Tất Cả Mọi Người Đều Nghĩ Thiên Kim Giả Có Nỗi Khổ Mà Không Nói

Chương 36





- --o0o---
Minh Kiều nói cho cùng cũng không phải là người chậm chạp gì, nàng nhận ra tâm tình Đường Hiểu Ngư thay đổi, tuy không bắt được gợn sóng nhưng cũng nhạy cảm phát giác được cô đang không mấy vui vẻ.
"Cô sao vậy?"
Ý niệm trong đầu nàng nhanh chóng chuyển động, kết hợp với kinh nghiệm có được từ bạn bè trước kia, như có điều ngộ ra, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào Đường Hiểu Ngư.
Đường Hiểu Ngư không ngờ Minh Kiều lại nhạy bén đến vậy, dù sao ngay cả bản thân cô cũng không hiểu mình đang sa sút vì điều gì nữa.
Nhưng trong tầm mắt, Minh Kiều đã đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, rất nhanh có nhiệt độ mềm mại cùng tường vi kề sát, Minh Kiều ngồi trên tay vịn sofa mà cô đang ngồi.
Cô ngẩng đầu trong vô thức, chỉ thấy ánh mắt Minh Kiều sáng lấp lánh nhìn cô chằm chằm, khóe miệng càng cong lên độ cong đẹp mắt, tràn ngập tự tin nhất định phải có được.
Đường Hiểu Ngư bị nụ cười của nàng làm váng mắt, trong lòng lại có phần bối rối khó hiểu, miễn cưỡng duy trì giọng điệu không khác ngày thường: "Đừng ngồi đây."
Minh Kiều có bao giờ ngoan ngoãn nghe lời đâu, không chỉ không đi mà còn dựa vào gần hơn, cánh tay cũng dùng lực không mạnh không nhẹ nâng lưng cô lên: "Tôi hiểu rồi, Dạ Oanh."
Đường Hiểu Ngư không biết nàng hiểu được cái gì, chỉ có thể nhân động tác của nàng mà thẳng lưng theo bản năng, cách nàng gần hơn nữa.
Nhiệt độ lòng bàn tay xuyên qua chiếc áo sơ mi mỏng kia thật ra cũng không nóng rực, nhiệt độ cơ thể của chủ nhân bàn tay như luôn lành lạnh nhưng xúc cảm kia lại tựa một đám lửa rơi xuống.

Ban đầu không cảm thấy gì, tới lúc nóng rực thì lửa đã cháy vượng như muốn xuyên thấu qua quần áo mỏng manh mà lan tràn, cho đến khi đốt cháy ngực cô.
Đường Hiểu Ngư giơ tay lên muốn đẩy nàng ra xa chút, nhưng lần đầu tiên cô phát hiện cánh tay mình không linh hoạt như trong tưởng tượng, chậm chạp mà tê dại.
Đúng lúc này thanh âm mỉm cười của Minh Kiều truyền đến: "Tôi biết cô đang ghen."
Đường Hiểu Ngư ngẩn ra, mở to đôi mắt nhìn nàng.
Tâm tình của Minh Kiều hiện giờ rất tốt, trước nay chưa từng tốt đến thế.


Trước kia nàng từng có khá nhiều bạn bè, biết giữa bạn bè cũng sẽ có dục vọng chiếm hữu, cũng sẽ có hành vi ghen tuông, liên tưởng đến sự thay đổi cảm xúc vừa rồi của Đường Hiểu Ngư, nàng đã hiểu.
Đường Hiểu Ngư nhất định cũng đã coi nàng là bạn bè, cho nên nhìn thấy nàng tỉ mỉ chuẩn bị quà cho một người bạn khác mới có thể mất mát như vậy.
Ai không muốn bạn bè mình đối xử với mình theo cách độc nhất vô nhị, quý như chính họ chứ.
Cho nên bất kể là loại tình cảm gì cũng sẽ có dục vọng cá nhân.

