù không liên quan đến cậu ta, nội bộ nhà họ Tạ cũng quá loạn.


Con mà gả qua đấy chắc chắn phải chịu khổ, thậm chí sẽ gặp phải rất nhiều nguy hiểm, chứ đừng nói cậu ta còn có cả hiềm nghi mua hung giết con nữa."
Minh Kiều ngước mắt nhìn dì út, dì út có thể tra được những thứ này cũng là có chút bản lĩnh, đáng tiếc nghe giọng điệu này của dì, xác suất lớn chỉ là dự đoán, tám phần sẽ không ra mặt thay nàng.
Quả nhiên dì út tiếp tục khuyên nàng: "Con nghe dì út, người như vậy quá tâm cơ cũng quá nguy hiểm, con vẫn nên giải trừ hôn ước với cậu ta thì hơn! Con ngàn vạn lần đừng nói với dì rằng đều đến nước này rồi mà con còn có tình cảm với cậu ta, luyến tiếc cậu ta nữa đấy."
Mấy lần trước Minh Kiều nói chuyện điện thoại với dì út đã chậm rãi làm ra bộ dáng lung lay, hiện giờ hoàn toàn buông lỏng, nước chảy thành sông.
Nàng nhíu mày không cam lòng nói: "Anh ta còn muốn giết con, sao con phải luyến tiếc gì nữa, nhưng cứ bỏ qua như vậy, con không cam tâm."
"Giờ không phải là thời điểm giận dỗi." Dì út kiên nhẫn nói: "Bây giờ không giống ngày xưa, con nghĩ xem, con đã dọn ra ngoài gần hai tháng rồi mà mẹ con và bà ngoại đều không có phản ứng gì, cho nên không thể dựa vào trong nhà được nữa."
Dì ta thở dài: "Hiện giờ chỉ còn mình dì út che chở con, con cảm thấy còn có bao nhiêu người sẽ để con vào mắt.

Nói cho cùng bọn họ còn chướng mắt cả dì, huống chi là con."
"Hơn nữa lỡ đâu xảy ra chuyện gì, trong nhà có phản ứng cũng không kịp, huống chi dì thấy lòng bọn họ giờ đều đem cho Đường Hiểu Ngư hết rồi.

Nếu con thật sự xảy ra chuyện...!Tóm lại, chúng ta giải trừ hôn ước trước, cướp lại thứ thuộc về con, đến lúc đó có sức mạnh rồi trả thù con sói mắt trắng Tạ Sở kia cũng không muộn."
Vòng tới vòng lui vẫn về lại ý định muốn nàng đi đối nghịch với nhà họ Minh.

Minh Kiều thầm nghĩ, trên mặt toát ra phẫn nộ bất bình: "Nhưng con thật sự nuốt không trôi cục tức này, anh ta dựa vào cái gì chứ, sao lại dám đối xử với con như vậy!"
Dì út đứng lên, vỗ vai nàng trấn an: "Kiều Kiều, con không cam tâm, dì út cũng thế.

Nhưng thói đời nóng lạnh, có vài người chính là hiện thực như vậy, chỉ có thể nói trước kia chúng ta đã nhìn lầm người rồi, hơn nữa..."
Dì ta do dự đôi chút, tựa hồ sợ kích thích đến Minh Kiều, không biết có nên nói hay không.
"Sao nữa ạ?" Minh Kiều ngước mắt lên, con ngươi lấp lánh ánh nước phản chiếu rõ ràng bóng dáng của dì út, ngược lại khiến cho dì ta tránh né theo bản năng: "Dì chỉ nghe loáng thoáng là gần đây anh ta và Đường Hiểu Ngư qua lại rất thân, xem ra đến cùng càng coi trọng thân phận con gái ruột của nhà họ Minh hơn."
Ming Kiều lập tức nhíu mày, tuy rằng dì út rất thích khiêu khích quan hệ giữa nàng và Đường Hiểu Ngư, nhưng chuyện dì ta nói chưa bao giờ bịa đặt, bởi lời nói dối thuần túy thì quá dễ bị vạch trần.
[Ta biết ngay mà.] Nàng nói với hệ thống: [Từ bữa tiệc đó ta đã nhìn ra anh ta có ý xấu muốn tiếp cận Đường Hiểu Ngư rồi.]
Còn về Đường Hiểu Ngư, đại khái là thuận thế để anh ta tiếp cận cho tiện việc điều tra.
Hệ thống đồng ý, thay nàng biểu đạt chính xác hơn tiếng lòng: "Anh ta là tập hợp của Trần Thế Mỹ, Hà Thư Hoàn, còn có một chút hơi hướng cuồng đồ ngoài vòng pháp luật như Phó Thận Hành, cặn bã trong cặn bã cũng xứng? Chìa khóa cũng không xứng cho anh ta, ngay cả cửa cũng không có.]
[Thống, tri kỷ cuộc đời, không hổ là mi.]
[Quá khen, quá khen.]
Dì út thấy Minh Kiều nhíu mày, sắc mặt tối tăm, cho rằng nàng chắc chắn lại đang oán Đường Hiểu Ngư, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn chút.
Quả nhiên thấy Minh Kiều rất nhanh phục hồi tinh thần, nghiêng đầu nhìn dì ta: "Dì út, lời của dì, con đều hiểu, đồ thuộc về con sớm muộn gì con cũng phải đòi về."
Vấn đề là không có gì thuộc về nàng cả.
"Người nợ con, con cũng nhất định phải để cho bọn họ trả giá đắt."
Tạ Sở và Thợ săn đã có chỗ bọn họ phải đi, dì cũng có nơi tốt đẹp tôi sắp xếp cho dì.
Trong con ngươi sáng lóe lên vẻ lạnh lùng: "Dì nhất định phải giúp con tiếp tục theo dõi Tạ Sở đấy nhé, cho dù hiện tại chưa tìm được chứng cớ anh ta mua hung giết con cũng không sao, về sau có ngày sẽ phơi bày, hơn nữa con không tin anh ta chưa từng làm chuyện gì không thể cho người khác biết."
"Dám xem thường con như vậy, còn muốn giết con, con nhất định phải cho anh ta hối hận mười đời." Giọng điệu của nàng tàn nhẫn, hiển nhiên thành bộ dáng từ yêu chuyển sang hận.
Dì út vội vàng cam đoan: "Con yên tâm đi, dì út sẽ giúp con theo dõi nó, một khi có cơ hội sẽ để nó chịu không nổi."
Minh Kiều ừ một tiếng, bộ dáng tràn ngập tín nhiệm và ỷ lại vào dì.
Dì út đánh giá biểu tình của nàng một chút, cười với nàng, trấn an tâm tình kích động của nàng, rồi lại như vô tình hỏi: "Kiều Kiều, bây giờ con rốt cuộc đang ở cùng ai? Ngay cả dì út cũng không thể nói sao? "
Ánh mắt Minh Kiều lóe lên, nhưng nàng cũng coi như có dự liệu trước về câu hỏi này của dì út.

