Tạ Sở hẹn Minh Kiều gặp mặt ở một câu lạc bộ mà bọn họ thường xuyên tới, điều thú vị là lần trước dì út cũng đã hẹn gặp nàng ở câu lạc bộ này.
Xem ra, trước kia nguyên chủ quả thực rất thích nơi này. Một lần nữa bước vào sân khấu biểu diễn quen thuộc, Minh Kiều nghĩ vậy.
Hệ thống suy tư một đường cũng chưa suy ra được mình tột cùng đã xem nhẹ điều gì, mới khiến kí chủ hình như đã hiểu rõ nguyên nhân Tiểu Ảnh xuất hiện ở gần phòng sách, mà mình còn chưa hiểu ra sao.
[Kí chủ, Tiểu Ảnh quả nhiên đi theo tới đây, nàng ta hành động rất bí mật, nếu không phải tôi vẫn luôn khuếch tán năng lượng ra ngoài, không ngừng tìm kiếm thì cũng không phát hiện ra nàng ta đang đi theo. Cô có hiểu tại sao nàng ta theo dõi cô không?]
Đôi môi đỏ mọng của Minh Kiều hơi cong lên: [Nàng ta đã đi theo, vậy suy đoán của ta đã đúng tám chín phần mười, chờ chứng thực rồi sẽ nói cho mi biết.]
Hệ thống: Kí chủ bảo tôi đừng bí mật này nọ, nhưng cô lại thừa nước đục thả câu, đúng là tiêu chuẩn kép mà.
Nhưng nó chưa kịp truy vấn, đã thấy cửa một gian phòng riêng mở ra, trên mặt Tạ Sở lộ ra nụ cười nhiệt tình và tràn đầy sức sống: "Minh Kiều, em tới rồi."
Dung mạo anh tuấn tú, khí chất thân thiện, mặt mày ẩn hiện sự chân thành bẩm sinh, thật sự rất khó khiến người khác sinh ra ác cảm.
Hệ thống thầm than ảnh đế đáng sợ, sau đó phát hiện khí chất của kí chủ nhà mình cũng đã thay đổi đôi phần.
Minh Kiều đại đa số thời gian đều khá tùy ý và biếng nhác, lần hiếm hoi biểu hiện ra sắc bén kiệt ngạo chính là lần đánh người ở trong phòng vệ sinh nọ.
Nhưng hiện tại hệ thống nhận ra hình như nàng đã biến thành một con thiên nga kiêu căng ngẩng đầu sải bước, biểu cảm vừa khó chịu lại có cả mấy phần hân hoan đang kiệt lực đè nén, mặt mày lại khó nén được thói quen hung hăng vênh váo.
Ghê thật, thì ra trình độ diễn xuất kí chủ phô bày trước dì út còn chưa phải là đẳng cấp cao nhất ư?
Nếu thế thì tính ra bình thường kí chủ đối xử với những người khác đều rất chân thành, có loại kĩ năng diễn xuất cầm cúp Oscar thế này, muốn diễn một màn lừa gạt ai đó thì chẳng phải dễ như trở bàn tay sao.
Tạ Sở nhìn ánh mắt Minh Kiều sáng lấp lánh đi về phía anh, biểu tình lại ra vẻ không thèm để ý đến, trong lòng càng khẳng định suy đoán ban đầu của mình.
Chắc chắn là đêm đó Thợ săn ám sát Minh Kiều xảy ra sơ hở mới dẫn đến người không chết, nói ra nhiều cái cớ hư ảo như vậy hiển nhiên là vì che dấu sai lầm của mình.
Bởi vì nếu là người khác ngụy trang, không thể nào diễn được giống y đúc thế này.
Dị năng giả hệ biến hình có thể thay đổi dung mạo, nhưng không phải là diễn viên trời sinh.
Mà câu nói đầu tiên của Minh Kiều càng khiến anh có thể khẳng định chính là nàng, không nghi ngờ gì nữa: "Xem ra anh vẫn còn tí lương tâm."
Nàng nói: "Nếu anh dám tùy tiện vứt bỏ tôi, tôi tuyệt đối sẽ cho anh nếm trái đắng."
Nhìn xem, đây chính là Minh Kiều.
Dù chật vật đến mức độ nào, hình như cũng sẽ không yếu thế, nhất định phải vịt chết mà mỏ vẫn cứng* đến cùng mới được.
*Vịt chết mỏ vẫn cứng: Mỏ vịt vốn đã cứng, vịt đã chết rồi vẫn vậy. Dù người ta nấu bằng phương pháp chưng, xào, chiên hay hầm, mỏ nó vẫn cứng y nguyên. Sau này người ta gọi những người luôn cãi chày cãi cối một cách vô lý, vô căn cứ, không chịu thua là "Vịt chết mà mỏ vẫn cứng"
Tạ Sở bất động thanh sắc quan sát nàng như lần trước ở yến hội, càng thêm lưu ý khí sắc của nàng, đương nhiên cũng làm chuyện chưa làm trong yến hội, chính là âm thầm tìm hiểu xung quanh nàng có dị năng giả nào bảo hộ hay không.
"Sao có thể chứ, sao anh lại làm chuyện vô lương tâm đó được." Anh nhẹ nhàng trấn an Minh Kiều: "Anh muốn hủy hôn vì cảm thấy làm vậy sẽ tốt cho cả hai ta."