Tình thân, tình bạn hay tình yêu đều giống nhau, không nên quá mức thần thoại một loại tình cảm nào đó, cũng không phải tự thấy có tư tâm là không chấp nhận nổi, chỉ cần có thể nắm giữ cân bằng trong đó đã rất tốt rồi.
Nghĩ thông suốt, tâm tình của Minh Kiều cực kì tốt, nàng cảm thấy nếu Đường Hiểu Ngư cũng muốn, đừng nói là thiết kế cho cô một cái váy, cho dù là mười cái, trăm cái cũng không thành vấn đề.
Nàng hơi khom người, bắt giữ từng đợt sóng cảm xúc lớn đang dập dềnh trong mắt Đường Hiểu Ngư bởi vì bị nàng nhìn thấu tâm tư.
Đôi mắt của cô thực sự rất đẹp, vừa sâu lại vừa đen, tựa như viên ngọc trai đen tuyệt mĩ nhất trên đời.
Con người cũng vậy, tuy rằng suy nghĩ cũng rất nhiều nhưng dù là tâm tư hay tính cách đều rất thuần túy sạch sẽ.
"Cô ghen rồi, cô để ý tâm tư của tôi hướng về phía ai, không còn chỉ coi tôi là nạn nhân đáng thương nữa."
Giọng điệu của nàng chắc chắn: "Cô bắt đầu coi tôi là bạn rồi."
Lời nói của Minh Kiều khiến trong lòng Đường Hiểu Ngư chợt buông lỏng, cô cũng xem nhẹ sự căng thẳng ban đầu của mình rốt cuộc là vì sao.
Sau khi thả lỏng chính là ngượng ngùng sâu hơn, cô không dám dùng sức đẩy người ra, chỉ muốn nhẹ nhàng đẩy cánh tay ôm sau lưng cô ra nhưng không thành công: "Đừng nghịch nữa."
"Tôi có nghịch gì đâu." Minh Kiều thật vất vả mới nhìn thấy độ thiện cảm vô hình tăng lên rõ rệt, rốt cuộc không cần cân nhắc lung tung như ngắm hoa trong sương mù nữa, làm sao chịu dễ dàng buông tha: "Dạ Oanh, cô nói cho tôi biết đi, có phải cô không còn ghét tôi nữa rồi không?"
Cô còn ghét nàng sao?
Cô không còn ghét nàng nữa hả?
Thì ra cách thân phận người xa lạ, nàng cũng cảm giác được.
Thân hình Đường Hiểu Ngư dừng lại, cũng đúng, nàng vốn là người có tâm tư rất nhạy bén, nếu không làm sao có thể cảnh giác và hoài nghi dì út lẫn Tạ Sở trong khi tất cả mọi người đang chìm đắm trong sự giả dối, mà sự thật cũng chứng minh cảnh giác và hoài nghi của nàng không hề dư thừa.
Vậy bây giờ, cảm quan của cô về Minh Kiều rốt cuộc là gì đây.

Mí mắt Đường Hiểu Ngư khẽ chớp, đại khái là từ khi nói rằng sẽ không thất vọng về nàng nữa, cũng đã không muốn tiếp tục ghét nàng rồi.
"Tôi..." Đường Hiểu Ngư chăm chú nhìn Minh Kiều, đôi mắt như mặc ngọc tản đi làn sương mù vẫn luôn bao bọc tất cả cảm xúc, lộ ra vài phần tâm tư chân thật: "Tôi coi cô là bạn."
Coi cô là bạn nên mới muốn giúp cô, mới ôm kỳ vọng về cô.
Không còn chỉ vì cha mẹ đã chết, hay vì nhà họ Minh.
Có lẽ đã sớm không chỉ vì bọn họ nữa.
Tôi coi cô là bạn.

Câu nói này rơi vào trong tai Minh Kiều, giữa bầu trời đêm đen kịt hình như có vô số pháo hoa nổ tung chấn động lòng người, lại cũng sáng rực đến chói mắt.
Khóe môi nàng nhếch lên, nụ cười hoàn toàn nở bừng trên khuôn mặt kiều diễm.
Đây là lần đầu tiên Đường Hiểu Ngư nhìn thấy Minh Kiều cười như vậy, bất kể là trước kia hay hiện tại, nụ cười của nàng đều pha trộn quá nhiều ý vị không thuần khiết.
Có ngạo mạn từ trên cao nhìn xuống, có tùy ý thờ ơ, cũng có lạnh lẽo bất cần đời, mà càng nhiều lần nụ cười của nàng thậm chí khiến người ta cảm thấy lạnh như băng.
Mặc dù Minh Kiều sẽ không thể hiện thần sắc như thế với cô, nhưng thần sắc như vậy quá có cảm giác khoảng cách, thường xuyên khiến cô cảm thấy Minh Kiều giống như một hòn cô đảo trên biển, tuy rằng nàng ở đó nhưng nhìn xa xa bốn phía đều là biển và sương mù làm người ta khó mà xem thấu.
Chỉ có bây giờ nàng mới tinh nhuận vô lo, thực sự hạnh phúc.
Nếu như có thể làm cho nàng mãi vui vẻ như vậy cũng rất tốt.