Một người vốn rất dễ khống chế, rất dễ nhìn thấu, đột nhiên lại khiến người ta có loại cảm giác sắp thoát ly khống chế, tìm kiếm nguyên nhân nàng thay đổi cũng là bản năng.
Nàng giả vờ do dự một chút mới nói: "Kỳ thật cũng không ở cùng ai, hiện giờ con vẫn ở một mình, chẳng qua là ở nhờ nhà người khác thôi.

"
Dì út trong lòng khẽ động: "Là ai? "
Minh Kiều theo bản năng hạ thấp giọng nói: "Dì út, dì còn nhớ Thời Nhan không?"
Dì út đương nhiên không thể nào không nhớ rõ Thời Nhan, có hơi kinh ngạc: "Quan hệ giữa con và con bé ấy không phải là không tốt lắm sao?"
"Đúng là không tốt lắm, nhưng con đã tìm cô ấy hỗ trợ thì cô ấy phải giúp con." Minh Kiều hợp tình hợp lý, hoàn toàn một bộ dạng ngang ngược bị chiều hư.
Dì út không nói gì, vào lúc này thường sẽ cảm thấy cô cháu gái này kỳ thật một chút cũng không thay đổi, vẫn là bộ dáng ngạo mạn đến ngu xuẩn kia.
"Hơn nữa dì cũng biết tính cách của cô ấy rất thẳng thắn, tuy hẹp hòi nhưng lại rất niệm tình cũ." Minh Kiều đắc ý cười: "Con vừa nói mềm hai câu, cô ấy đã nhận giúp con luôn, nhưng con chưa nói gì cho cô ấy biết hết.

Dì út à, sau này dì đừng nói với người khác, con không muốn để người ta biết con nợ ân tình của cô ấy đâu."
Trách không được lúc trước cứ ấp a ấp úng, không muốn nói cho mình biết, hóa ra là cảm thấy lúc nhờ Thời Nhan giúp đỡ quá mất mặt.

Không phải có ý nghĩ khác, hay ngay cả dì út mà cũng không tin.
Trong lòng dì út hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng thấy cạn lời, có đôi khi dì ta thật sự không biết Minh Kiều rốt cuộc là ngốc thật hay ngốc giả nữa.
Nói nàng không ngốc, lại thật sự rất dễ khống chế, làm ra chuyện ngu xuẩn đến mức khiến người ta khó có thể lý giải.
Nói nàng ngốc, nàng lại biết tìm quả hồng mềm mà bóp, biết đi xin người mềm lòng lại chính trực hỗ trợ.
Nhưng như vậy đối với dì ta, tóm lại là lợi lớn hơn hại.

Dì út nghĩ.
***
Minh Kiều đi ra khỏi cửa club, ngửa đầu híp mắt đắm chìm dưới ánh mặt trời chói mắt, trong lòng có chút cảm khái: [Dì út quả nhiên tất thảy đều chỉ đang lợi dụng ta chứ không hề có tình cảm.]
Dựa vào vốn liếng cùng năng lực trong tay dì út, dù không thể đưa Tạ Sở đi ăn cơm tù, cho anh ta một bài học cũng không khó, nhưng dì ta lại chẳng hề làm gì, thậm chí ngay cả phẫn nộ thoạt nhìn cũng đều là giả dối.
Đây cũng không phải là phản ứng của một trưởng bối thật sự đau lòng yêu thương hậu bối, cho dù chỉ là đã từng.
Hệ thống nói: [Kí chủ không cần vì người như vậy mà cảm thương, dì ta đã vô tình, cô lại có thể càng vô tình hơn.]
Minh Kiều nở nụ cười: [Có lý.]
Đã không thể trông cậy vào phía dì út, hiện giờ cũng còn có thể ít nhiều hấp dẫn lực chú ý của Tạ Sở, gia tăng áp lực tâm lý nhất định cho anh ta.
Lại nói, dì út đã có thể tra được ra anh ta, hẳn anh ta sẽ không phế vật đến mức còn chưa phát hiện ra dì út.
Minh Kiều suy nghĩ một chút rồi lại nói: [Dù thế nào ta cũng phải nhắc nhở Thời Nhan đôi câu.]
Vừa để xâu chuỗi lời nói dối trước đó, cũng để cô ấy tăng thêm vài phần cảnh giác..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.