Khi Minh Kiều trừng mắt, anh lại lúng túng cười khổ: "Là anh nghĩ linh tinh, lỗi anh, em uống chút gì đi."
Minh Kiều bĩu môi nhưng trên mặt vẫn có ý cười nở rộ, rực rỡ như hoa: "Rồi, tha thứ cho anh trước đấy."
Nàng đang chăm chú so tài với đồng nghiệp thì tiếng nhắc nhở của hệ thống truyền đến: [Kí chủ, tên đàn ông này xảo trá thật. Cô biết không? Quả nhiên Thợ săn cũng tới, tuy cách rất xa hai người nhưng nếu hắn ta muốn thì có thể lập tức tới.]
Minh Kiều ngồi yên, thậm chí ngay cả ý cười trong giọng điệu cũng không thay đổi: [Nếu Tạ Sở muốn Thợ săn tới đây, căn bản là không cần phải để hắn đứng xa như vậy, khoảng cách hiện giờ của hắn ta hẳn là vừa khéo vượt qua phạm vi dò xét của dị năng giả bình thường đúng chứ.]
Hệ thống nói: [Đúng vậy, nếu không phải tôi bao trùm phạm vi trong vòng mấy chục km vào điều tra, thực sự sẽ không phát hiện ra hắn ta.]
Minh Kiều nói: [Thế còn Tiểu Ảnh, cô ấy có bị phát hiện không? Nếu cô ấy bị phát hiện, mi nhớ giúp che đậy đấy.]
Hệ thống ngay lập tức làm theo, [Được.]
Mục đích chủ yếu nhất của Minh Kiều khi đến gặp Tạ Sở hôm nay chính là tránh để anh sinh lòng cảnh giác, tránh anh ta phát hiện ra nàng đang hoài nghi anh, tìm người điều tra anh, thậm chí còn muốn tạo ra trò lừa rằng dì út điều tra anh là bởi vì dì út nhạy bén, hoàn toàn là hành vi tự chủ.
Mà nàng là một đứa ngu xuẩn xinh đẹp không có não, gặp phải nguy hiểm thì cầu cứu người dì đáng tin cậy nhất, chẳng phải quá hợp lý à?
Nàng tin tưởng Tạ Sở sẽ cho nàng cơ hội này, bởi mục đích Tạ Sở hẹn nàng ra đây không phải là thăm dò thái độ của dị năng giả sau lưng nàng, phương hướng điều tra, hoài nghi của dì út đối với anh ta là điều tra theo phương thức giả định vô tội hay là đã khóa mục tiêu.
Dù gì đi nữa cũng không phải thật sự đến để hẹn hò với nàng.
Câu hỏi tiếp theo Tạ Sở hỏi nàng đã chứng minh tất cả phỏng đoán của nàng, mà Tạ Sở còn cẩn thận hơn những gì nàng đã lí giải, không hề thăm dò dù chỉ nửa câu về dị năng giả, mà hỏi những vấn đề rất quanh co mịt mờ.
Minh Kiều xốc tinh thần dậy hào hứng đối đáp, đồng thời cũng suy đoán Tạ Sở sẽ tặng nàng cơm hộp lúc nào sau màn này, liệu anh ta sẽ sai Thợ săn trực tiếp theo dõi nàng trở về chứ?
Không dò ra được dị năng giả bảo hộ cho nàng, anh ta sẽ nghĩ thế nào đây.
Sau đó chuyện duy nhất vượt qua dự liệu của Minh Kiều giáng xuống, nàng giật mình, lặp lại lời mời vừa rồi của Tạ Sở: "Anh muốn mời em đi xem cánh đồng hoa oải hương á?"
"Không thích à? Anh nhớ em thích hoa lắm cơ mà." Tạ Sở trông cực kì hứng thú, nhiệt tình chào hàng: "Đi xem với anh đi, nghe nói cảnh sắc nơi đó rất đẹp, có thể chụp rất nhiều ảnh đấy."
Minh Kiều cấp tốc phản xạ, lần đầu tiên thấy suy nghĩ của Tạ Sở hơi khó đoán.
Khả năng chỉ đơn thuần hẹn nàng đi chơi là nhỏ đến mức có thể bỏ qua, trừ phi Tạ Sở muốn chứng minh với dì út rằng ra ngoài cùng anh rất an toàn, nhằm giảm bớt hiềm nghi.
Nhưng càng gặp mặt nàng nhiều, thời gian ở lại càng lâu, càng dễ tạo thành ấn tượng bọn họ "dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng", nếu anh ta còn ý định theo đuổi Đường Hiểu Ngư, tất nhiên sẽ không muốn loại kết quả này xảy ra.
Nhưng mục đích khác, ngoại trừ muốn tạo cơ hội giết nàng, còn có thể có nguyên nhân khác sao?
Nếu như đang làm nền để diệt trừ nàng, vậy lại trái ngược với tác phong cẩn thận của anh ta.
Minh Kiều cảm thấy mình tạm thời nhìn không thấu toan tính của Tạ Sở, sóng ngầm trong đôi mắt đào hoa sôi sục, trên mặt lại thỏa đáng biểu lộ động lòng xen lẫn khó xử: "Anh định đi lúc nào?"