Đôi mắt đen nhánh của Đường Hiểu Ngư lưu chuyển từng gợn sóng lấp lánh cùng khuôn mặt trắng như tuyết tôn lẫn nhau lên, trong một khoảnh khắc nào đó dường như có sự dịu dàng thoảng qua.
Ý cười của Minh Kiều nở rộ giây lát, rồi lại như nghĩ đến gì đó, tháo kẹp tóc trên đầu xuống, bỏ vào lòng bàn tay Đường Hiểu Ngư.
Nàng khẽ cười trong thần sắc hoang mang nháy mắt của Đường Hiểu Ngư: "Tôi cảm thấy cô đeo cái này là đẹp nhất, hợp nhất.

Không giống như tôi, muốn kẹp lại phải buộc đuôi ngựa cao, lại còn phải uốn mấy lần trước khi ra ngoài nữa."
Nàng nói xong, nâng lên một lọn tóc trên mái tóc dài đã nhìn không ra từng hơi xoăn nhẹ: "Cô xem, đã khôi phục rồi, cho nên cô đeo vẫn đẹp mắt hơn."
"Tôi muốn..."
Tôi muốn xem cô mặc chiếc váy lụa trắng đeo nó, lời này xoay quanh đầu lưỡi rồi biến thành: "Tôi muốn làm cho cô thật nhiều váy đẹp, đến khi ấy cô đeo nó nhất định sẽ càng đẹp hơn."
Đường Hiểu Ngư giật mình, không hiểu sao tim lại đập nhanh.

Không biết là vì lời khen ngợi của Minh Kiều hay là vì nàng hứa hẹn cũng sẽ thiết kế quần áo cho cô, hoặc là vì nàng áp quá sát, hương tường vi quá đậm.
Có lẽ vừa rồi cô thật sự có chút hâm mộ người bạn trong miệng Minh Kiều, không phải vì váy, chỉ là vì tâm ý của Minh Kiều, chỉ là vì cô cũng từng tưởng tượng đến, từng chờ mong viễn cảnh sống yên bình hòa thuận với Minh Kiều.
Có lẽ sự tình chung quy là...!trăm sông đổ về một biển.
"Được rồi, về ăn cơm cho ngon đã nào."
Minh Kiều được toại nguyện, mới phát hiện mình và Đường Hiểu Ngư dựa vào quá gần nhau.
Tuy rằng đêm đó được Đường Hiểu Ngư cứu, nàng còn từng được Đường Hiểu Ngư ôm, nhưng khi đó mùi máu tươi và cái chết dây dưa sát gần, căn bản không thể có tâm tư hồng hường gì.
Bây giờ nhớ về đêm đó, lại cảm thấy kinh tâm động phách, còn có một loại bầu không khí kỳ dị khác khiến người ta run rẩy.
Bả vai mềm mại vẫn luôn bị cô ôm lấy, hương thơm và nhiệt độ quen thuộc xâm chiếm cảm quan của nàng, bởi vì quá gần, hô hấp quanh quẩn cùng một chỗ khiến người ta có ảo giác mập mờ.
Minh Kiều hoảng hốt trong nháy mắt, khi cảm giác cánh tay truyền đến lực đẩy nhẹ nhàng, lập tức đứng lên: "Ăn cơm ăn cơm thôi."
Nàng trở lại chỗ ngồi của mình, bình phục nhịp tim đang đập quá nhanh, quả nhiên chỉ thấy khuôn mặt như băng ngọc của Đường Hiểu Ngư cũng khôi phục thành tĩnh, chỉ có mi mắt dài run rẩy không ngừng, song thoạt nhìn tâm tình không xấu.
Nàng suy ngẫm lại bản thân, đêm nay hình như nàng có hơi ầm ĩ, từng bước từng bước thăm dò đến gần giới hạn bao dung của Đường Hiểu Ngư với nàng.
Thế nên, tiếp theo nên im lặng thì hơn.
Cũng may điều muốn đều đã thành, còn vượt quá mong đợi nữa, thật vui.
***
Ngày hôm sau Minh Kiều đã nhận được tư liệu điều tra Thời Nhan phái người đưa tới, đương nhiên, nàng phải chạy ra ngoài đón một đoạn đường, dù sao thì vị trí phòng sách cũng không thể bại lộ được, mà cho dù nàng muốn lộ người bình thường cũng không tìm được.
Minh Kiều có thời gian cũng có hứng thú, dứt khoát lật tư liệu từ đầu đến cuối một lần, phát hiện dì út ngoại trừ giám thị nàng, thúc đẩy lời đồn đại Đường Hiểu Ngư là con gái riêng, còn có mấy chuyện nhỏ khác rải rác nhưng cũng chỉ là động chạm với chị cả và mẹ nuôi thôi.
Hơn nữa, tuy rằng Thời Nhan điều tra dì út nhưng nguyên chủ trước kia cùng dì út quá thân thiết, rất có xu hướng Tiêu không rời Mạnh, cho nên trong tư liệu cũng không thể tránh khỏi xen lẫn chuyện ngu xuẩn nàng từng làm trước kia.
Minh Kiều có hơi ghét bỏ vứt tài liệu sang một bên, đột nhiên không muốn cho Đường Hiểu Ngư xem những tài liệu này.
Cho dù những chuyện ngu xuẩn nguyên chủ làm kia, Đường Hiểu Ngư đều biết, thậm chí còn là người trải nghiệm trong phần lớn sự việc.
Nhưng lại cho Đường Hiểu Ngư xem hồi ức trước mặt nàng một lần nữa cũng quá mất mặt.
Con người sống không thể, ít nhất không nên xã chết* như vậy.
*Xã chết (Xã hội tính tử vong – Social Death): Là một từ ngữ mạng của Trung Quốc, ý chỉ ở trước mặt đại chúng bị xấu hổ, nhục nhã đến mức không còn mặt mũi gặp ai, chỉ muốn đào cái lỗ chui vào, còn được gọi tên khác là "tử hình công khai".
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, với tính cách của Đường Hiểu Ngư, khi ra tay sẽ tự mình điều tra xác minh, sau đó đợi đến thời cơ thích hợp mới ngả bài với nhà họ Minh.
Nàng suy đoán Đường Hiểu Ngư hiện giờ khá lắm cũng chỉ nói cho Minh Duyệt biết.
Còn về chị cả đang đi công tác, loại chuyện này gặp mặt nói thì tốt hơn.
Mẹ nuôi bên kia, dù sao cũng phải săn sóc thân thể bà không tốt.


Bà ngoại cũng thế, bà lão cũng lớn tuổi rồi, việc chưa rõ một chín một mười đã nóng lòng nói cho bà lão biết, chê bà quá trường thọ hay gì?
Còn có gia đình cậu ở nước ngoài, ngắn tay chẳng với tới trời, nói cho người ta biết mấy thứ này là vì ghen tị người ta sống tiêu dao, muốn làm người ta ngột ngạt thêm sao?
Huống chi một đứa trẻ không có ai dựa vào mà trưởng thành, thì dù là dưỡng thành tính cách gì, trong xương cốt đều có một tinh thần độc lập thẳng tiến không lùi, sẽ không ỷ lại vào người khác.
Họ sẽ chỉ xử lý tất cả mọi thứ rồi bày kết quả ra trước mặt người khác thôi.
Hệ thống nhìn kí chủ nhà mình vẽ bản thiết kế, lúc thì mang mặt nạ đau đớn, lúc thì thở dài, không khỏi quan tâm: [Làm sao thế kí chủ, cảm hứng bị kẹt rồi à?]
Minh Kiều: [Không có, chỉ đang thương tiếc một mỹ cường thảm* mà thôi.]
*Mỹ cường thảm: Ý chỉ người đẹp kiên cường nhưng có số phận bi thảm, mà ở đây là Đường Hiểu Ngư.
***
Thời gian lững lờ trôi qua mấy ngày, yên bình đến mức Minh Kiều đều phải bội phục Tạ Sở vẫn giữ được bình thản.
Nếu nàng muốn diệt trừ một người, thì dù như thế nào cũng phải nghĩ biện pháp đẩy nhanh tiến độ giải quyết người đó, chứ đừng nói là còn có tiền lệ từng thất bại một lần.
Mà Tạ Sở vì tránh dính vào hiềm nghi, không chỉ cực độ khắc chế trong bữa tiệc, không lộ ra tâm tình, cũng không thăm dò, thậm chí trong khoảng thời gian này còn không có một lần hẹn gặp nàng.
Phải biết rằng nguyên chủ thích anh ta là chuyện không hề che dấu, cũng là chuyện mọi người đều hay, bản thân anh ta biết rõ hơn ai hết.
Có một điều kiện tiên quyết như vậy, dưới tình huống bình thường, anh ta chỉ cần gọi điện thoại hỏi thăm vài câu thôi là cái gì cũng có thể hiểu rõ ràng, thậm chí hẹn người ra ngoài gặp mặt cũng không phải là việc khó.
Nhưng hết lần này tới lần khác anh ta có thể khắc chế sự kiêu ngạo tuyệt đối khống chế được nguyên chủ từ trong nội tâm, từ đầu chí cuối quán triệt cẩn thận, cũng không phải là một nhân vật đơn giản.
Tương tự như vậy, Đường Hiểu Ngư không trở về, mà Minh Kiều gần như cũng không biết cô đang làm gì.
Dù sao nàng vẫn là kẻ thù địch khắp thiên hạ, vạn người hiềm khích, dọa chạy một Hứa Đình Đình, vứt bỏ một Tạ Sở án binh bất động, người muốn nhìn nàng nghèo túng xui xẻo cũng còn khối.
Ví dụ như mấy người bạn plastic trước kia quen biết, thỉnh thoảng lại chia sẻ cho nàng một bức ảnh tụ tập của người trong giới khi đi chơi.
Những nơi này, sau khi nhà họ Minh đình chỉ đống thẻ hội viên lộn xộn của nàng, đại khái ngay cả cửa nàng cũng không vào được.
Nhưng cũng không quan trọng, quan trọng là người tham gia tiệc, ví dụ như có Đường Hiểu Ngư, ví dụ như có Tạ Sở, còn có một số người khác không hợp nhau với nàng.
Những người này rốt cuộc là muốn châm chọc nàng hay là muốn kích thích nàng, đều không quan trọng.

Dù sao hiện giờ nàng đang trầm mê trong kênh dị năng đô thị, tạm thời không có hứng thú với tranh đấu hào môn.
Mà chuyện quả đúng như nàng dự đoán, Tạ Sở bắt đầu bất động thanh sắc trải lưới chờ Đường Hiểu Ngư, Đường Hiểu Ngư cũng cố ý để mặc cho anh ta tới gần.
Cao thủ đánh cờ, nhân vật giữa thợ săn và con mồi có thể thay đổi bất cứ lúc nào, nàng luôn hy vọng Đường Hiểu Ngư là thợ săn, hơn nữa có thể luôn duy trì ưu thế của thợ săn.
Nếu có cơ hội có thể giúp đỡ thì càng tốt, đáng tiếc sân khấu trước mắt không có vị trí của nàng.
Nghĩ đến đây, Minh Kiều nhếch môi cười, thu hồi suy nghĩ phát tán, chuyên tâm sửa đổi thiết kế dưới ngòi bút.
Đây là phiên bản cuối cùng, cũng là cực hạn mà trình độ trước mắt của nàng có thể đạt tới, lại thay đổi cũng không còn ý tưởng tốt hơn.
Cũng may nàng coi như hài lòng với thiết kế bây giờ rồi.
Khi nàng chuyên tâm làm việc hay luyện công, hệ thống đều sẽ vào chế độ im lặng, không bao giờ quấy rầy nàng, lúc này đột nhiên mở miệng: [Kí chủ, em gái cô đến rồi.].



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.